Edit: Jun
Beta: girl_sms
Cố Nhu Thần mở to hai mắt nhìn không nói được tiếng nào, Silvia há to miệng 'A' một tiếng, Kỷ Nhạc Huyên lại ở một bên kéo tay này, vô cùng kinh ngạc hỏi,
"Chị thật sự muốn mở công ty?"
Giang Diệc Hàm gật đầu.
Ngày hôm qua, tại đại sảnh, sau khi Giang Diệc Hàm dặn Kỷ Nhạc Huyên đứng đợi, nàng đã cùng Trầm Diệc Thư ra ngoài ban công vắng người bàn bạc vấn đề của Cố Nhu Thần.
"Tỷ, có thể giúp em chuyện này không?"
Giang Diệc Hàm đem chuyện của Cố Nhu Thần nói với Trầm Diệc Thư, Trầm Diệc Thư lúc nghe thì vẻ mặt tươi cười, rồi gật đầu,
"Em muốn chị ra mặt tìm việc giúp người đại diện mà tính ra cũng không quá thân với em?"
Giang Diệc Hàm gật đầu, Trầm Diệc Thư nhàn nhã nhấp rượu,
"Chuyện này không phù hợp với phong cách của em."
Giang Diệc Hàm không lên tiếng, im lặng nhìn nàng.
"Là vì tiểu quỷ đằng kia?"
Trầm Diệc Thư cười đánh giá Giang Diệc Hàm, nhìn thấy trong mắt nàng có chút dao động, cũng không đợi Giang Diệc Hàm trả lời liền nói,
"Chuyện này chị có thể giúp. Chủ nhân hiện tại của Thiên Hạc bang là đại ca của Tống Minh Thần ~ Tống Minh Dật có chút quen biết với chị, chị tin chắc khi chị nói chuyện hắn cũng sẽ nể tình chút ít."
"Vậy, cám ơn chị."
Giang Diệc Hàm không mặn không nhạt nói. Trong lòng nàng tuy có ý cảm ơn, nhưng bằng hiểu biết của về người chị cùng cha khác mẹ này, người nọ sẽ không thể đồng ý dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, Trầm Diệc Thư nhẹ cười nhìn nàng,
"Diệc Hàm, trong giới giải trí em cũng khá có danh tiếng, chị nghĩ em cũng nên giúp sức một chút cho gia đình. Trầm gia trước giờ cũng chưa từng kinh doanh lĩnh vực giải trí."
Giang Diệc Hàm vừa nghe Trầm Diệc Thư nói vậy liền hiểu nàng muốn mình thành lập một công ty giải trí, liền vội vàng từ chối,
"Chị, em chỉ là tương đối có năng khiếu trong khoản diễn xuất, những loại công việc khác em không quá rành đâu."
"Sao? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, em chỉ biết mỗi diễn xuất?"
Lúc Trầm Diệc Thư nói lời này, tuy nàng vẫn cười nhưng trong mắt là sự châm chọc, Giang Diệc Hàm có thể nhìn thấy được.
Giang Diệc Hàm cũng vô thức lạnh mặt,
"Tất nhiên không phải, chẳng qua em là diễn viên, đương nhiên sẽ đem mọi trí lực tập trung vào mặt này. Nhưng em lại cảm thấy chị so với em có lẽ càng thích hợp với nghề diễn hơn. "
Những lời nói này của Giang Diệc Hàm vốn là muốn châm chọc hành động của Trầm Diệc Thư, không lúc nào không lấy nụ cười che giấu bản thân. Trầm Diệc Thư nghe xong cũng không giận, vẫn nở nụ cười như trước,
"Rất tốt, vậy em hãy dẫn dắt Trầm gia tiến vào giới giải trí đi."
"Tỷ..."
Trầm Diệc Thư nghĩ tới chuyện gì đó, tự đắc ý cười, nói,
"Yên tâm, về mặt tài chính chị sẽ hỗ trợ, em bỏ công là được rồi."
