Edit: Tỉu Tước
Beta: girl_sms
Ép buộc một đêm, tâm tình thoải mái, nhưng thân thể đã có chút ăn không tiêu.
Sáng sớm hôm sau, một cảnh tượng liền xuất hiện, Nhậm Doanh Doanh cong eo gập người sắp không cầm nổi cây roi, Đông Phương Bất Bại thì ngồi trong khuê phòng có chút gầy yếu thêu hoa.
Đạo diễn thấy bệnh trạng hai người như vậy, chỉ sợ là quay phim không nổi, liền vội vàng quan tâm hỏi mấy ngày này có phải đã tăng ca nên thân thể không khỏe phải không. Đối với câu hỏi này, Kỉ Nhạc Huyên rất thản nhiên trả lời, nàng lắc lắc đầu.
"Không có việc gì, con gái a, hằng tháng luôn sẽ có thân thích ghé chơi ấy mà, chúng ta cứ tiếp tục."
Đạo diễn là người đã kết hôn, vừa nghe qua, sao còn có thể bắt hai người tiếp tục quay, mới vội vàng cho cả hai tạm nghỉ, còn quan tâm hỏi han có cần nghỉ thêm vài ngày không.
Giang Diệc Hàm nhớ mình sắp về Pháp, nàng vốn không nghĩ sẽ nghỉ ngơi, chẳng ngờ vừa đứng lên hai chân đã có chút như nhũn ra, chỉ đành nhận ý tốt của đạo diễn, nghỉ ngơi một ngày.
Kỉ Nhạc Huyên thấy vậy, cũng nghỉ theo.
Hai người khó có được dịp này, bởi vì thân thể không khỏe nên không định ra ngoài giải sầu mà ngồi lại trong khách sạn nói chuyện.
Bởi đại bộ phận nhân viên vào ban ngày đều ở đoàn làm phim nên khách sạn trở nên vắng vẻ hơn nhiều. Thế nên, thừa dịp không bị ai làm phiền này, Kỉ Nhạc Huyên liền quang minh chính đại kéo Giang Diệc Hàm đến phòng mình, bắt đầu cùng nàng tâm tình chuyện vũ trụ nhân sinh, còn có tương lai của hai người.
Kỉ Nhạc Huyên để Giang Diệc Hàm dựa nửa người nằm ở trên giường. Đem nàng ôm vào trong lồng ngực, ánh mắt mang theo ý cười, dù sao thời gian nhàn nhã như này cũng rất ít.
"Diệc Hàm."
Kỉ Nhạc Huyên ôm eo nhỏ, nở nụ cười khi nghĩ về tương lai triển vọng của các nàng.
"Chị nói, chờ sau này chị thành Giang tổng, em nên gọi chị Giang tổng, hay vẫn là Kỉ phu nhân?"
Khóe miệng nàng nhè nhẹ cong lên, tay nâng cầm Kỉ Nhạc Huyên, đem hai má hướng về chính mình.
"Tiểu quỷ, em nói xem?"
"Cả hai đều được." Kỉ Nhạc Huyên cười ngọt nói.
"Bất quá Kỉ phu nhân là cách xưng hô em thích nhất. Mà Diệc Hàm, chị muốn trở thành Giang tổng có phải vì muốn an nhàn sung sướng hay không, không cần giống như bây giờ mỗi ngày ở chỗ này quay phim?"
Giang Diệc Hàm cười lạnh.
"Tiểu quỷ, em cho rằng đó là một chuyện tốt sao? Nhưng dù sao thì hoàn cảnh công việc đó so với hiện tại cũng tốt hơn rất nhiều."
Kỉ Nhạc Huyên xoa xoa bàn tay ngọc đang nâng cằm mình của Giang Diệc Hàm, đem chúng phóng tới bên môi mình, hôn lên đầu ngón tay trắng nõn.
"Vậy là tốt rồi, em càng hy vọng chị có thể làm việc thoải mái, đỡ phải ở chỗ này chịu tội, buổi tối mấy ngày nay lũ muỗi rất đáng ghét, tụi nó cắn chết em."
Giang Diệc Hàm nhìn Kỉ Nhạc Huyên, xem bộ dáng chu chu khóe miệng, nhăn mày mặt đầy oán giận, chua xót nở nụ cười.
"Tiểu quỷ, nếu tôi nói, so với ở văn phòng thoải mái làm việc, tôi lại thích ở chỗ này chịu tội với lũ muỗi hơn thì sao?"
Kỉ Nhạc Huyên nghe xong, ngẩn ra, đem tay Giang Diệc Hàm phóng tới trước ngực, không thể tin chớp chớp mắt.
