Editor: Thơ Thơ
Sau khi xuyên qua mấy dãy phố, trên cơ bản ngay cả bóng dáng xe của Diệp Triết Hạo bọn họ cũng nhìn không tới.
“Chậc, xe này thật đúng là chạy không tốt.”
“Nói đúng thì thôi, cho nên kêu anh đừng đánh cuộc cùng anh ta. Không bằng chúng ta lui lại đi, lúc này khẳng định chúng ta thua rồi.”
“Yên tâm.” Hoàng Phủ Minh nghiêng đầu nhìn cô một cái, ở trong chứa thâm ý cười nói: “Chúng ta, sẽ không thua!”
Bởi vì……
Trong từ điển của Hoàng Phủ Minh --- ---- không có cái từ thua này!
Tuyết Vi cũng không biết anh nói những lời này đại biểu cái gì, nhưng, nhìn ở trong mắt người đàn ông nắm chắc thắng lợi, không hiểu sao cô có chút thuyết phục…… Thotho_
Chỉ chốc lát sau, xe bọn họ nhanh chóng chạy trên xa lộ.
Tuyết Vi mới vừa ổn định cảm xúc lại trở nên nôn nóng lên, một khi mục đích chính là nhanh chóng. Mà chạy nhanh, đối với siêu xe mà nói càng là như ảnh theo gió.
Rốt cuộc Mộ tướng quân ấp ủ cái gì đây? Vì sao còn không áp dụng hành động?
“Tuyết Vi, nghe qua chuyện xưa rùa thi chạy với thỏ chưa?” Lúc này, Hoàng Phủ Minh vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc đã mở miệng.
“A?”
Còn không đợi cô phản ứng lại đây, Hoàng Phủ Minh móc điện thoại ra, đánh một dãy số: “Trương cục trưởng, bây giờ có một chiếc xe mang biển số H3156 ở đường phía nam sắp chạy trên đường siêu tốc, ông lập tức phái người chặn lại cho tôi!!” Lời nói đầy uy nghiêm rơi xuống.
Tuyết Vi thấy anh cắt đứt điện thoại, ngẩn người hỏi: “Trương cục trưởng này là ai?”
“cục trưởng cục Giao thông.”
Mẹ kiếp ……
Tuyết Vi ngây dại.
Thứ này…… anh thật không hổ mỹ danh xấu xa. Quả thực quá tm xấu xa!
Diệp Triết Hạo còn đấu cùng anh sao? Đoán chừng tu luyện một ngàn năm đều không lại người này. Thotho_
Đoán chừng từ lúc anh đưa ra đề nghị đua xe cùng Diệp Triết Hạo cũng đã tính kế muốn ở phía nam nhanh chóng ngăn xe Diệp Triết Hạo đi tới?
***, bây giờ xem như cô dây dưa cùng ác ma sao? Thật sự là đáng sợ, quả thực giết người vô hình……
Ước chừng năm phút đồng hồ sau.
Một chiếc Lamborghini bị mấy chục xe cảnh sát vây quanh đậu ở bên đường.
Lúc xe Hoàng Phủ Minh gặp thoáng qua Diệp Triết Hạo, Tuyết Vi rõ ràng nhìn đến cái mũi Diệp Triết Hạo đều sắp bị tức sai lệch.
“i phục you.” Bên trong xe, Tuyết Vi bội phục giơ một ngón tay cái lên.
Sau một lúc lâu, mới phát hiện……
“Ai? Vì sao anh từ nơi này đổi hướng, con đường này giống như không phải đi đường Tri Xuân?”
“Tôi từ đầu không tính toán đi chỗ đó.”
“Vì sao?” Tuyết Vi nghi hoặc hỏi xong, lại chậm chạp không có được Hoàng Phủ Minh trả lời. Thotho_
Về phần nguyên nhân……
Chỉ vì, anh khinh thường so với đối thủ yếu kém mà thôi!
Đối mặt cường giả, Hoàng Phủ Minh tôn kính cùng tràn ngập khát khao chiến đấu; đối mặt kẻ yếu, ngay cả nhìn Hoàng Phủ Minh cũng khinh thường nhìn thêm một cái, đừng nói gì đến tỷ thí.
Hôm nay sở dĩ anh đánh vỡ nguyên tắc của mình, chỉ đơn thuần bởi vì……
Xem Diệp Triết Hạo khó chịu mà thôi!!
“Xuống xe đi.” Chỉ chốc lát sau, xe dừng ở cổng một nhà hàng.
Tuyết Vi kỳ lạ nhìn nhà hàng kia: “Làm gì?”
“không phải cô muốn mời tôi ăn cơm sao? Liền ở chỗ này đi.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh liền đi xuống xe.
Rõ ràng chính là anh ép cô được không? Khi nào biến thành cô muốn mời anh ăn cơm vậy?
Bất quá tính lại, hôm nay người này nghĩa khí giúp cô như vậy, mời anh cũng là phải!
Tiến vào trong nhà hàng này.
Tuy rằng bên ngoài không chớp mắt, nhưng bên trong giống như một cái ngõ nhỏ dường như sâu không thấy đáy, khách nhân cũng không ít. Thotho_
Lựa chọn vị trí chính giữa nhà ăn ngồi xuống, bọn họ tùy ý gọi hai ly trà sữa cùng một cái sandwich, người phục vụ liền đi bưng đồ ăn.
