Edit: Kiri
Nàng vừa chạy vừa hỏi Bạch Lan đang cố gắng đi theo: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Lan thở hổn hển kể lại chuyện mình nghe được. Chuyện xảy ra không khác trong tiểu thuyết là bao, Lí Khiếu Nhiên thấy Lưu Bạch không chỉ không ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai còn dám giáo huấn ngược lại nam thị bên cạnh mình liền cho rằng uy nghiêm Chính quân của hắn đã bị mạo phạm nên rút roi trên người thị vệ ra quật về phía Lưu Bạch. Một roi này lại trùng hợp đánh vào bên hông Lưu Bạch, đánh vỡ miếng ngọc bội thành hai mảnh.
Lưu Bạch biết thân phận của Lí Khiếu Nhiên nên vốn không định gây chuyện cũng không định động võ nhưng miếng ngọc bội vỡ đã làm hắn mất lý trí, hai mắt đỏ ngàu giơ tay túm lấy đường roi thứ hai, nhặt ngọc bội lên rồi vung tay phản lại một đòn đánh Lí Khiếu Nhiên bay ra sau.
Diệp Thanh Lam trùng hợp nhìn thấy hình ảnh nam nhân mình âu yếm đập mạnh vào tường, sắc mặt tái nhợt miệng phun ra một ngụm máu tươi, trông yếu ớt nhu nhược biết bao.
Bà cực kỳ tức giân, hận không thể giết Lưu Bạch cho hả giận nhưng cũng may có nha hoàn nhắc nhở đây là lão sư Diệp Tử Công chúa kính yêu nhất nên bà mới mới miễn cưỡng thu hồi mệnh lệnh trượng tễ, chỉ lôi xuống đánh ba mươi roi, không được dùng nội lực.
Thị vệ trực tiếp điểm huyệt tạm phong bế công phu của Lưu Bạch rồi kéo xuống.
Cũng may Diệp Thanh Lam còn phải đưa Lí Khiếu Nhiên về cung, gọi Ngự y trị liệu cho hắn ta, sau khi xác định hắn ta không có gì nguy hiểm mới tự mình đi giám hình. Nên lúc Diệp Tử đuổi tới Diệp Thanh Lam chỉ vừa mới phất tay hạ lệnh, nàng nhìn Lưu Bạch im lặng quỳ gối một cách kỳ quái ở một bên thì nhào lên quỳ mạnh xuống trước mặt Diệp Thanh Lam: “Mẫu hoàng, xin người tha cho Lưu Bạch.”
“Ta đã tha rồi, nếu không phải vì con thì giờ sư phụ con mất mạng rồi.” Sắc mặt Diệp Thanh Lam lạnh lẽo.
“Mẫu hoàng, Lưu Bạch đã cứu con không chỉ một lần, cũng cữu Mẫu hoàng, lần trước còn bảo vệ Người mà suýt mất mạng, Mẫu hoàng đối xử với ân nhân của mình như thế sao? Tri ân báo đáp Người dạy con đâu?” Diệp Tử quật cường nhìn thẳng vào mắt bà.
Vẻ xem thường trong mắt nàng đã chọc giận Diệp Thanh Lam, khí thế hoàng giả đè ép mọi người không thở nổi: “Ân nhân? Chẳng qua là một kẻ đê tiện trục lợi mà thôi, dùng một kiếm đấy đổi biết bao vàng bạc trân bảo, hắn ta còn thấy chưa đủ ư?”
“Mẫu hoàng.” Diệp Tử không dám tin: “Sao Người có thể nói như vậy?”
Diệp Thanh Lam nâng giọng: “Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không hành hình cho ta.”
Bà chỉ cần nghĩ đến chuyện Lí Khiếu Nhiên còn đang hôn mê trên giường liền hận không thể thiên đao vạn quả người làm hắn ta bị thương, làm gì có tâm tư tranh luận với Diệp Tử.
Tên cầm roi giật mình giơ roi lên định quật xuống.
“Ngươi dám.” Diệp Tử đứng bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra khí thế cao cao tại thượng.
“Còn không mau hành hình, ngươi không cần đầu nữa phải không?”
Tuy rằng Diệp Tử là Công chúa nhưng cũng không thể cao hơn Nữ hoàng, cuối cùng người nọ an tâm quất một roi vào lưng Lưu Bạch.