Giang Diệc Hàm khẽ cau mày, Trầm Diệc Thư lại thích ý nở nụ cười,
"Nga, đúng rồi, chị nghĩ em cũng không phải lo quá đâu. Người đại diện đó của em không phải làm việc trong giới đó rất nhiều năm sao, chị nghĩ nàng chắc chắn hiểu biết về lĩnh vực kinh doanh nhiều hơn em nhiều, kêu nàng tới giúp em đi. À, nếu em đồng ý, cũng có thể mượn sức cả người đại diện hiện tại của em."
"Silvia vẫn là người của công ty cũ."
Giang Diệc Hàm thản nhiên nói.
Trầm Diệc Thư lại giống như không để ý chuyện đó, nàng nhẹ nhàng phất tay,
"Được rồi, cứ như vậy đi. Chờ em thông báo tất cả mọi chuyện với cấp dưới xong thì bắt tay vào chuyện công ty đi. Chị sẽ tìm người giúp em. Tiểu quỷ nhà em chắc là đợi hết nổi luôn rồi. "
Lúc nói câu cuối cùng, ý cười trên môi Trầm Diệc Thư càng có chút khó nắm bắt, nhìn vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí có chút âm trầm của Giang Diệc Hàm, cười cười vỗ vỗ vai nàng rồi ưu nhã thong thả bước vào trong.
Giang Diệc Hàm nhìn bóng dáng xinh đẹp của Trầm Diệc Thư rời đi, mày nhíu chặt lại. Nàng biết rõ ý nghĩa thật sự của cái câu tìm người giúp trong miệng của Trầm Diệc Thư. Cái gọi là giúp đó, chi bằng nói là tìm người giám sát. Mục đích của việc đó không có gì khác ngoài khiến nàng dần dần rời xa công việc mà mình yêu thích, toàn tâm toàn ý giúp Trầm gia kiếm tiền.
Hừ, lão hồ ly.
Giang Diệc Hàm khinh thường hừ lạnh một tiếng, việc làm của Trầm Diệc Thư khiến nàng vô cùng bất mãn, nhưng vừa nghĩ tới Kỷ Nhạc Huyên, trong lòng liền thả lỏng, cũng may, mình còn có nàng.
Có thể cùng nàng làm việc trong ngành giải trí...
Ngay hiện tại, Kỷ Nhạc Huyên trưng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn Giang Diệc Hàm trước mắt. Giang Diệc Hàm nhịn không được, nhẹ nhàng lên tiếng,
"Tiểu quỷ, chẳng lẽ lúc hợp đồng hết hạn, em thích đi làm công ty khác hơn là tới chỗ tôi sao?"
Trong lòng Kỷ Nhạc Huyên tất nhiên là mong muốn được làm việc cùng Giang Diệc Hàm hơn là đi nơi khác. Khi ra khỏi Thượng Nghi, nàng sẽ không còn bị Lý An Kỳ trói buộc, làm việc cùng Giang Diệc Hàm có thể tự do thoải mái. Huống chi, Giang Diệc Hàm còn là bà chủ của nàng, thời gian hai người được ở cùng nhau sẽ tăng lên rất nhiều.
Nghĩ đến đó, Kỷ Nhạc Huyên vội vàng cười gật đầu,
"Đồng ý đồng ý, đừng nói là tới hạn, bây giờ cũng được."
Giang Diệc Hàm vừa lòng mím môi cười, khen ngợi hôn trán Kỷ Nhạc Huyên,
"Tiểu quỷ, tôi không hi vọng em nói lời lại nuốt lời. Ngoan ngoãn chờ hợp đồng của em hết hạn, tôi nghĩ lúc đó công ty tôi cũng có cái kế hoạch cụ thể rồi, tới lúc đó em hãy đến. Ha?"
Kỷ Nhạc Huyên lại lần nữa sung sướng gật đầu, nàng thân thiết ôm Giang Diệc Hàm thật lâu, tràn đầy kiêu ngạo nói,
"A, em thật lợi hại, như vậy sau này em có một cô vợ không chỉ là diễn viên nổi tiếng mà còn làm tổng giám đốc. Diệc Hàm, sau này em để chị ra ngoài kiếm tiền nuôi em a."
Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng nở nụ cười, thật sự là tiểu