“Nơi này yên lặng như vậy, anh cũng có thể phát hiện nơi này có nhà ăn, thật là lợi hại.” Tuyết Vi nói xong, mới chú ý tới tầm mắt Hoàng Phủ Minh vẫn luôn nhìn về nơi khác.
Anh đang xem cái gì vậy?
Ánh mắt đuổi theo tầm mắt anh nhìn qua đi……
Chỉ thấy, đối diện cách bọn họ không xa, một cô gái tóc dài ngồi đưa lưng về phía bọn họ.
Nhìn từ bóng dáng, dáng người cô gái này thập phần tốt.
Đôi mắt Tuyết Vi vừa chuyển, hơi mang châm chọc nói: “Hừ, Hoa Hồ Điệp chính là Hoa Hồ Điệp, khứu giác vô cùng nhanh nhạy.”
“cô nói tôi sao?” Hoàng Phủ Minh định thần lại.
“Vậy anh cho rằng tôi nói chuyện với ai? Nói, khách nhân nhà
ăn này có mười mấy người không sai biệt lắm, anh cố tình nhìn chằm chằm người phụ nữ kia. Vì sao, coi trọng người ta sao?”
Hoàng Phủ Minh thực sự có chút buồn bực, anh rốt cuộc ở trong lòng người phụ nữ này là hình tượng gì? “Cô ta, có thể là một gián điệp do quân đội chúng tôi phái ra, bây giờ muốn truyền lại cho chúng tôi một ít tư liệu quân địch. Nhưng, trước khi tôi chưa xác định cô ta đúng là người phía chúng tôi, không cách nào tùy tiện hành động. Không bằng…… cô đi giúp tôi thử, thử, thế nào?” Thotho_
Kêu cô đi thăm dò sao?!!
Điều này giống như không hợp quy……
Tầm mắt dao động chống lại một đôi con ngươi của Hoàng Phủ Minh tràn đầy ánh sáng giảo hoạt, cô lập tức liền phản ứng lại đây là cái gì. “Mộ Đại tướng quân! Xem ra hôm nay anh kêu tôi tăng ca là thật. Khó trách anh sẽ đặc biệt chạy xe khiêm tốn như vậy lại đây. Chỉ sợ, lúc trước anh mời tôi ăn bữa cơm kia chính là Hồng môn Yến, bữa cơm này bắt chẹt tôi, cũng là vì kêu tôi thế anh tới nơi này làm việc, đúng không?”
Nghe giọng Tuyết Vi châm chọc, Hoàng Phủ Minh âm thầm cười cười.
Không cách nào phủ nhận, năng lực cô phản ứng làm Hoàng Phủ Minh thập phần vừa lòng. “Vậy cô giúp, hay là không giúp đây?”
“Đương nhiên không giúp, tôi chỉ là một y tá thực tập vô dụng ngây người nửa năm ở binh đoàn thứ ba mà thôi, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại mà gian khổ do ngài phân phó chứ??”
“A, còn nhớ rõ lần trước tôi nói với cô sao?”
Vô nghĩa! Cô đến chết đều không quên được lúc ấy lưu manh này dùng cái khẩu khí gì châm chọc cô.
“Nhiệm vụ xong lập tức chuyển chính thức.” Thotho_
“Mộ tướng quân, nói thật ra, việc này vấn đề không phải chuyển chính thức hay không chuyển chính thức, rốt cuộc tôi chỉ là một y tá thực tập mà thôi. Vạn nhất làm hỏng, liền phiền toái……”
“Trực tiếp đề bạt vị trí y tá trưởng.”
“Ngài nói điều này cũng vô dụng. Tôi không phải loại người vì đạt được một chức vị liền bắt chẹt ngài, tôi là thật cảm thấy mình làm không được.” Tuyết Vi càng nói càng khó xử, nếp uốn giữa mày dần dần gia tăng.
Hoàng Phủ Minh nhìn lên, cũng không nghĩ cùng cô nói nhảm nhiều. “Bổ nhiệm sĩ quan tại chức binh đoàn thứ ba!” Lời nói sạch sẽ lưu loát rơi xuống.
Giây tiếp theo……
“Thành giao!” Tuyết Vi đứng dậy, vui vẻ, vui vẻ đi đến chỗ người phụ nữ đưa lưng về phía mình.
Y tá chính thức sao? Y tá trưởng sao?
Cắt, cô mới không thèm đâu.
Duy độc cái thân phận quân nhân chính thức này cũng không biết cô mong đợi đã bao lâu.
Gần nhất, Tuyết Vi trời sinh liền đối với quân nhân có điều khát khao, đặc biệt là thích nhìn người khác phái mặc một thân quân trang, bộ dáng quân nhân oai hùng hiên ngang tiêu sái. Đáng tiếc…… Thotho_
Hoàng Phủ Minh rất ít mặt quân trang ở trước mặt cô.
Thứ hai thôi……
Cũng coi như là viên mãn một chút mộng năm đó.
16 tuổi bằng vào thành tích cao thi vào được trường quân đội Hoàng Bộ, cuối cùng bị lệnh cưỡng chế thôi học, vẫn luôn là một cái tiếc nuối của Tuyết Vi.
Cũng bởi vì chuyện này, địa vị cô và mẹ ở Nhà họ Tuyết càng ngày càng lụn bại.