Edit: HT-Dieulinh
Nghe đến đây, Thẩm kiều An bất động thanh sắc bước vào phòng học, mấy nữ sinh bát quái nhanh chóng yên lặng
Nữ sinh mới vừa nói chuyện thấy nàng bước vào, tức khắc đỏ mặt, mất tự nhiên nói"Thẩm đồng học, cậu mới tới?"
"Ân." Thẩm Kiều An gật đầu,nhìn nàng như vậy nữ sinh mới thở phào.
Sau đó mọi người đều giải tán, trở về chỗ ngồi, không đứng bát quái nữa.
Diệp Chi nhìn một màn trước mặt, trừng mắt, mới vừa rồi không phải đối với người khác khịt mũi coi thường sao,như thế nào thấy nàng thành con cừu non? Đại khí cũng không dám ra!
Bởi vì nàng có gia thế, bối cảnh?!
Huống hồ Thẩm Kiều An căn bản không có xem nàng là bằng hữu, nếu không phải ngày hôm qua nghe bát quái, nàng hiện tại đều còn không biết hai người có quan hệ.
Ngày hôm qua leo núi trở về, cũng không biết ai truyền ra tin tức, Lăng Dập Thần tự mình đưa Thẩm Kiều An về nhà, còn ôm nàng theo kiểu công chúa!
Cuối cùng hai người liền biến mất cả buổi chiều .......
Dựa vào cái gì! Diệp Chi ngón tay siết chặt. Dựa vào cái gì ngay cả người nàng thích đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt khác?
Diệp Chi u oán nhìn Thẩm Kiều An, cúi đầu, thân mình run rẩy lộ ra tâm tình lúc này.
Vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Diệp Chi, Thẩm Kiều An thấy nàng như vậy, không khỏi nở nụ cười, không thể tưởng được nữ chủ bạch liên hoa cũng có thời điểm đố kị người khác a.
Nàng là ác độc nữ xứng, Diệp Chi là nữ chủ "thuần khiết", thấy nữ chủ không vui nàng tất nhiên cao hứng.
.
Chương trình học buổi sáng, Thẩm Kiều An tâm tình vui sướng vượt qua. Cuối cùng đến tiết giảng bài, sẽ có hai ba lớp học chung, vừa vặn lớp kia lại là lớp của Diệp Lăng Thần.
Ở nơi không xa phòng học có một góc khuất, Lăng Dập Thần thường xuyên sẽ ở nơi đó trộm hút thuốc, sau đó mới đi học
Đời trước, nữ chủ là hoa si, bởi vì lạc đường đánh bậy đánh bạ đi vào đúng nơi đó, gặp Lăng Dập Thần.
Ngay lúc đó nữ chủ sợ tới mức thét chói , lập tức liền chạy ra ngoài,bị nam chủ che miệng lại.
Hai người dán cực gần, tim đập rõ ràng,lại có không khí ái muội.
Thẩm Kiều An nghĩ, việc này không thể được phát sinh.
Cho nên nàng bước nhanh chân, khóe miệng khẽ cười, phải