Edit: Phuong1988
Beta: girl_sms
Ba bốn ngày sau, đoàn phim 'Tiếu ngạo giang hồ' luôn được ký giả đến phỏng vấn. Nghĩ đến tương lai của Kỷ Nhạc Huyên, mấy ngày nay Giang Diệc Hàm vẫn luôn giữ khoảng cách với cục cưng nhà mình, cứ như vậy, trong lòng Kỷ Nhạc Huyên càng thêm chắc chắn Giang Diệc Hàm có tình nhân bên ngoài.
Nàng nhịn lâu rồi, rốt cuộc hôm nay nhịn không được nữa,lúc muốn tự mình đến gõ cửa truy hỏi, bất ngờ lúc này lại xảy ra.
Lúc Kỷ Nhạc Huyên ra cửa muốn đi tìm Giang Diệc Hàm, khoé mắt lại thấy Tiêu Ức Tình đưa lưng về phía mình, bước đi thì lảo đảo chật vật, nhìn tình hình này không phải say rượu mà là bị thương. Lúc nhất thời Kỷ Nhạc Huyên cũng có chút lo lắng, nói sao đi nữa thì Tiêu Ức Tình cũng là người đại diện của mình, cho dù say rượu hay bị thương mình cũng nên đến xem. Vì vậy Kỷ Nhạc Huyên bước nhanh đi qua, đến gần nhìn, nàng lại thấy y phục của Tiêu Ức Tình có chút trầy xước, nhìn giống như là vết tích bị người khác xé rách, mái tóc dài xoăn đen bây giờ cũng rối tung rối mù.
Là bị người đánh sao?
Mắt thấy thân thể Tiêu Ức Tình càng ngày càng yếu, Kỷ Nhạc Huyên bỗng bước lên một bước dài, đem người suýt nữa bị ngã ôm vào trong ngực
"Cô không sao chứ?"
"Hả?"
Sắc mặt Tiêu Ức Tình có chút tái nhợt, trên gương mặt yêu diễm của nàng ta bây giờ lại đầy vết đỏ xanh tím làm người khác thương tiếc, Kỷ Nhạc Huyên nhìn mà sợ run, nhìn không giống như tự hành hạ mình, nhất định là bị người khác đánh, ai có gan lớn như vậy, dám đánh người đại diện của mình? Cho dù người ta thường mặc sexy một chút, làm ngươi khác thấy ghen tỵ một chút, ngươi cũng không thể ra tay ác như vậy a.
"Cô bị người ta đánh?"
Kỷ Nhạc Huyên cau mày, Tiêu Ức Tình đang trong ngực nàng lại cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:
"Tôi không sao, khuya rồi, cô về ngủ đi, không phải ngày mai còn phải thức sớm đi diễn sao."
"Thành ra như vậy, mà nói không có sao? Đi, về phòng tôi khử trùng vết thương giúp cô."
Kỷ Nhạc Huyên mím môi một cái, nhìn Tiêu Ức Tình hé môi, như là muốn cự tuyệt, nàng bỗng nghiêm mặt lại:
"Được rồi, đừng nói nhảm, mở cửa."
"Ừ,cám ơn."
Nhìn Kỷ Nhạc Huyên kiên trì như vậy, Tiêu Ức Tình cũng không có ý kiến nữa, nàng lấy chìa khoá mở cửa.
Kỷ Nhạc Huyên đỡ Tiêu Ức Tình đi vào, để nàng ta ngồi trên salon, hỏi vị trí hòm thuốc trong phòng, tự mình đi lấy hòm thuốc giúp nàng, sau khi lấy được thuốc, thì bắt đầu tận tâm giúp nàng ta rửa vết thương.
Lúc Kỷ Nhạc Huyên sát trùng vết thương, thì thấy không chỉ là trên mặt, trên cánh tay, sau lưng khắp nơi đều là vết thương, nhìn sơ như là bị dùng gậy đánh, nàng nhìn mà thấy đau lòng, sắc mặt không khỏi trầm xuống:
"Nói cho tôi biết, là ai làm cô bị thương?"
"Cô đừng xen vào, tôi tự làm tự chịu."
Tiêu Ức Tình rũ mắt xuống, nhìn rất là cô đơn và bi thương.
Kỷ Nhạc Huyên lại thấy nghi ngờ với câu nói kia của Tiêu Ức Tình:
"Tự làm tự chịu? Rốt cuộc cô đã làm gì?"
