Ngày tiếp theo, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua bức màn, chiếu vào khuôn mặt trắng như tuyết của Kỉ Nhạc Huyên. Kỉ Nhạc Huyên không vui liền mím môi, tựa hồ đến lúc phải rời giường rồi.
Mở mắt ra, Kỉ Nhạc Huyên cư nhiên nhìn thấy trên người mình có một tầng chăn mềm mại. Một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng, nghĩ thầm rằng người kia tựa hồ cũng không phải quá chán ghét nha.
Khóe miệng vừa hiện lên một tia vui mừng, Kỉ Nhạc Huyên liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng vàng ồn ào. Nàng nhíu mày, thầm oán Giang Diệc Hàm đang làm cái gì vậy, đẩy chăn ra khỏi người. Kỉ Nhạc Huyên xuống giường, vịn tường khập khiễng đi ra phía ngoài phòng.
Lúc Kỉ Nhạc Huyên đi góc tới cầu thang, vừa tìm kiếm xem dưới lầu có chuyện gì thì nàng đã thấy một cảnh tượng.
Giang Diệc Hàm dựa tường, dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ huy mấy người giống như là nhân viên chuyển phát đưa một bộ sô pha màu hồng nhạt vào nhà. Lúc đem sô pha đặt xuống xong, thấy bên cạnh còn có bộ sô pha cam, liền săn sóc hỏi Giang Diệc Hàm.
"Sô pha màu cam này nên để chỗ nào?"
Giang Diệc Hàm khoát tay áo, dường như không thèm để ý trả lời.
"Ném."
Nghe được những lời này, Kỉ Nhạc Huyên không khỏi máu nóng bốc lên não, nàng nổi giận đùng đùng đi về phía dưới lầu vừa đi vừa ồn ào.
"Giang Diệc Hàm, tên gia hỏa chết tiệt, chị ghê tởm nơi tôi đã ngồi qua sao? Giường của chị tôi cũng ngủ qua rồi, vậy chị như thế nào không đem nó ném hết đi cho tiện!"
Giang Diệc Hàm vốn là người luôn vân đạm phong khinh, lúc này cũng không khỏi bực bội. Nàng liếc nhìn đám nhân viên giao hàng đang kinh ngạc kia, liền cảm giác có chút không ổn.
Lúc này, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi của Kỉ Nhạc Huyên.
"Ai u."
Nguyên lai là lúc xuống lầu, Kỉ Nhạc Huyên không cẩn thận bước quá nhanh, suýt nữa ngã xuống dưới. Cũng may Giang Diệc Hàm cách nàng không xa, chạy nhanh tới, dùng thân mình đỡ lấy nàng. Nếu không có nàng đỡ, đám nhân viên kia liền có cơ hội thưởng thức Kỉ đại mỹ nhân ngã bằng tư thế Bốn chi trên mặt đất.
Kỉ Nhạc Huyên tựa vào trong lòng Giang Diệc Hàm, trên mặt vẻ giận dữ còn chưa hết. Nàng hiện tại thật sự là ghét chết Giang Diệc Hàm, thật sự là chán ghét, vừa thấy nàng ta sẽ không có chuyện gì tốt, hừ!
Kỉ Nhạc Huyên trừng mắt nhìn Giang Diệc Hàm, nhưng bên tai lại truyền đến thanh âm thanh lãnh mà lại khinh thường.
"Ngu ngốc."
"Chị nói cái gì?"
Kỉ Nhạc Huyên ở trong Giang Diệc Hàm giãy dụa, nàng không muốn cùng người đáng ghét như vậy tiếp xúc gần a.
Giang Diệc Hàm lại như trước vẫn bày ra một bộ lãnh đạm xa cách, nhưng hai tay lại gắt gao ôm lấy Kỉ Nhạc Huyên, nàng cúi đầu tiến đến bên tai Kỉ Nhạc Huyên, nhẹ giọng nỉ non.
"Thành thật chút đi, em không thấy được bọn họ đang dùng cặp mắt gì nhìn chúng ta sao?"
"Sao?"
Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày, liếc mắt nhìn đám người đang trợn mắt há hốc mồm kia. Nhân viên kia thấy nàng hướng về bên này liếc mắt, liền giả vờ cúi đầu bận rộn làm việc thu dọn.
"Hừ."
Kỉ Nhạc Huyên hừ lạnh một tiếng, nhìn đám nhân viên vì che dấu xấu hổ mà làm việc giả lả kia, không khỏi thầm oán Giang Diệc Hàm. Nàng lại lắc lắc eo nhỏ, nhẹ nhàng muốn tránh ra xa.
"Buông tay, đều là vì chị. Khiến người khác hiểu lầm."
Giang Diệc Hàm lúc này rất thuận theo buông lỏng tay ra, nhưng trong lòng của nàng lại âm thầm cười lạnh, rốt cuộc là ai khiến người khác hiểu lầm? Câu nói 'Giường của ngươi ta cũng ngủ qua' ái muội đó, là ai nói ?
Dù là trong lòng suy nghĩ như vậy, trên mặt Giang Diệc Hàm vẫn trấn định và bình thản. Nàng nhìn Kỉ Nhạc Huyên từ trong lòng mình thoát ra, liền hướng về phía đám nhân viên kia đi đến, trong lòng liền dâng lên vài phần tò mò. Nàng như trước dựa tường, thản nhiên nhìn Kỉ Nhạc Huyên đi đường khập khiễng, có chút hứng thú chờ xem nàng ta kế tiếp sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì.
"Khụ khụ."
Kỉ Nhạc Huyên đi đến đại sảnh, giả bộ ho nhẹ hai tiếng, nhưng đám nhân viên kia sau khi ngẩn ra một lúc, lại tiếp tục vùi đầu làm việc của mình.
Kỉ Nhạc Huyên thấy vậy rất bất mãn lại hừ lạnh một tiếng, sau đó lại lớn giọng nói, dường như đang tuyên bố một sự kiện trọng đại.
"Các người đừng nghĩ bậy nhen! Tôi chỉ là bị thương ở chân, ở nhờ nhà Giang Diệc Hàm trong nhà vài ngày mà thôi. Hơn nữa nhà nàng chỉ có một chiếc giường!"
Khi Kỉ Nhạc Huyên nói xong mấy câu này là đang trong trạng thái nghiến răng nghiến lợi, mà nàng lại thấy Giang Diệc Hàm đứng đó cười cười. Trong lòng lại liền dâng lên một cỗ lửa giận, gặp mấy nhân viên không quan tâm đến mình, nàng liền lại hai tay xoa thắt lưng hét lên.
"Nè, các người nghe được không? Trả lời!"
"Nghe...... Nghe được."
Đám nhân viên bị Kỉ Nhạc Huyên đột nhiên nổi cơn giận, vội vàng run giọng trả lời. Sau đó lại cố ý tránh khỏi ánh mắt phẫn nộ của Kỉ Nhạc Huyên, khiếp hãi nhìn về phía Giang Diệc Hàm.
"Giang tiểu thư, sô pha này chúng tôi chở đi a."
"Ừh."
Giang Diệc Hàm phất phất tay, nhân viên giao hàng như bắt được tín hiệu tự động khiên sô pha màu cam nhanh chóng chạy vội ra ngoài.
Kỉ Nhạc Huyên thấy vậy, không khỏi cười điên cuồng. Nàng cho rằng mấy nhân viên này sẽ không bao giờ nghĩ đến nơi đây nữa, bởi vì Giang Diệc Hàm thật sự là rất lạnh. A ha ha ha, bị đông lạnh nên phải chạy vội đi.
Kỉ Nhạc Huyên nghĩ như vậy, tuy không phải hoàn toàn chính xác, nhưng cũng đúng phân nửa. Nhân viên giao hàng không dám tới nữa là vì hai sao nữ này đều cho bọn hắn một cỗ cảm giác áp lực, hơn nữa bọn họ sợ hai Đại Minh tinh này vì che dấu gian tình, mà đem bọn họ giết người diệt khẩu!
Kỉ Nhạc Huyên đang ôm bụng cười ngả ngớn, lúc ngẩng đầu lại phát giác Giang Diệc