Lưu Bạch bị đánh bất ngờ nên hơi ngả người ra đằng trước nhưng sau đó lại quỳ thẳng lên, mắt không có tiêu cự nhìn phía trước, giống như không cảm thấy đau đớn, cũng không nghe thấy bất cứ điều gì.
Diệp Tử nhìn miệng vết thương rất dài sau lưng hắn liền ửng đỏ hai mắt, không còn cố kỵ gì nữa mà bổ nhào vào ôm lấy Lưu Bạch che lưng cho hắn.
Người hành hình cứng người không dám đánh nữa.
Diệp Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt lại có vài tia hận ý: “Chuyện này vốn không phải chỉ Lưu Bạch có lỗi, Mẫu hoàng muốn đánh thì đánh cả con đi.”
“Không phải lỗi của hắn chẳng nhẽ là lỗi của Khiếu Nhiên sao? Diệp Tử, lui ra, đừng chọc ta tức giận.”
“Không. Rõ ràng là tại Lý Chính quân làm vỡ ngọc bội mà mẫu thân Lưu Bạch để lại…….”
Nàng còn chưa nói xong Diệp Thanh Lam đã ngắt lời: “Nên hắn có thể đả thương Khiếu Nhiên à? Chỉ vì một miếng ngọc bội không đáng tiền. Diệp Tử, ta chỉ đánh hắn ba mươi roi đã là cho ngươi mặt mũi, ngươi mà còn hồ nháo ta sẽ đánh cả ngươi.”
“Đánh thì đánh, dù sao con sẽ không để bất kỳ ai thương tổn hắn.” Diệp Tử cắn răng, không chút nhượng bộ.
Diệp Thanh Lam tức giận đến cùng cực: “Đánh.”
Thị vệ cầm roi kia đã toát hết mồ hôi, do dự mãi nhưng thấy sắc mặt Nữ hoàng đã xanh mét cuối cùng vẫn phải quật xuống nhưng cũng không dám đánh quá mạnh, làm rách y phục nàng, để lại một vết xước không sâu rỉ máu, thoạt nhìn nghiêm trọng nhưng cũng mau khỏi.
Diệp Tử cắn răng chịu đăng nhưng vẫn ôm Lưu Bạch không buông.
Lưu Bạch đã sớm mất hồn từ lúc miếng ngọc bội kia bị vỡ thành hai nửa, người đang quỳ gối nhưng hồn đã bay về quá khứ nhiều năm trước. Khi đó hắn bị bịt miệng nằm trong ngăn tủ, tận mắt nhìn mẫu thân bị giết ngay trước mặt, tay mẫu thân nhuốm đấy máu vươn về phía hắn, khắp nơi đều là máu tươi.
Sau đó kẻ xấu rời đi, hắn lảo đảo bò đến bên cạnh mẫu thân, mẫu thân lấy một miến ngọc bội ra, ngữ khí vô cùng suy yếu nhưng cũng đầy nghiêm khắc: “Miếng ngọc bội này mẹ đeo từ nhỏ đến lớn, dù có chết hồn mẹ cũng sẽ về bám vào miếng ngọc này, mẹ sẽ tận mắt nhìn con báo thù, tận mắt nhìn con trưởng thành.” Bà nhìn hắn đang rơi lệ mà nói: “Khóc là chuyện vô dụng nhất trên thế giời này, dù có xảy ra chuyện
gì cũng đừng bao giờ để mẹ nhìn thấy con khóc.”
Từ đó hắn không bao giờ… khóc nữa. Hắn học võ học y học độc, đâm kiếm vào kẻ thù lúc mới mười một tuổi, máu tươi tanh nồng vẩy đầy mặt nhưng hắn ngay cả chớp cũng không chớp lấy một cái.
Rất nhiều lúc nhờ có miếng ngọc bội này hắn mới có dũng khí để tiếp tục sống.
Ý thức của hắn bị tiếng khóc nức nở của Diệp Tử kéo về, thân thể mềm mại của nàng ôm chặt lấy mình làm trái tim lạnh băng nhiều năm của hắn có chút chua sót.
Một lát sau hắn mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội lật người đổi vị trí với Diệp Tử.
“Mỹ nhân ca ca.” Diệp Tử cả kinh, giãy dụa muốn đổi lại.
Thị vệ kia thấy thế cực kỳ vui vẻ, an tâm đánh nốt mấy roi còn lại rồi bẩm báo với Diệp Thanh Lam đã hành hình xong. Diệp Thanh Lam lườm Diệp Tử đang khóc sưng cả mắt một cái rồi sầm mặt rời đi.
