Editor: Thơ Thơ
Tựa hồ là bị ông chủ tuấn tú này soi mói, Tuyết Vi khẩn trương rũ đầu xuống.
Ngẫm lại, hơn nửa đêm, cô mặc bên trong một áo choàng, bên ngoài lại một bộ áo lông, thật sợ ông chủ này coi cô trở thành nữ biến thái!!
“Tuyết Vi??”
Vừa nghe đến ông chủ kia rõ ràng kêu ra tên của mình, Tuyết Vi nghi hoặc đánh giá mặt anh: “anh, anh là??”
“cô thật là Tuyết Vi sao?!!” Người đàn ông kích động vén quầy chắn lên, bước nhanh xông ra ngoài: “Là tôi nè, bạn học thời tiểu học, Cảnh Bác Hạo!!!”
“Bác Hạo?? Cậu thật là Cảnh Bác Hạo sao??”
Người đàn ông kêu Cảnh Bác Hạo đã từng thân thiết với Tuyết Vi, hai người ngồi cùng bàn ba năm, nhiều ít cũng coi như là nửa bạn tốt.
Hai bạn học cũ gặp mặt, vô cùng thân thiết, vô cùng vui vẻ.
Nếu không phải hiện nay Tuyết Vi mặc y phục không thích hợp nói chuyện lâu, đoán chừng hai người bọn họ nói cho tới buổi sáng ngày mai. Thotho_
“Bác Hạo, cảm ơn quần áo của cậu. Hôm nay quá muộn, chúng ta không hàn huyên nữa, cậu cho tôi thuê hai gian phòng đi.” Tuyết Vi thay xong quần áo, mỉm cười tới trước quầy.
“thuê hai gian phòng sao?” Cảnh Bác Hạo thần bí túm cô tới một bên: “soái ca kia không phải bạn trai của cô sao?” Một đôi mắt long lanh ngắm Hoàng Phủ Minh đứng ở cách đó không xa.
“Ha hả, Bác Hạo, anh ta là thủ trưởng của tôi.”
“hả? Cô và thủ trưởng của cô hơn nửa đêm chạy ra tìm khách sạn sao? Nói các người không có việc gì, ai tin chứ?!”
“Chậc, anh ta thật là thủ trưởng của tôi!!”
“Thật sự sao??”
“ừm……”
Mắt Cảnh Bác Hạo nửa tin nửa ngờ ngắm Hoàng Phủ Minh, đôi mắt hơi hơi chuyển động, anh bất đắc dĩ bĩu môi: “Xin lỗi, Tuyết Vi, khách sạn của tôi bây giờ chỉ còn lại có một gian phòng.”
“Chỉ có một gian phòng sao?” Này nhưng vì sao? Không thể kêu cô cùng ‘ Mộ Thần Hiên ’ ở cùng một cái phòng đi? Tuyết Vi khó khăn nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy vậy, Hoàng Phủ Minh đã chậm rãi đi tới. Thotho_
“Bác Hạo nói, khách sạn của anh ta bây giờ chỉ có một gian phòng, không bằng chúng ta……”
“Bất quá, tôi có thể nhường phòng của tôi cho các người ở.” Cảnh Bác Hạo cắt ngang Tuyết Vi nói.
“Thật sự sao? Vậy thật cám ơn cậu, Bác Hạo.”
“Ai, Tuyết Vi, dù sao chúng ta cũng là đồng học cũ, cô nói cảm ơn với tôi không phải quá khách khí sao? Nhưng mà, trong chốc lát nữa tôi cũng đến nghỉ ngơi.” Nói đến đây, Cảnh Bác Hạo mỉm cười chen tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh: “Soái ca, hẳn là anh không ngại cùng tôi ngủ một gian phòng chứ?”
“Không……”
Còn không đợi Hoàng Phủ Minh nói cho hết lời, Tuyết Vi khẩn trương nói: “Tôi nghĩ, quyết định…… Đêm nay tôi và Bác Hạo ngủ một phòng. Ông chủ, ngài liền tự mình ngủ một phòng đi.” Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Quân khu Huyền Vũ, tự nhiên cô không thể xưng hô thẳng với Hoàng Phủ Minh.
Nhưng……
“cô muốn cùng anh ta ngủ một phòng sao?!!” Hoàng Phủ Minh thật hoài nghi chính mình có phải nghe lầm cái gì hay không.
“Đúng vậy. Tôi và Bác Hạo là bạn học thời tiểu học, đã không gặp thật nhiều năm, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói.”
“Cho dù nói chuyện phiếm, ban ngày chẳng phải cũng có thể tán gẫu sao? Một hai phải buổi tối cùng phòng tán gẫu?!” Thotho_
“có vấn đề gì hả? Tôi và Bác Hạo chính là quan hệ bạn bè thuần khiết.” Tuyết Vi hơi mỉm cười, một phen liền vắt qua cánh tay Cảnh Bác Hạo: “Đúng không? Đúng không? Bác Hạo.”