Tiêu Ức Tình mím môi kiên quyết không nói.
Kỷ Nhạc Huyên lại nhìn ra vài phần manh mối, nhớ lại hôm trước nàng thay mình tham gia buổi họp mặt của đoàn phim, sau khi về thần sắc có chút hoảng hốt, hỏi nàng ta đã xảy ra chuyện gì, nàng lại không nói lời nào. Lại thấy mấy ngày nay phó đạo diễn mặt thư sinh mang kính mắt hình như rất thân với nàng ta. Chẵng lẽ là vì phó đạo diễn?
Lúc sát thương Kỷ Nhạc Huyên hơi nặng tay, làm Tiêu Ức Tình bị đau mà lên tiếng, mặt Kỷ Nhạc Huyên lại lộ ra vài phần chế nhạo:
"Cô không nói tôi cũng biết là vì phó đạo diễn kia phải không?"
Mặt Tiêu Ức Tình ngẩn ra, Kỷ Nhạc Huyên thấy nàng như vậy, nghĩ mình đã đoán trúng, nàng bỗng cười lạnh:
"Cô đừng nói là vợ của phó đạo diễn phát hiện cô câu dẫn người chồng, sau đó nổi cơn ghen, tìm người đánh cô nha."
Sắc mặc hoảng hốt của Tiêu Ức Tình bỗng rũ xuống, Kỷ Nhạc Huyên thấy vậy thì phát hoảng, chẳng lẽ để ta đoán trúng thật rồi, nữ nhân này thật sự đi làm "Nhân tình"?
Nghĩ đến điểm này, Kỷ Nhạc Huyên lại dâng lên khinh thường, nàng ngừng công việc trong tay, chỉ vào Tiêu Ức Tình trách móc:
"Cô có biết hay không, phá hoại tình cảm vợ chồng người ta là làm điều ác a! Cô bị như vậy, thật đúng là đáng đời đó. Cô nói cô xem, trường quay nhiều người như vậy, kẻ có tiền có mạo nhiều biết bao nhiêu, cô không tìm lại tìm người có vợ, cô thật sự là... không biết xấu hổ a!"
Tiêu Ức Tình ngồi trên ghế, hô hấp có chút dồn dập, nhìn như đang nhẫn nại, lúc nghe Kỷ Nhạc Huyên nói nàng không biết xấu hổ, nàng bỗng ngẩng đầu cười nhạt.
Kỷ Nhạc Huyên thấy vậy cũng có chút kinh ngạc:
"Cô cười cái gì? Tôi nói sai sao?"
Tiêu Ức Tình hừ hừ cười nhạt:
"Đúng, cô nói rất đúng, người như tôi chính là không biết xấu hổ. Trường quay nhiều người như vậy có tài có mạo độc thân như vậy tôi lại không câu dẫn, tôi lại câu dẫn một người có vợ. Tôi đâu chỉ là không biết xấu hổ a, nhất định là có bệnh rồi. Hahaha."
"Cái gì?"
Kỷ Nhạc Huyên nhìn Tiêu Ức Tình đột nhiên thay đổi như thế, nàng cũng có chút nghi ngờ:
"Chẵng lẽ cô bị đánh đến chấn thương sọ não rồi?"
"À, cô xem như tôi bị chấn thương sọ não đi. Dù sao tôi nói cái gì, cô cũng sẽ không tin."
Khoé miệng Tiêu Ức Tình như trước hàm chứa ý cười, chỉ là nụ cười này, nhìn như rất đau buồn.
Kỷ Nhạc Huyên thấy nàng nói như vậy, bỗng phát giác việc này có nội tình, nàng ổn định cảm xúc lại, nhướng mày hỏi:
"Cô không nói làm sao biết tôi sẽ không tin."
"À, cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Lần đầu gặp tôi, cô cũng không vừa mắt tôi đúng không?"
Tiêu Ức Tình cười lạnh nhìn Kỷ Nhạc Huyên, thấy Kỷ Nhạc Huyên mím môi bộ dáng như 'để cô phát hiện rồi', nàng lại cười tự giễu:
"À, nói tới lần đầu, chắc là cô quên rồi. Mà có nhớ, chắc là sẽ càng chán ghét tôi hơn. Tôi nghĩ tôi không cần phải nói, dù sao con người tôi chính là ti tiện.