Edit: YUI
Beta: Dua G
Trước ngực bỗng nhiên cảm thấy một trận mát mẻ, sắc mặt Kỉ Nhạc Huyên thoáng chốc trắng bạch, nhưng lập tức lại bắt đầu ửng đỏ.
"Họ Giang! Chị nói không giữ lời!"
Giang Diệc Hàm xoay người trở lại trước mặt nàng, quang minh chính đại chăm chú nhìn trước ngực đầy đặn của tiểu quỷ nhà mình.
"Em cảm thấy thái độ đó của em coi như là đang xin lỗi sao?"
Kỉ Nhạc Huyên mím môi, thập phần vô lực đáp trả.
"Tính chứ, như thế nào không tính?"
"Sao?"
Giang Diệc Hàm nhíu mày, có chút không vui xoa xoa vùng trước ngực mềm mại của Kỉ Nhạc Huyên, chuyện như vậy khiến khuôn mặt của Kỉ Nhạc Huyên càng hồng hơn, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Họ Giang kia, chị dừng tay lại! Không cho... Không cho chiếm tiện nghi của tôi."
Không cho chiếm tiện nghi của em? Giang Diệc Hàm không khỏi xuy một tiếng, tối hôm qua người nào chiếm tiện nghi của tôi nhiều như vậy đây, là ai a?
Hung hăng hướng về nơi trắng nõn mềm mại kia xoa lấy, sắc mặt Giang Diệc Hàm vẫn như cũ, hết sức thản nhiên.
"Giải thích cho tôi nghe xem."
Kỉ Nhạc Huyên lúc này đã có chút hết chỗ nói rồi.
"Tôi rốt cuộc là đã làm gì?"
"Giải thích cho tôi."
Giang Diệc Hàm lại dùng đoạn dây lưng hướng về nơi duy nhất trên cơ thể Kỉ Nhạc Huyên vẫn còn được che giấu.
"Nếu không......"
Kỉ Nhạc Huyên chợt thấy hạ thân căng thẳng, thật là càng ngày khẩu vị càng nặng a! Xem ra nữ vương thực tế là một kẻ khẩu vị nặng? A, nữ thần ôn nhu của ta ở nơi nào rồi a?
Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng gào thét, nhưng trên mặt của nàng lại cố gắng giả vờ mạnh mẽ trấn định.
"Chị dám!"
"Em còn cho rằng tôi không dám sao?"
Giang Diệc Hàm thu lại dây lưng, lấy tay xoa nơi hạ thân bí mật đầy thẹn thùng kia.
Kỉ Nhạc Huyên lại lần nữa trố mắt, quả thật lớn mật!
"Dừng tay!"
Giang Diệc Hàm đưa tay đem nơi ngượng ngùng kia của Kỉ Nhạc Huyên nâng lên, lại lập tức dùng ngón trỏ phóng đến cửa hang đang còn được lông mao che đậy, dường như đang uy hiếp.
Kỉ Nhạc Huyên không nghĩ đến việc mình lại phải ở trước mặt Giang Diệc Hàm thành khẩn cầu xin như vậy. Nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Diệc Hàm, cắn răng nói.
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi."
"Vừa rồi tôi đã nói rồi, thái độ phải thế nào. Hiểu không?"
Giang Diệc Hàm dùng ngón tay làm một ký hiệu.
Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng mấy trăm lần mắng Giang Diệc Hàm là đồ lưu manh, đồ khẩu vị nặng, đồ sắc lang chết bằm. Nhưng lúc này nàng lại bày ra bộ dáng diễn viên xuất sắc, mí mắt rủ xuống, trên mặt Kỉ Nhạc Huyên làm cho bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng cảm thấy bộ dáng vô cùng kính cẩn, nàng ngoan ngoãn mở miệng, ngữ khí cũng thành khẩn hơn rất nhiều.
"Thật xin lỗi, Giang đại tiểu thư, tôi sai rồi, chị có thể tha thứ cho tôi không?"
Kỉ Nhạc Huyên ở ngoài tuy khiêm khẩn như vậy nhưng nội tâm bên trong thì đang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem người trước mặt trói lại thật chặt đánh một trận cho đã.
"Không thể."
Kỉ Nhạc Huyên bỗng nhiên cảm thấy đánh một trận cho đã cũng chưa hết giận, nên lăng trì với đủ loại cấp bậc đi.
Nàng ngẩng đầu, bộ dáng oan ức nhìn Giang Diệc Hàm, Giang Diệc Hàm lại bất mãn nhéo lấy tiểu hồng đậu trước ngực nàng. Kỉ Nhạc Huyên lúc này như muốn nhũn ra, nàng rất ghét bản thân bị biến thành thịt cá như hiện giờ. Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng âm thầm ra lời thề, ngày nào đó, có thể tới lượt nàng, nàng nhất định đem Giang Diệc Hàm hung hăng đặt dưới thân khiến cho nàng ta phải gọi mình là nữ vương! Hừ!