“Công chúa.” Bạch Lan vội lao lên, nhìn vết thương sau lưng nàng mà không ngừng rơi lệ.
Diệp Tử lại hoàn toàn không để ý tới điều đó: “Ca ca, ca ca huynh sao rồi?”
Nàng chú ý tới bàn tay phải đang siết chặt, máu tươi chảy ròng ròng của Lưu Bạch, muốn chạm vào nhưng không dám: “Ca ca, chúng ta về cung trước được không, ta gọi Ngự y trị liệu cho huynh.”
Nàng kéo tay áo hắn khóc như một đứa trẻ: “Xin lỗi, đều tại ta không tốt, ca ca nói chuyện với ta được không?”
Lưu Bạch chậm rãi quay đầu sang nhìn nàng, nhẹ nhàng đưa tay gạt nước mắt: “Đừng khóc.”
Diệp Tử cắn môi gật đầu: “Ừ, ta không khóc.”
Người có thể vào Thái y viện phần lớn là nữ tử, Ngự y nhanh chóng bôi thuốc cho Diệp Tử nhưng bên Lưu Bạch thì hơi khó, dù sao Lưu Bạch cũng là nam nhân không thể tùy tiện để nữ tử nhìn thấy thân thể được. Vì thế nàng ấy chỉ có thể bẩm báo Công chúa hỏi có nên gọi một y nam đến trị liệu cho Lưu Bạch không.
“Không cần, ngươi để đồ lại rồi lui xuống đi.” Trước mặt người ngoài, nàng quả thật là một Công chúa.
Sau khi cho lui hết hạ nhân trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Tử mới ngồi xuống trước giường Lưu Bạch, phủ tay lên bàn tay phải vẫn đang chảy máu của hắn.
Thân mình Lưu Bạch khẽ run lên.
“Ca ca, nhất định người tặng huynh ngọc bội sẽ không trách huynh.” Giọng nàng hơi run nhưng lại đầy dịu dàng: “Bởi vì nhất định người ấy cũng giống như A Tử, rất thương rất thương ca ca. Nhìn thấy huynh khổ sở như thế này thì nhất định người ấy còn khổ sở hơn huynh gấp lần.”
Lưu Bạch mê mang nhìn về phía nàng, tiêu cự dần dần tập trung lên mặt nàng. Diệp Tử cố gắng nở một nụ cười tuy rằng khá khó coi: “Ca ca, huynh biết không, ta từng nghe nói ngọc bội đều có linh tính, dù có nát, chỉ cần có thể tu bổ trong vòng mười ngày, linh khí chưa tán thì có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt một lần nữa, khôi phục lại như ban đầu.”
Ngón tay Lưu Bạch hơi hơi giật giật, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Tử như trước.
“Ca ca buông tay ra nhé, để ta cho người tu bổ ngọc bội như ban đầu được không?” Diệp Tử nắm chặt lấy tay hắn, ánh mắt ấm áp an ủi lòng người.
Bàn tay phải đang siết chặt rốt cuộc cũng từ từ buông ra, Diệp Tử cắn cắn môi, động tác vô cùng dịu dàng mở từng ngón tay của hắn ra, nhặt hai miếng ngọc đã nhuốm máu trong lòng bàn tay hắn ra đặt vào khăn tay gói lại cẩn thận.
Nàng đi ra ngoài giao cho nha hoàn phân phó rửa sạch rồi tìm thợ thủ công giỏi nhất nước tu bổ, nhất định phải mang về trong vòng mười ngày.
Sau khi dặn dò hết thảy nàng mới quay lại chỗ Lưu Bạch: “Ta băng bó cho ca ca được không?”
Lưu Bạch vẫn mặt không đổi sắc nhìn nàng, người cứng ngắc như tượng.
Hai mắt Diệp Tử vẫn còn phiếm hồng nhưng nụ cười lại rất dịu dàng: “A Tử đi theo mỹ nhân ca ca lâu như thế, băng bó đơn giản vẫn biết nha.”
Nàng vẫn nói chuyện với hắn như thường, giọng nói nhẹ nhàng hoạt bát, động tác trong tay lại vô cùng nhanh chóng, băng tay phải cho hắn xong thì hơi do dự, không biết nên làm thế nào với vết thương ở sau lưng.
Vết thương ở sau lưng phải cởi y phục mới bôi thuốc được, tuy bộ dạng Lưu Bạch mặc người bài bố nhưng nàng cũng không thật sự dám cởi y phục của hắn.