*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Đúng. Bây giờ tôi thấy không rõ đồ vật, bất quá, lão tử còn không cần anh tới cứu!” Dạ Phi Linh ngạo mạn cười, mặt yêu dã đã bị huân đen thùi lùi.
Sợ là nếu anh biết khuôn mặt mà mình lấy làm tự hào biến thành như vậy, nháy mắt hỏng mất đi?
“Được, tôi đây đi trước, cúi chào.” Hoàng Phủ Minh hơi hơi mỉm cười, xoay người liền phải rời đi.
“anh thật đúng là mặc kệ tôi sao?!” Dạ Phi Linh ‘ tạch ’ lập tức liền đứng lên.
“A…… không phải anh không cần tôi cứu sao?”
“anh! Được……” khuôn mặt phẫn nộ vừa chuyển, anh không nhanh không chậm đôi tay vây quanh ở trước người: “Vậy anh liền chờ tôi bị thiêu chết ở địa bàn Quân Khu Bạch Hổ của anh, ngược lại tôi muốn nhìn anh một chút làm sao công đạo cùng người Quân khu Huyền Vũ của tôi!”
Nói thật.
Nếu Dạ Phi Linh chết thật ở địa bàn của anh, anh thật đúng là không thể công đạo cùng Quân khu Huyền Vũ đi.
Rốt cuộc bây giờ Quân khu Huyền Vũ đã hoàn toàn do Dạ Phi Linh một mình làm chúa tể, tất cả mọi người xem anh
như mạng.
Nhưng……
Hoàng Phủ Minh chính là không muốn nhìn thấy bộ dáng anh được tiện nghi còn khoe mã!
Đang do dự.
Chỉ nghe ‘ kẽo kẹt ’ một tiếng, một cây gỗ bị cháy rớt trên người Dạ Phi Linh!
“Linh!” Nói thì chậm làm thì nhanh, Hoàng Phủ Minh bước xa một cái xông lên trước, một tay đẩy Dạ Phi Linh ra, một tay kia, vững vàng dùng cánh tay đỡ cây gỗ.
“ưm……” Một tiếng rên phát ra, anh thống khổ ôm cánh tay phải của mình.
“Hoàng Phủ Minh? Minh?” Dạ Phi Linh nhận thấy được không thích hợp, thử tính hô hai tiếng. Thơ_Thơ_
“tôi…… tôi không có việc gì, mau, đi nhanh đi.” Kiềm chế đau đớn từ cánh tay phải truyền đến, Hoàng Phủ Minh mang theo Dạ Phi Linh chạy tới chỗ cửa.
một giây trước bọn họ mới vừa có được an toàn, giây tiếp theo, toàn bộ đại sứ quán liền hoàn toàn sụp xuống……
“cánh tay anh có phải bị thương hay không?” Đứng ở trước một mảnh phế tích, Dạ Phi Linh nghi hoặc đã mở miệng,