Edit: Yunchan
Màn đêm buông xuống, Văn Đan Khê ngồi ở trước đèn, lật xem một quyển binh thư, cô vừa đọc sách vừa suy nghĩ miên man về lời của Tử Khôn, rồi đột nhiên tiếng bước chân dồn dập vọng tới cắt ngang mạch tư duy của cô. Cô mỉm cười, cái đồ đần thối này, lần nào về nhà cũng có vẻ khẩn cấp vậy hết.
“Nương tử, ta về rồi.” Trần Tín vừa vào cửa đã nấc rượu một cái, lớn giọng la ầm lên.
Văn Đan Khê cau mày: “Sao chàng lại uống rượu.”
“Hì hì, nương tử, hôm nay ta vui lắm. Rốt cuộc bọn Nhị đệ đã thừa nhận Bảo nhi của chúng ta, nên có uống chút chút.”
Mặt Văn Đan Khê ưu tư, chậm rãi lắc đầu: “Chưa chắc là thừa nhận, chẳng phải tối qua chàng đã nghe thiếu một phần rồi sao? Ta thấy ý của Nhị đệ là muốn tụ hợp con trai của năm huynh đệ lại, sau đó lựa chọn tỉ mỉ. Tử Khôn chỉ là một trong những người được đề cử mà thôi.”
Trần Tín gãi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu: “Hình như là ý này, Nhị đệ nói rất lắc léo, lúc đó ta chỉ lo mừng thôi, ức…”
“Hơn nữa, coi như Tử Khôn lấy được sự đồng ý của bọn Nhị đệ, nhưng còn phải lấy được sự tán thành của bách tính và tướng sĩ trong quân nữa kìa, bằng không, nếu con bé không thể thu phục mọi người, sau này ra lệnh nhất định trắc trở.”
Trần Tín nghe Văn Đan Khê giảng giải xong thì đi vòng vòng trong phòng không ngừng, trong phút chốc không nghĩ ra cách gì hay ho, cuối cùng lại thở dài một hơi: “Cũng tại ta hết, nếu thân thể ta không có bệnh không sinh được con trai, thì con gái sẽ không khó xử như vậy. Nàng xem đi, con gái nhà người ta sống rất là tự tại.”
Văn Đan Khê thầm lắc đầu, Tử Khôn này suốt ngày chạy quanh dụ cha nó, mấy câu nói đùa không phải một giỏ thì cũng đầy một sọt, làm Trần Tín tin tới sái cổ.
Đột nhiên, Trần Tín vỗ đầu đánh bộp, lớn tiếng nói: “Vợ nè, ta nhớ ra rồi, không thì ta tìm mấy lang trung giang hồ thử xem, cố gắng có thể trị hết.”
Văn Đan Khê quay đầu lại, im lặng nhìn Trần Tín, suy nghĩ cuồn cuộn không ngừng: Hắn còn chưa từ bỏ suy nghĩ sinh con trai sao. Tuy nhiên, điều này cũng không thể trách hắn được, có rất nhiều đàn ông hiện đại cũng không ngoại lệ, sao cô lại yêu cầu một nam nhân cổ đại thoát khỏi quan niệm thời đại chứ.
Trần Tín nhận ra nương tử nhà mình không vui, vội dè dặt nói: “Nương tử, ta, ta không phải…”
Văn Đan Khê cười gượng gạo, nét mặt giãn ra: “Chàng đừng làm hại cơ thể mình, có lẽ là ta không thể sinh nữa —“
Trần Tín quả quyết giơ tay cắt ngang lời cô: “Không, ta biết nàng làm vậy là vì mặt mũi của ta.” Nói đoạn sắc mặt hắn buồn đi trông thấy, giọng cũng càng ngày càng thấp: “Ta biết, vết thương hồi bé của ta nhất định sẽ có di chứng… Có lẽ có được Bảo nhi đã là ban ân quá mức của ông trời rồi.”
