Giang Diệc Hàm lộ ra vẻ vô tội. Kỉ Nhạc Huyên không nghĩ tới lúc này Giang Diệc Hàm còn dám đùa với mình, lại nhìn thấy nàng ta đem theo một chiếc quần lót màu trắng mới tinh treo lên giá, sau đó thản nhiên nói.
"Tôi cảm thấy ta phải nhắc nhở em một câu. Tôi mắc chứng khiết phích rất nặng, nơi này chỉ có một gian phòng ngủ có giường, cho nên em......"
"Được rồi được rồi, tôi thay liền nè, đi được chưa?"
Kỉ Nhạc Huyên đã bị Giang Diệc Hàm đánh bại. Nhưng nghĩ đến Giang Diệc Hàm nói nơi này chỉ có một chiếc giường, lòng của nàng lại không khỏi rung động. Câu nói kia có ý tứ muốn cùng mình đồng giường cộng chẩm sao?
Giang Diệc Hàm gật gật đầu, nàng hướng ra ngoài cửa bước đi, vừa đi tới cửa, lại quay đầu lại, nhắc nhở.
"Nga, đúng rồi. Cái mới này em cũng không cần mua đền, coi như là tôi cho em."
Tâm tình Kỉ Nhạc Huyên trở nên bạo phát, nàng rất muốn cái váy ngủ đang che tại trước ngực ném lên mặt mốc của Giang Diệc Hàm. Nhưng nàng không thể, vì thế nàng cũng chỉ có thể rống to với Giang Diệc Hàm.
"Cám ơn chị! Mau đóng cửa lại, đi ra ngoài giùm tôi!"
"Sầm" một tiếng, cửa toilet khép lại. Trong phòng tắm cũng thoáng chốc im lặng. Kỉ Nhạc Huyên âm thầm thở dài, đem váy ngủ treo lên giá. Nàng hiện tại không dám đi đứng mạnh bạo, mới vừa rồi chỉ vì bước đi không cẩn thận mà trượt vào bọt xà phòng, sau đó trượt té, oành, thật mất mặt.
Nàng thật cẩn thận vịn tường, ngồi vào bồn tắm, mở nước nóng, đem vòi sen lên gần trên mặt. Nàng chậm rãi nhắm lại con ngươi, bắt đầu nhớ lại những ngày đã qua......
****
Nếu không phải ba năm trước đây, trong lúc nhất thời rảnh rỗi ở trên mạng xem bộ phim [ Nhược thủy ba ngàn ], bị vai diễn cao quý mà lại ôn nhu như nước của Giang Diệc Hàm lay động, nàng làm sao lại dám cãi lại lời của mẹ, dứt khoát kiên quyết chạy về Trung Quốc. Báo danh tại học viện điện ảnh XX, làm tiểu sư muội của tên đáng chết Giang Diệc Hàm kia.
Nàng ở Mĩ học trường trung học Thomas Jefferson hàng đầu nước này, hơn nữa ở trong đó luôn đứng nhất, cũng rất nổi danh. Cha mẹ nàng đều tốt nghiệp trường danh tiếng, tất nhiên là ký thác kỳ vọng rất cao vào nàng. Nhưng chỉ vì xem bộ phim kia, nàng cảm thấy mình đã thay đổi, nàng tìm được mục tiêu theo đuổi của đời mình. Nàng chưa từng gặp qua nữ nhân hoàn mỹ như vậy, lòng của nàng rung động. Nàng muốn nhìn thấy nữ nhân kia, muốn làm quen với nàng ta, muốn làm bằng hữu.
Khi đó nàng nhìn chính mình trong gương, một khuôn mặt yêu mị và ửng đỏ, trong lòng tràn đầy chờ mong. Thử nghĩ với dung mạo của Kỉ Nhạc Huyên nàng, trong giới giải trí có được mấy người (Chế ơi, khiêm tốn chút đi =.=!). Từ điểm đó có thể thấy được, nàng Kỉ Nhạc Huyên có chút tự kỷ. Bất quá có được bao nhiêu ngôi sao không bị tự kỷ, không thì như thế nào lại có nhiều hot girl rảnh rỗi chụp hình rồi trở thành người nổi tiếng.
Do tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa trời sinh nàng có tính cách quyết đoán, thích là làm. Vì muốn tiếp cận Giang Diệc Hàm, Kỉ Nhạc Huyên bỏ ngay trường đại học danh tiếng đang đợi nàng nhập học, nàng quyết định gia nhập giới giải trí. Tất nhiên trong nhà nàng không ai tán thành. Nhưng cha mẹ nàng cũng thực khai sáng, tôn trọng ý nguyện của con gái, bất quá là không chu cấp tiền bạc cho nàng. Chỉ mua tặng một vé máy bay đi Trung Quốc, còn lại đều phải dùng học bổng ba ngàn đô mà lúc trung học tiết kiệm được. Cuộc sống lang thang trong giới giải trí của Kỉ Nhạc Huyên đã bắt đầu.