"Diệc Hàm, chị không phải M chứ?"
Khóe miệng Giang Diệc Hàm run rẩy, sắc mặt trầm xuống, thập phần tức giận véo ngực Kỉ Nhạc Huyên.
"Tiểu quỷ, trong đầu em rốt cuộc chứa cái gì vậy?"
"Ai u, đừng nhéo, đau."
Kỉ Nhạc Huyên ngăn cản hành động của Giang Diệc Hàm, thấy nàng ta mặt lạnh, có vẻ tức giận, liền cười ngượng ngùng nhún nhường.
"Được rồi, Diệc Hàm, em biết chị là S, không phải M, được chưa?"
Giang Diệc Hàm liếc Kỉ Nhạc Huyên một cái, muốn véo thêm cái nữa ở ngực tiểu quỷ xấu xa, nhưng lại bị Kỉ Nhạc Huyên nắm tay gắt gao, nở nụ cười tươi chân thành, hì hì nói.
"Lão Phật gia, đừng nóng giận, trẫm sai rồi là trẫm không đúng. Nói sao thì cuộc sống cũng cần vui vẻ nha."
Giang Diệc Hàm xùy một tiếng, Kỉ Nhạc Huyên nhìn nàng, lại cười lần nữa nói.
"Diệc Hàm, nói như nào thì, em nghĩ chị tiếp tục đóng phim cũng không sao a. Đem công ty giao cho Silvia với Thần tỷ quản, chị ra cổ phần, không phải tốt lắm sao."
Giang Diệc Hàm ngừng lại trước lời nói của Kỉ Nhạc Huyên, trầm tư suy nghĩ một lát, bỗng nhiên khóe miệng cong lên vừa lòng tươi cười, tay nhếch nhếch cằm Kỉ Nhạc Huyên.
"Tiểu quỷ, em nói không sai."
Lúc ấy Trầm Diệc Thư nói nàng dẫn dắt Trầm gia gia nhập giới giải trí, kêu nàng mở công ty, nếu đem công ty giao cho Silvia với Cố Nhu Thần, để hai nàng ta làm công cho mình, phụ trách phần lớn sự vụ, còn mình sẽ tiếp tục dốc sức trong ngành giải trí, tựa hồ cũng không phải là không thể. Trầm Diệc Thư muốn nàng thoát ly giới giải trí, nàng sẽ phải ngoan ngoãn thoát ly sao? Hừ, vọng tưởng.
Kỉ Nhạc Huyên cười xấu xa với Giang Diệc Hàm.
"Kia, chị hẳn là nên thưởng cho em rồi?"
"Òh."
Nhìn Kỉ Nhạc Huyên không ý thức liếm liếm môi, nàng đã biết tiểu quỷ này trong lòng đang nghĩ chuyện gì. Giang Diệc Hàm chậm rãi đem con ngươi ngước lên, Kỉ Nhạc Huyên thấy vậy, tất nhiên tận dụng thời cơ trở người nằm lên trên.
Tay lại kiềm lòng không được xoa xoa trước ngực của Giang Diệc Hàm, nhưng vừa xoa một cái liền bị đập xuống.
Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng đẩy Kỉ Nhạc Huyên khỏi người mình. Kỉ Nhạc Huyên có chút mất mát nằm trở lại chỗ cũ, chống nghiêng nửa người, nhìn Giang Diệc Hàm kiến nghị.
"Diệc Hàm, hôm qua chị cũng chưa vui thích đủ mà? Chi bằng hôm nay chúng ta tiếp tục?"
Nói xong, Kỉ Nhạc Huyên kiềm lòng không được lại trở người, nhưng đáng tiếc nàng lại lần nữa bị Giang Diệc Hàm đẩy trở về, Giang Diệc Hàm để tay trên ngực Kỷ Nhạc Huyên, ôn hòa bỡn cợt nói.
"Tiểu quỷ, em mong chúng ta gặp thân thích cả tháng sao?"
Những lời này của Giang Diệc Hàm rất khoa trương. Kỉ Nhạc Huyên nghe được trong lời nói có sự chế nhạo, nhưng cũng cười trả lời.
"A, nếu chị cho em ăn, em đây liền nguyện ý."
"Òh." Giang Diệc Hàm khẽ cười nói tiếp.
"Tôi cho em một lần ngay."
Kỉ Nhạc Huyên tràn đầy vui sướng, nàng cười cười đem Giang Diệc Hàm nhập sâu vào lòng.
"Diệc Hàm, chị thật tốt, em thật chán ghét những lúc thân thích thật sự ghé