Văn Đan Khê thắt lòng, vội vàng đặt quyển sách trên tay xuống rồi bước nhanh tới cạnh hắn, vòng tay ôm lấy eo hắn, dịu dàng an ủi: “Được rồi Nhị Tín, đừng nghĩ mấy thứ này nữa. Chúng ta nên nghĩ tới mặt tích cực đi. Chúng ta sinh được một đứa con cũng là may mắn, chàng nghĩ lại xem lúc ta sinh Tử Khôn mất bao nhiêu sức lực, có thể do lần mang thai đó mà cơ thể suy nhược cũng không chừng, Quách phu nhân nói nếu ta sinh nữa, thì cái mạng này chưa chắc đã giữ được.”
Trần Tín nghe cô nói vậy, cũng bất giác nhớ lại cảnh sinh con đáng sợ mà cho tới nay khi nhớ lại hắn vẫn còn sợ hãi. Cánh tay hắn vô thức ôm ghì lấy Văn Đan Khê, nói liên thanh: “Ta đúng là thành sẹo thì quên đau. Chúng ta sinh một rất đúng, như Bảo nhi nói, một con mèo con lật úp cả hang chuột.”
Thật ra Văn Đan Khê nói câu này không chỉ để an ủi hắn, mà cô quả thật rất ám ảnh với chuyện sinh con. Nó làm cô nhớ tới một bác sĩ trong khoa sản của bệnh viện trước đây, nữ bác sĩ đó cũng do đỡ đẻ quá nhiều mà không dám sinh con.
Trần Tín chôn mặt vào trong tóc cô, nói ồm ồm: “Được rồi, ta không nhắc lại chuyện này nữa.”
Hai người ôm nhau thật chặt, Văn Đan Khê ngẩng đầu, xúc động nói: “Nhị Tín, gặp được chàng là may mắn lớn nhất đời ta, chàng là nam nhân tốt nhất sáng suốt nhất mà ta từng gặp.”
Trần Tín bị câu khen ngợi buồn nôn này của cô làm cho ngây ngốc, hắn há miệng kinh ngạc, thật lâu sau mới phản ứng được. Nhất thời, trong lòng hắn ngọt lịm, nét mặt lại khiêm tốn hiếm có: “Nương tử, thật ra ta không tốt như nàng nói đâu. Lời này để ta nói với nàng thì hợp hơn.”
Văn Đan Khê ôm hắn chặt hơn, bật cười khanh khách, nắm tay đập đập vào lồng ngực hắn. Trần Tín ôm lấy thân thể mềm mại của thê tử, xuân tâm lại bắt đầu nhộn nhạo.
“Nương tử, đêm nay vi phu sẽ hầu hạ nàng chu đáo.” Hắn dùng từ rất uyển chuyển, có điều, cặp mắt kia đã lóe lên hai ngọn lửa hết sức trần trụi.
Văn Đan Khê đáp rất sảng khoái: “Được.”
“Hì hì.” Trong lòng Trần Tín vừa sung vướng vừa thỏa mãn, hắn phát hiện thê tử của mình khác xa những nữ nhân khác. Như vợ của lão Tứ lão Ngũ, từ sau khi thành thân sinh con thì chỉ lo cho con cái với việc nhà, dần dần sao lãng chồng. Nhưng nương tử của hắn thì chưa bao giờ như vậy. Cô lúc nào cũng rất cẩn thận chu đáo quan tâm tới cảm nhận của hắn. Đặc biệt là sau nhiều năm sống chung, sự ăn ý của hai người lại càng mãnh liệt, chỉ cần một ánh mắt một động tác, thì họ đã hiểu ngay đối phương muốn làm gì. Hắn có đôi khi không được, cô cũng không oán giận, mà luôn dịu giọng khuyên giải hắn. Có vợ con như vậy hắn còn cần gì hơn nữa?
Trần Tín bế thốc cô lên, toan đi về phía màn, đúng lúc này bỗng nghe thấy tiếng đập cửa đều đều vọng vào. Trần Tín thở dài bất đắc dĩ, người có thể đường hoàng gõ cửa vào lúc này, ngoài con gái cưng của họ ra thì còn ai.
Trần Tín đặt vợ xuống, vội vàng chỉnh lại xiêm y, rồi hắng giọng, giả vờ nghiêm túc hỏi: “Là Bảo nhi à?”
Tử Khôn cười ha ha: “Cha, cha mẹ sớm như vậy mà ngủ rồi sao?”