“Tuyết Vi, cô vẫn nên nghe thủ trưởng của cô nói đi, tuy rằng quan hệ hai ta thời tiểu học là không tồi, nhưng rốt cuộc bây giờ hai ta đều 20 tuổi, một nam một nữ đơn độc ở chung một phòng, ảnh hưởng nhiều không tốt.”
“Ai nha, Bác Hạo, cậu cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, mấy năm gần đây tôi đã xảy ra thật nhiều chuyện, tới, đến phòng tôi nói cho cậu nghe.” Nói xong, Tuyết Vi liền cứng rắn túm Cảnh Bác Hạo kéo vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.
Hoàng Phủ Minh đứng ở ngoài cửa phòng, cái mũi đều sắp bị tức chết, anh thật không rõ, một người đàn ông đều hiểu được đạo lý
ảnh hưởng không tốt, vì sao Tuyết Vi thân là một người phụ nữ liền không thèm để ý như vậy?!!!
Phòng trong.
Trên một cái giường đôi, Tuyết Vi kiều chân bắt chéo mặt vô biểu tình nhìn Cảnh Bác Hạo ngồi ở trên sô pha.
Không khí ở trong phòng vô cùng quỷ dị.
Hai người liền như vậy nhìn chăm chú lẫn nhau.
Thật lâu sau qua đi…… Thotho_
Cảnh Bác Hạo đã mở miệng đầu tiên: “Tuyết Vi, rốt cuộc cô muốn thế nào?!”
“Là tôi nên hỏi cậu muốn thế nào đi?!”
“Tôi muốn thế nào cô còn không rõ ràng lắm sao?”
“chính là bởi vì tôi rõ ràng, cho nên……” Mắt phượng nheo lại: “Tôi tuyệt đối không cho phép cậu làm như vậy!!”
‘ tạch ’ lập tức, sắc mặt Cảnh Bác Hạo âm trầm từ vị trí đứng lên: “cô đáng chết nhiều lần, đồ vật cô không ‘ ăn ’, còn không cho tôi ‘ ăn ’ sao? Vì sao cô bá đạo như vậy!!!?” Nói xong, anh như một sói đói chụp mồi liền nhào tới Tuyết Vi.
“cậu ít nói nhảm, muốn đánh nhau sao?!!” Tuyết Vi không chút nào yếu thế xoay người đè Cảnh Bác Hạo ở dưới thân: “Tuy rằng tôi là thứ phế sài, chính là đánh cậu!! Vẫn dư sức.”
“cô thật cho rằng tôi còn như lúc tiểu học sao?!!” Cảnh Bác Hạo xoay người lại một lần nữa đè ép Tuyết Vi trở về.
“A, đi qua nhiều năm như vậy, kỳ thật sức lực cậu cũng không nhiều thêm sao?” Quay lại một cái, lần thứ hai Tuyết Vi đè anh ta ở dưới thân.
Hai người cứ như vậy phân cao thấp, không ai nhường ai.
Đúng lúc này……
‘ rầm ’ một tiếng, cửa phòng đóng chặt bị người từ bên ngoài một chân đá văng.
Hai nam nữ chồng lên nhau ở trên giường theo bản năng nhìn về phía cửa …… Thotho_
“Đây là…… quan hệ bạn bè thuần khiết theo như lời cô nói sao?!” Sắc mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm đôi tay vây quanh trước người, bắt đầu khởi động ánh sáng ở mắt là đáng sợ như vậy.
Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng, nhanh chóng từ trên người Cảnh Bác Hạo bò xuống dưới: “giữa chúng tôi thật là quan hệ bạn bè thuần khiết, anh nghe tôi giải thích ……”
Hả……
Không đúng, cô làm gì muốn giải thích với anh? Giữa bọn họ lại không có quan hệ gì.
Hoàng Phủ Minh nheo lại đôi mắt lạnh, tiến lên một bước, khom người, nhặt lên một cái đồ vật rơi trên mặt đất. “A…… Cũng thật đủ thuần khiết!!!”
‘ bốp ’
Đồ vật vô tình ném ở trên người Tuyết Vi.
Cô gục đầu xuống, liếc mắt đồ vật kia trên mặt đất một cái…… “mẹ nó, Bác Hạo, cậu cũng thật quá đáng, ngay cả bao cũng chuẩn bị tốt?!!”
“Tuyết Vi, cô còn không biết xấu hổ nói tôi sao? Tôi có quá đáng như cô không? Vào phòng, không nói hai lời liền …… Liền hạ gục tôi……” Cảnh Bác Hạo ủy khuất túm vạt áo mình bị kéo ra. Thotho_
Lửa giận Hoàng Phủ Minh tức khắc nảy lên tới đỉnh đầu, ánh mắt sắc bén như muốn giết chết người trừng mắt Tuyết Vi.
Cô không ngừng lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình bị oan uổng.
***, Cảnh Bác Hạo cái đồ đáng chết này!! ***, vậy mà hại cô!??
“Tôi buồn ngủ quá, rốt cuộc các người ai cùng tôi ngủ một phòng?”
“Tôi cùng cậu ngủ một phòng!” Hoàng Phủ Minh quyết đoán cấp ra đáp án.