Edit: HT-Dieulinh
"Dập Thần tới." Không biết là ai nói. Một nam sinh đang đeo tai nghe, mặc áo đen cùng cái nón lưỡi trai phiên bản giới hạn bước vào phòng.
"Dập Thần, đây là tớ làm bữa sáng cho cậu, lần trước cậu......" Diệp Chi tâm tình kích động, tuy rằng vẫn thẹn thùng nhưng vẫn bước lên đưa hộp cơm cho Lăng Dập Thần.
Cảm nhận được có người tới gần, Lăng Dập Thần tỏ vẻ không kiên nhẫn nói "Lăn!"
"Phốc." Vừa mới tiếp tục chơi điện thoại nữ sinh ban nãy khinh thường Diệp Chi bật cười.
Diệp Chi kinh ngạc cúi đầu, Lăng Dập Thần như thế nào đối với cô như vậy, rõ ràng lúc trước giúp cô còn rất ôn nhu....
Đối mặt với các đồng học nhìn mình bằng ánh mắt châm biếm, cô cực kì ủy khuất, bả vai không tự chủ được run run, nước mắt hướng mặt đất rơi xuống.
Lăng Dập Thần thấy cô khóc, trong lòng càng bực bội, nếu có người không hiểu hắn, còn tưởng hắn khi dễ người khác .
"Uy, cô khóc cái gì, muốn khóc thì chờ tôi vào lớp trước đã,đừng chắn đường tôi đi!"
Đối mặt Lăng Dập Thần vô cùng ghét bỏ, Diệp Chi nức nở, nhưng vẫn cố chấp nói hết câu"Đây là tớ cố ý làm bữa sáng......"
"Tôi ăn." Lăng Dập Thần đáp.
"Cậu lần trước......"
"Tôi không thích cô!" Không đợi cô nói chuyện Lăng Dập Thần lại đáp.
Diệp Chi kinh ngạc, "Tớ......"
"Cô đi đi!" Lăng Dập Thần hạ lệnh mời khách, hiển nhiên đã mất kiên nhẫn.
Diệp Chi thương tâm cúi đầu, sắc mặt tái nhợt ôm hộp cơm xoay người, lúc này Thẩm Kiều An tiến lên, lấy hộp cơm trong tay Diệp Chi, không khách khí nhét vào người Lăng Dập Thần.
"Thỉnh cậu nghe bạn tôi nói xong rồi cự tuyệt được không? Bạn tôi chỉ cảm ơn ngươi lần trước đã giúp đỡ, cậu đừng suy nghĩ sâu xa!"
"Cậu...... Cô......"
Lăng Dập Thần nghẹn lại, đột nhiên Thẩm Kiều An xuất hiện đột ngột làm hắn trở tay không kịp.
Giờ phút này hai người đứng rất gần nhau, mái tóc đen của Thẩm Kiều An được cuộn lại để rời rạc trên vai, gương mặt trắng nõn hình trứng ngỗng,