“Ha ha, chưa chưa.” Hắn cười gượng lấp liếm, đưa tay kéo cửa ra.
Tử Khôn ôm một quyển sách nghênh ngang đi vào, Văn Đan Khê cô ý khêu đèn sáng lên, ngồi trước bàn chờ con.
“Bảo nhi, lại gặp phải vấn đề gì?”
Tử Khôn cười ngồi vào kế bên mẫu thân, mở quyển sách trong lòng ra, chỉ vào một ký hiệu rồi hỏi mẫu thân. Văn Đan Khê nhìn sơ qua, sau đó giải thích cặn kỹ cho cô, hai mẹ con thảo luận qua lại, Trần
Tín ngồi bên mà hệt như nghe thiên thư. Hắn nén cơn ngáp lại, lòng cảm thán thêm lần nữa, con gái cưng của mình đúng là thông minh.
Trần Tử Khôn hỏi ra vấn đề rồi thì hôn chóc vào mặt mẫu thân một cái, cười hì hì chúc ngủ ngon, sau đó chạy phắng đi hệt như thỏ con.
Trần Tín nhìn theo bóng lưng con gái một lát rồi khép cửa lại, cảm khái: “Không ngờ Trần Tín ta lại có một nữ nhi thông minh thế này, mới mười một tuổi mà đã biết mấy ngàn chữ, còn viết được văn. Làm thơ còn giỏi hơn người cha như ta.”
Văn Đan Khê cười trừ. Nào ngờ Trần Tín lại lảm nhảm tiếp: “Nương tử nàng nói xem, Bảo nhi tài hoa như vậy, có phải là do lúc nàng mang thai nó, ta đọc thơ cho nàng nghe không?”
Văn Đan Khê nín cười, nghiêm mặt nói: “Dám lắm.”
Trần Tín hỏi tới: “Vậy sau này nàng đọc cho con nghe cái gì?”
Văn Đan Khê vừa trải giường vừa nói: “Mấy tháng chàng không ở nhà, ta rảnh thì đọc mấy cuốn sách, đại loại như kinh, sử, tử, tập do Nhị đệ đưa tới.”
Trần Tín lập tức bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ dạy cái này cho mấy tướng sĩ sắp có con. Đỡ cho về sau họ sinh ra một con heo ngốc. Haizz, làm thủ lĩnh rõ là khó khăn, cái gì cũng phải dạy. Mấy thằng nhóc đó cái gì cũng hỏi ta.”
Trên mặt Trần Tín ra vẻ phiền hết chỗ nói, nhưng trong mắt lại tự đắc lộ liễu hết chỗ chê. Văn Đan Khê không có bình luận gì với câu này, cái giọng phách lác của Trần Tử Khôn tuyệt đối là giống đồ đần này. Cô nhóc hồi nhỏ thích nhất là sĩ diện, làm lão đại trước mặt muội muội đệ đệ. Bây giờ dù đã hơi bớt lại, nhưng bản sắc thì chẳng giảm chút nào.
Có điều, cô cũng có thu hoạch, chí ít, theo cô nhìn nhận, Tử Khôn vẫn giỏi hơn những tiểu lâu la còn lại. Lâu la đầu tiên chính là con gái Nhất Nhất của Mặt Thẹo, cô bé Quách Nhất Nhất này thừa hưởng vóc dáng của cha mẹ nó, tuy nhỏ hơn Tử Khôn một tuổi, nhưng tạng người lại cao hơn Tử Khôn nhiều. Trên phương diện học hành thì cô bé chẳng thạo tẹo nào, nhưng trên mặt võ nghệ thì cực có thiên phú. Mỗi khi Văn Đan Khê kể cho Tử Khôn câu chuyện cổ tích nào, thì tiểu Tử Khôn nhất định sẽ kể lại cho cái băng nhóm nhỏ của nó nghe. Ngoài Nhất Nhất ra, còn có con gái Hạ Thu của Xuân Phương và Hạ hắc tử, rồi con trai Triệu Phát Phát của Triệu Lục Cân. Mấy đứa trẻ này, Tử Khôn bảo làm gì thì chúng làm nấy, chưa từng cãi lại lần nào. Chiến tích của mấy đứa trẻ này khiến cho người lớn khi nhớ lại vẫn còn như mới.
