Edit: Jun
Beta: girl_sms
Tới sáng, Kỷ Nhạc Huyên ngủ còn chưa đã, An Á Lam đã kéo nàng dậy.
"Mẹ, con muốn ngủ"
Kỷ Nhạc Huyên nghiêng người, vừa nhắm mắt lại đã ngủ.
An Á Lam nhìn dáng ngủ của con gái, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Buồn cười ở chỗ, dáng ngủ của Kỷ Nhạc Huyên thật sự rất đáng yêu. Tức giận vì nàng là người quí trọng thời gian, cho nên không thích người khác ngủ nướng, nàng luôn cảm thấy ngủ nướng là việc lãng phí thời gian. Đương nhiên, với phần lớn mọi người, suy nghĩ này thật sự có chút cực đoan.
An Á Lam đè thấp âm lượng, lạnh lùng cảnh cáo Kỷ Nhạc Huyên,
"Nhạc Huyên, rời giường. Mẹ đếm tới ba mà con còn chưa thức dậy thì chết với mẹ."
"Một!"
"Hai!"
"Ba!"
Kỷ Nhạc Huyên lấy mền che lỗ tai, nằm yên không động đậy.
An Á Lam nhìn con gái yên tâm ngủ, trong lòng không khỏi tức giận, nàng cũng biết Kỷ Nhạc Huyên quay phim rất mệt, nhưng bây giờ đã là 11 giờ rồi, ngươi còn không thức dậy thì lúc chúng ta tới được chỗ Lý An Kỳ sẽ phải mời nàng ta ăn trưa luôn!
An Á Lam nhướn mày, nắm lỗ tai yếu ớt của Kỷ Nhạc Huyên xách lên.
Lỗ tai bị nắm một cách thô bạo, Kỷ Nhạc Huyên không khỏi bừng tỉnh khỏi mộng đẹp, mở mắt, trừng mắt nhìn cái người đang nắm lỗ tai mình, An Á lam.
Kỷ Nhạc Huyên phất tay xua đi cái tay đang nắm lỗ tai mình,
"A! Mẹ, buông tay! Đau nha! Muốn sứt lỗ tai luôn!"
"Sứt cái gì! Làm gì mà dễ sứt như vậy?"
An Á Lam trừng mắt nhìn Kỷ Nhạc Huyên, nắm lỗ tai nàng lắc lắc vài cái mới căm tức bỏ ra.
Kỷ Nhạc Huyên lấy tay xoa xoa lỗ tai sưng đỏ, nhỏ giọng thầm oán,
"Có biết con là diễn viên không a. Vậy mà còn ra tay độc ác với con như vậy, không biết đây có thật là mẹ ruột không nữa?"
Kỷ Nhạc Huyên tuy nói nhỏ, nhưng An Á Lam vẫn nghe được, An Á Lam nhìn Kỷ Nhạc Huyên, bỗng nhiên nở nụ cười,
"Ta không phải mẹ ruột con Như vậy có phải ta phải làm vài việc mà mẹ kế phải làm hay không?"
Kỷ Nhạc Huyên rùng mình,
"Mẹ, người là mẹ ruột, chắc chắn là mẹ ruột của con."
"Hừ"
An Á Lam cười lạnh, lại phất tay mạnh mẽ vỗ lưng Kỷ Nhạc Huyên,
"Dậy mau, chuẩn bị nhanh lên, rồi chở ta tới công ty con"
Kỷ Nhạc Huyên xịu mặt, bĩu môi,
"Biết rồi."
Sau đó liền xuống giường chuẩn bị, Kỷ Nhạc Huyên đưa An Á Lam tới công ty Thượng Nghi.
Lúc hai người tới Thượng Nghi, vừa lúc tới giờ cơm trưa, nên nhìn đâu cũng thấy nhân viên công ty đang nhàn nhã ngồi thành từng nhóm ăn cơm. Lúc đó giám đốc của Thượng Nghi lại ngồi trong văn phòng, khuôn mặt đầy vẻ u sầu nhìn chằm chằm bảng kế hoạch.
An Á Lam gõ cửa phòng Lý An Kỳ,
"Angela"
Khuôn mặt nhăn nhó của Lý An Kỳ lập tức giãn ra, vô cùng kinh ngac ngẩng đầu, khó tin mở miệng,
"Yalanda?"
Kỷ Nhạc Huyên nghe các nàng nói chuyện, biết chắc các nàng có quen biết, mày không khỏi nhíu lại, chuyện này là sao đây? Tình huống cẩu huyết sao?
