Edit: Phuong1988, Jun
Beta: girl_sms
Nói xong Silvia cười xấu xa sờ cằm:
"Theo tôi thấy, rất có thể lúc còn trẻ Đông Phương đã hạ thủ với Nhậm Doanh Doanh."
"Silvia."
Khóe miệng Kỷ Nhạc Huyên co giật:
"Chị tưởng tượng thật phong phú, Diệc Hàm có thể bị lời lẽ sai trái của chị thuyết phục?"
"A, tôi nghĩ tôi nói rất đúng a."
Silvia nhún vai, nhìn về phía Cố Nhu Thần:
"Thần tỷ, chị nói đi."
Cố Nhu Thần bắc đắc dĩ lắc đầu:
"Nha đầu à, đừng cùng tôi tán dóc với Nhạc Huyên nữa, để nàng chuẩn bị diễn đi. Một lát là quay rồi."
"Được rồi."
Silvia vỗ vỗ tay:
"Tiểu Kỷ em cố lên, lúc em quay, tôi sẽ đi trường quay xem em a."
"Ngược lại tôi thà rằng chị không đi xem còn hơn."
Kỷ Nhạc Huyên nghiến răng nghiến lợi, nàng cũng không hy vọng khi diễn bị bà tám Silvia thấy, nếu không sẽ không biết nàng ta cười nhạo mình thế nào.
Nhưng đáng tiếc, lúc nàng đang diễn, Silvia vẫn đến trường quay.
Silvia và Cố Nhu Thần đứng đằng xa, nhìn khắp nơi trường quay đang chuẩn bị quay cảnh Kỷ Nhạc Huyên và Giang Diệc Hàm, không khỏi cảm thán.
"Thần tỷ à, truyền hình bây giờ thật là càng ngày càng mở rộng, việc giáo dục cũng có thể đưa lên a."
Hai tay Silvia ôm ngực nhìn Kỷ Nhạc Huyên cách đó không xa, đang nằm sấp trên đùi Giang Diệc Hàm, không khỏi cười trộm:
"A, bộ dáng tiểu Kỷ như vậy thật là thụ."
Cố Nhu Thần ở một bên sửa chữa:
"Cái gì mà giáo dục, đó rõ ràng chính là việc răn dạy. Nhưng mà nội dung phim thật là kỳ lạ, nhưng vẫn hấp dẫn người xem."
"Đúng vậy, bây giờ mọi người rất tò mò."
Silvia nhún vai.
Cố Nhu Thần lại cười lạnh:
"Lấy em làm ví dụ luôn."
Cảnh làm Cố Nhu Thần và Silvia nghị luận sôi nổi như vậy rốt cuộc là gì đây?
Kỳ thực phân cảnh này, nói đến cũng không phải rất thú vị gì. Chính là lúc còn trẻ người non dạ, Nhậm Doanh Doanh, lúc chưa có sự cho phép của Đông Phương Bất Bại, lén lút trốn ra ngoài, sau đó Đông Phương Bất Bại trách mắng nàng, nàng còn không chịu nhận sai. Đông Phương Bất Bại nhất thời tức giận, đã đem Nhậm Doanh Doanh đặt trên đùi, "ba ba ba" đánh mông nhỏ của nàng.
Lúc này Kỷ Nhạc Huyên đang bị đặt trên hai chân Giang Diệc Hàm, Kỷ Nhạc Huyên uốn éo người, trong miệng vẫn hô:
"Đông Phương Bất Bại, ngươi là kẻ xấu xa, tên khốn kiếp."
Giang Diệc Hàm nhíu mày, giơ tay lên hung hăng đánh mông Kỷ Nhạc Huyên.
Sau đó chính là cảnh bàn tay chạm đến mông "Ba" một tiếng cùng với tiếng kêu sợ hãi của Kỷ Nhạc Huyên "A" luân phiên tiếp nối...
Lúc sau, chính là khuất phục dưới bàn tay của Giang Diệc Hàm, Kỷ Nhạc Huyên sợ hãi nghẹn ngào nhận lỗi:
"A, ta nhận lỗi là được a. Đừng đánh nữa mà, thật là đau."
Giang Diệc Hàm buông lỏng tay, Kỷ Nhạc Huyên vội vàng từ trên người nàng nhảy dựng lên, sau đó hướng về phía nàng làm mặt quỷ, tức giận hừ dậm đất nói câu "Thúc thúc xấu xa", lại chạy nhanh ra ngoài.