Cũng may Kỉ Nhạc Huyên nàng dễ dàng thỏa mãn, dù sống ở nơi xa lạ, không quen biết ai, cũng vẫn là có thể tìm được học viện XX. Nói đến điểm ấy, Kỉ Nhạc Huyên thật đúng là có số tốt, nàng dựa vào dung mạo xuất chúng, cùng với diễn xuất thiên phú, chiếm được ưu ái của thầy giáo. Dù có hơn 3000 thí sinh trổ hết tài năng, nhưng vẫn rất nổi trội.
Thời gian học trong học viện, Kỉ Nhạc Huyên cũng rất cố gắng hoàn thiện bản thân. Đáng tiếc bởi vì tính tình nóng nảy, lần đầu tiên đi thử vai đã đem một nam diễn viên nổi tiếng lúc ấy chọc giận. Nam diễn viên kia có bối cảnh vững chắc, đạo diễn cũng không dám làm gì hắn, mà lập tức đem Kỉ Nhạc Huyên đuổi ra ngoài. Lúc sau Kỉ Nhạc Huyên vài lần theo bạn học đi thử vai, cũng không có đạo diễn nào dám dùng. Thời điểm tốt nhất cũng chỉ được đóng vai phụ, lời thoại cũng không có.
Bất quá, đối mặt với kết cục này, Kỉ Nhạc Huyên cũng không chút hối hận. Nam diễn viên kia dám mượn cơ hội cường hôn khinh bạc nàng, nàng tự nhiên không thể khiến hắn đạt được mục đích. Lập tức liền giơ tay quăng cho hắn một cái tát, xong liền vung tay áo đi ra ngoài.
Đối với những chuyện này, mới đầu Kỉ Nhạc Huyên cũng không thể chịu được. Nhưng phí tiêu dùng hằng ngày đã khiến học bổng của nàng không còn bao nhiêu, nàng cần phải kiếm tiền. Cho nên chỉ phải cắn răng, đóng vai quần chúng.
Bất quá cho dù như vậy, kì nghỉ năm thứ nhất nàng vẫn là lựa chọn về Mĩ thăm cha mẹ. Thế nhưng cha mẹ lại bắt buộc nàng trở về học đại học, nàng giận dữ quay về học viện. Đồng thời tuyên bố không thành danh, tuyệt đối không trở về.
Vì nói cứng như vậy, nàng cũng chỉ có thể ở lại Trung Quốc chịu khổ, bất quá cũng may mắn là khổ tận cam lai. Học kì sau, nàng rốt cục được một đạo diễn không sợ nam diễn viên kia nhìn trúng, do đó trong bộ phim tiếp theo đã được đảm nhận vai diễn lớn.
Đạo diễn nổi tiếng, tác phẩm đầu tư lớn, trừ bỏ nàng là diễn viên chính nhưng chưa có tên tuổi gì, có thể nói bộ phim này chưa quảng bá đã gây chú ý. Khi đó Kỉ Nhạc Huyên không hề nghĩ mình sẽ bị phóng viên đuổi theo, nàng đột nhiên cảm giác được mình đã vượt qua được thời kì tăm tối.
Trong quá trình đóng phim mới, nàng luôn luôn khiêm tốn lãnh giáo sự chỉ bảo của tiền bối, hơn nữa đem kịch bản đọc đi đọc lại không dưới hai mươi lần, cơ hồ toàn bộ lời thoại nàng đều có thể nhớ kỹ. Nếu có người lật kịch bản của nàng ra xem, nhất định sẽ sợ hãi mà than bởi cuốn kịch bản toàn chữ là chữ. Đó là những lí giải và cảm xúc của Kỉ Nhạc Huyên đối với cảnh ngộ của nhân vật.
Dựa vào sự tự thân cố gắng của nàng, bộ phim đã khiến nàng lấy được giải thưởng lần đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất. Giải thưởng mà vô số ngôi sao tranh giành — Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải hằng năm.
Từ đó về sau, nàng ~ Kỉ Nhạc Huyên đã nổi tiếng. Nàng rốt cục không còn là một diễn viên quần chúng không có tiếng tăm gì, mà trở thành một trong những diễn viên được săn đón nhiều nhất.
Khi đó, Kỉ Nhạc Huyên học năm ba, năm ấy mọi công ty lớn nhỏ trong giới giải trí đều muốn kí hợp đồng với nàng, vì dự đoán nàng sẽ trở thành cây hái ra tiền nhanh nhất. Kỉ Nhạc Huyên lúc ấy mới có cảm giác thụ sủng nhược kinh, bởi vì nàng nhìn thấy trong số đó có công ty giải trí hàng đầu cả nước ~ Thượng Nghi, cũng chính là công ty chủ quản của Giang Diệc Hàm.
Tuy rằng lúc ấy thầy giáo của nàng đều khuyên nàng hảo hảo suy xét kĩ, bởi vì Thượng Nghi trong hai năm đã