Kỷ Nhạc Huyên rất tò mò nhìn mẹ mình, mẹ nàng cũng nhìn lại nàng, đồng thời một tay kéo nàng tới trước mặt người kia, lộ ra vẻ mặt trách móc nói với Lý An Kỳ,
"Angela, người chọc tức cô là tôi. Cô như thế nào lại đem chuyện đó đổ lên đầu Nhạc Huyên nhà tôi. Nó không có chọc cô nha."
Con ngươi Lý An Kỳ lóe lên một tia sáng khó phát hiện, bỗng nhiên cười lạnh,
"Chị tìm tôi là vì việc của con gái chị sao? Chị nghĩ rằng tôi gây khó dễ cho nàng"
An Á Lam bị Lý An Kỳ hỏi thẳng như vậy, trong lòng vốn tràn đầy quyết tâm bỗng nhiên xẹp xuống,
"Là... đúng vậy. Không thì, cô tại sao bắt nó viết tự kiểm?"
"Tôi bắt nàng viết tự kiểm?"
Lý An Kỳ chăm chọc nở nụ cười,
"Rõ ràng tự nàng muốn viết. Hơn nữa, nàng làm việc không biết cân nhắc chừng mực, tôi nghĩ cũng nên để nàng tự ngẫm lại. Chị làm mẹ cũng biết nàng vẫn chống đối tôi, bắt nàng làm như vậy không phải rất phù hợp sao?"
"Chống đối cô?"
An Á Lam liếc nhìn Kỷ Nhạc Huyên, Kỷ Nhạc Huyên mím môi, tỏ vẻ vô cùng tự nhiên trả lời,
"Cũng không phải con cố ý. Ai bảo nàng không để con và Giang Diệc Hàm cùng một chỗ..."
(Editor: Ngươi mấy tuổi rồi?)
Giọng nói Kỷ Nhạc Huyên càng về cuối câu càng nhỏ, nhưng lúc tới được lỗ tai Lý An Kỳ lại càng lúc càng lớn,
"Con và nàng quả nhiên vẫn quen nhau. Ai..."
"Người rất thất vọng à?"
Kỷ Nhạc Huyên nhướng mày nhìn nàng.
Lý An Kỳ không nói gì, An Á Lam lại đột nhiên ngộ ra, gạt Kỷ Nhạc Huyên qua một bên, vòng qua bàn kéo Lý An Kỳ tới trước cửa sổ.
"Angela, tuy rằng tôi vô cùng có lỗi, nhưng cô cũng không thể vì tôi mà trả thù lên con gái tôi nha. Nói như thế nào thì cô cũng là bậc bề trên. Cô cơ bản không thể..."
An Á Lam ghé vào tai Lý An Kỳ nhỏ giọng nói, nói xong cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhưng cho dù nàng không nói, Lý An Kỳ cũng biết nàng muốn gì, Lý An Kỳ cảm thấy chua xót nhưng lại cười tới mức làm người khác phát run,
"Trong lòng chị, tôi chính là người như vậy sao. Không lại gần chị được, tôi liền lạm dụng chức quyền, khi dễ con gái chị?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
An Á Lam đẩy gọng kính, tuy trong lòng cũng có chút hoang mang, nhưng tuyệt đối không lộ ra ngoài mặt.
Nhưng vẻ mặt này của nàng lại làm Lý An Kỳ đau lòng, Lý An Kỳ nhịn xuống mong muốn muốn tát nàng một cái, cười ra vẻ đương nhiên nói,
"Vậy cứ coi là vậy đi."
An Á Lam cười lạnh,
"Trước kia tôi nghe Silvia và Cố Nhu Thần nói cô đối với việc Nhạc Huyên nhà tôi và Giang nha đầu ở chung, cản trở mọi mặt, ban đầu tôi còn không tin, bây giờ cô đã tự mình thừa nhận. Cô như thế nào lại biến thành như bậy giờ vậy? Cô không hạnh phúc thì không muốn người khác được hạnh phúc sao? Nhạc Huyên nhà tôi không thể nào thích cô, cô đừng..."
"Chát"
An Á Lam còn chưa dứt lời đã cảm thấy một bên má đau nhức. Lý An Kỳ vừa cho nàng một cái tát.
An Á Lam tất nhiên bất ngờ bị một tát cũng có chút tức giận, nàng che giấu sự phẫn nộ xoa xoa má, chỉ tay vào Lý An Kỳ,
"Cô,..."
"Tôi cái gì!"
Lý An Kỳ hướng An Á Lam tức giận hét lên,
"Chị nghĩ rằng tôi lúc nào cũng làm khó Kỷ Nhạc Huyên và Giang Diệc Hàm quen nhau, là vì tôi thích nàng sao? Tôi thích nàng? A, chị đùa à!