"Không phục?"
Kỉ Nhạc Huyên gật đầu.
"Có lẽ tôi nên cho em xem một vài thứ."
"Xem cái gì?"
Giang Diệc Hàm thản nhiên nhìn Kỉ Nhạc Huyên mở miệng.
"Tôi cảm thấy bộ dạng hiện tại của em giống như không thể ra ngoài nhìn."
"Vô nghĩa!"
Kỉ Nhạc Huyên rất tức giận.
"Chị cột người ta, còn cho tôi mặc ít đồ như vậy, có thể đi ra ngoài sao?"
"Sao?"
Giang Diệc Hàm lại lần nữa dùng sức nắm lấy tiểu hồng đậu trước ngực của Kỉ Nhạc Huyên. Kỉ Nhạc Huyên lúc này không còn dám nói gì lung tung nữa, co được dãn được mới là đại trượng phu.
"Òh. Tôi sai rồi có được không. Chị muốn tôi nhìn cái gì thì chị cũng nên giúp tôi cởi trói trước đã."
Kỉ Nhạc Huyên dùng một giọng điệu ủy khuất giống mèo nhỏ nhìn về phía Giang Diệc Hàm.
"Tôi cam đoan tay chân tôi sẽ không lộn xộn gì hết, cũng sẽ không chạy loạn đâu mà. Nói xem tôi ăn mặc thành ra như vậy thì như thế nào có khả năng chạy loạn đây."
Kỉ Nhạc Huyên tuy rằng thầm oán, nhưng trên mặt tuyệt đối là một bộ dáng nhu nhu thuận thuận nghe lời thỏa hiệp, nhưng Giang Diệc Hàm chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng.
"Em nghĩ sau khi khôi phục được tự do rồi sau đó động thủ sao?"
"Không mà."
Kỉ Nhạc Huyên vất vả giải thích, nhưng Giang Diệc Hàm lại không chút quan tâm.
"Không sao cả, em dám liều thì liều đi."
Thật sao? Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng âm thầm đặt câu hỏi. Mà sau đó, nàng cũng may mắn bản thân mình không đem câu hỏi này nói ra ngoài.
"Dù sao trong phòng tôi cũng trang bị camera, nhất cử nhất động của em đều được lưu lại, em không cần nói gì, muốn làm gì thì làm đó."
Giang Diệc Hàm rất lạnh nhạt nói, tuy rằng nàng cũng không thật sự lưu lại cái gì, nhưng những lời này có thể đủ kiềm chế tiểu quỷ có hạnh kiểm xấu kia rồi, để tránh nàng ta làm ra một vài chuyện thất lễ.
Lão hồ ly...... Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng cười lạnh. Trên mặt lại vẫn là mang bộ dáng nhu thuận.
"Như thế nào như vậy. Tôi sẽ không dám đâu, Giang nữ vương chị lợi hại như vậy, tôi làm sao dám tay chân lộn xộn đây."
Hừ tìm được cơ hội, tôi liền áp chết chị!
Giang Diệc Hàm đạm mạc liếc tiểu quỷ nhà mình một cái, không lên tiếng, tự mình đi lên trước, giúp Kỉ Nhạc Huyên cởi bỏ mấy sợi dây cột ......Nhảy dây được rồi đó.
Đợi đến khi vật thể trói mình mất đi, khoé miệng Kỉ Nhạc Huyên bỗng nhiên hiện ra một nụ cười đầy quỷ quyệt, nhưng chỉ lóe qua mà thôi, sau khi nàng khôi phục lại tự do, chuyện thứ nhất cần làm chính là mặc áo ngực vào người.
Đợi đến khi chỗ ngượng ngùng của bản thân được che lại, Kỉ Nhạc Huyên hồi phục tinh thần, nàng nhìn Giang Diệc Hàm, trong lòng sinh ra một cảm giác muốn một tay đẩy ngã, sau đó ngồi trên người nữ vương, đem ai kia ăn đến thịt nát xương tan. Nhưng mà nàng vẫn có chút kiêng kị Giang Diệc Hàm, dù sao trong mắt nàng, Giang Diệc Hàm không phải là bé khỏe bé ngoan gì, mình gần đây liên tiếp vài lần bị nàng ta dùng bạo lực đối đãi, ô ô ô...
"Theo tôi lại đây."
Giang Diệc Hàm đem cửa phòng mở ra, đi ra ngoài, Kỉ Nhạc Huyên cũng theo đi đến cửa.
Chờ nàng ra khỏi, Kỉ Nhạc Huyên mới biết được, nguyên lai nàng bị Giang Diệc Hàm nhốt ở một gian phòng nhỏ trên lầu, nơi này nàng chưa từng đi qua cho nên không mấy quen thuộc.
Từ bước chân tiến lên, chóp mũi Kỉ Nhạc