Giang Diệc Hàm mặc nam trang của Đông Phương Bất Bại, nhìn bóng dáng mỹ nhân mặc trang phục màu ngó sen, khoé miệng nhợt nhạt cong lên.
Lúc quay xong cảnh diễn này, sắc mặt Kỷ Nhạc Huyên có chút âm trầm, thật sự là quá mất mặt, trước mặt nhiều người như vậy, bị tiểu thụ nhà mình đánh mông! A, không được, sau này có cơ hội, tôi nhất định phải đánh lại.
Mím môi tính toán đại nghiệp phục thù sau này, bên tai lại truyền đến thanh âm châm chọc của Silvia:
"Ôi kìa, tiểu Kỷ diễn thật là nói không nên lời, một tiếng "Thúc thúc xấu xa" Chậc chậc, làm ruột gan tôi cồn cào."
Kỷ Nhạc Huyên không cho nàng vẻ mặt tốt, lạnh lùng liếc nàng, không nói gì, lại giận đùng đùng cất bước ra ngoài, nàng cần an tĩnh một chút, thật sự là quá mất mặt mà.
"Ha ha, bạn nhỏ tiểu Kỷ thật là đáng yêu mà."
Silvia nhìn bóng lưng Kỷ Nhạc Huyên âm thầm bật cười, lại không chú ý tới Giang Diệc Hàm đang chậm rãi về phía mình.
"Silvia."
Nụ cười trên mặt dần dần biến mất, Silvia xoay người, nhìn quanh thân Giang Diệc Hàm đều tản ra hàn khí, run rẩy cười cười:
"Diệc Hàm à, không phải tôi cố ý chế nhạo tiểu Kỷ nhà chị đâu."
Sắc mặt Giang Diệc Hàm càng thêm u ám, Cố Nhu Thần lại thấy Silvia trước mặt mọi người nói lỡ lời, vội vàng đẩy nàng một chút:
"Silvia, tôi biết em thích cặp đôi Nhậm Doanh Doanh và Đông Phương Bất Bại, nhưng cũng phải phân rõ hiện thực a."
"A, Đúng!"
Silvia phát hiện bên người có vài nhân viên công tác đều hướng về phía bên này với ánh mắt tò mò, trong lòng nàng âm thầm kêu khổ:
"A, Diệc Hàm, xin lỗi, tôi nói sai. Nhất định là trong người không khoẻ, tôi thấy tôi nên về khách sạn nghỉ ngơi thôi."
Nói xong Silvia lôi kéo tay Cố Nhu Thần đi ra ngoài
"Thần tỷ, đỡ em một chút, em sắp xỉu rồi."
Giang Diệc Hàm nhìn bóng lưng Silvia và Cố Nhu Thần, hơi nhíu mày. Nàng nhàn nhạt quét mắt về những người nhiều chuyện xung quanh, lúc này mấy người xung quanh đang nghị luận, nàng chỉ lặng lẽ rời khỏi.
***
Cuối tuần, Giang Diệc Hàm và Kỉ Nhạc Huyên xin nghỉ, cùng nhau đi đến z thị.
Hai người đến z thị vào buổi chiều, vừa đến nơi, Giang Diệc Hàm không vội mang Kỉ Nhạc Huyên đến buổi tiệc mà đem nàng đến một cửa hàng bán quần áo cao cấp.
Tại quầy chọn trang phục, Giang Diệc Hàm chọn hai bộ váy dài trắng đen tương phản, sau khi mua trang phục xong, nàng lại sang hiệu giày kế bên mua hai đôi giày cao gót, cũng là một đen một trắng.
Sau đó, lại mang Kỉ Nhạc Huyên đi tới tiệm trang điểm nổi danh của z thị, lệnh cho nhân viên trang điểm phải hóa trang cho tiểu quỷ nhà nàng thật tinh xảo.
Đợi mọi thứ đều chuẩn bị hoàn tất, Kỉ Nhạc Huyên lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi an vị trong xe của Giang Diệc Hàm, ngoan ngoãn cùng nàng ta đi dự tiệc.
Trên đường đi, không hiểu sao Kỉ Nhac Huyên lại hỏi
"A, Diệc Hàm, đêm nay là tiệc gì, sao phải chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy?"
Giang Diệc Hàm không trả lời cụ thể, chỉ thản nhiên nói ra một câu:
"Đến nơi em sẽ biết"
Xe một