Lúc Tử Khôn năm tuổi xảy ra mâu thuẫn với Thừa Nghiệp và Thừa Kế, nguyên nhân đại khái là do kỳ thị giới tính.
Thừa Nghiệp và Thừa Kế coi thường bé gái, Tử Khôn bèn chất vấn hai đứa: “Các ngươi có gì giỏi hơn bé gái? Tại sao lại khinh thường bé gái?”
Kết quả Quách Nhất Nhất đột nhiên chen vào một câu: “Bọn họ nói chúng ta không có thứ — nhỏ nhỏ đó.”
Câu này đã hoàn toàn chọc giận Tử Khôn, không phải chỉ là cái thứ nho nhỏ thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ.
Lập tức bàn tay nhỏ bé của cô vung lên: “Mọi người đâu đè hai tên này xuống, kéo cái nho nhỏ của chúng ra cắt hết!”
Lần này, hai bé trai bị hù cho hết hồn, gào um lên như giết heo, tất nhiên cũng kinh động tới đám nha đầu và bà tử. Mọi người kéo tới khuyên bảo. Sau khi Văn Đan Khê biết chuyện cũng hốt hoảng, dạy cho Tử Khôn một trận nhớ đời. Nhất Nhất, Hạ Thu với Triệu Phát Phát cũng không thoát khỏi bị phạt, Tử Khôn rất chi là có trách nhiệm, lập tức oai phong lẫm liệt nói: “Nữ tử hán đại trượng phu, một mình làm một mình chịu, là do con bắt họ cắt, không liên quan tới họ!”
Sau đó, Tiểu Tử Khôn còn lấy tiền tiêu vặt của mình ra bồi thường cho mấy tiểu lâu la. Có người nói, từ đó trở đi mấy đứa trẻ này càng nghe lời tiểu Tử Khôn răm rắp.
Văn Đan Khê nghĩ tới chuyện lý thú thời thơ ấu của con gái thì không nhịn được bật cười. Trần Tín vội hỏi cô nguyên nhân, cô vừa nói ra thì hai người lại phá lên cười chung. Cười xong, Trần Tín nhanh nhảu giật ngăn kéo ở đầu giường ra, cặm cụi ghi chép lại chuyện vừa rồi. Văn Đan Khê ngạc nhiên, cô không ngờ Nhị Tín vẫn cố chấp với quyển “Cây củ cải nở hoa” kia.
Văn Đan Khê cười hỏi: “Quyển “Cây củ cải nở hoa” của chàng viết được bao nhiêu chữ rồi?”
Trần Tín nhìn thoáng qua cô, rồi rụt rè nói: “Ta bỏ tên này lâu rồi, quá tục.”
“A? Vậy nguyện nghe tên mới?”
“Ta đặt nó là “Dưỡng miêu ký”.”
“Phụt, còn không bằng đặt “Dưỡng hổ ký”.”
Hai mắt Trần Tín vụt sáng, vỗ tay khen: “Hay hay, cái này có khí thế.”
Văn Đan Khê nhận lấy nhìn kỹ một chút, trên đó ghi lại tất cả những chuyện lý thú lớn nhỏ của Trần Tử Khôn. Còn có mấy câu bán trời không mời thiên lôi của nó. Ở mỗi chương Trần Tín còn vẽ thêm một hình minh họa. Tuy từ ngữ giản dị, hầu như toàn bộ đều là tiếng thông tục, nhưng đọc cũng khá là thú vị. Trần Tín ngại thiếu, nên thậm chí còn bỏ vào thêm mấy bài thơ con cóc mà hắn viết cho Văn Đan Khê.
Nếu như Trần Tín biết chỉ vài năm sau quyển sách này sẽ nổi danh thiên hạ, thì hắn nhất định sẽ chăm sóc đặc biệt cho nó, chí ít, hắn quyết sẽ không bỏ vào đó bài thơ củ cải làm người đọc phải nghẹn họng trân trối, tranh luận không ngừng, đồng thời ảnh hưởng tới hào quang mà Trần Tử Khôn đã tạo ra cho hắn.