Edit: Yunchan
Văn Đan Khê nhìn xuống, người vừa lên tiếng chính là Tống Nhất Đường. Cô hỏi với giọng kinh ngạc: “Tống công tử chưa về nhà sao?”
Tống Nhất Đường mỉm cười: “Vốn định về nhà hôm nay, lúc gần đi thì muốn tới nhà cô để lấy thêm thuốc dùng dọc đường, cũng nhân tiện cáo từ cô luôn thể. Không ngờ lại đụng phải mã phỉ vào thôn.”
Văn Đan Khê sực nhớ ra hình như lúc nãy trong toán người đánh nhau với bọn mã phỉ có một thị vệ của y, lúc đó tâm trạng cô rối bời nên không nghĩ gì.
Văn Đan Khê mỉm cười cảm kích: “Đa tạ Tống công tử ra tay giúp đỡ.”
Nói rồi toan nhảy khỏi cây, lúc này Văn Đan Khê có hơi chật vật, tất nhiên lúc bé cô đã từng leo cây, nhưng cây này quá lớn, hai tay cô ôm không hết nổi, hơn nữa váy áo cũng hơi rườm rà.
Tống Nhất Đường nhận ra cô đang bối rối, bèn mỉm cười vươn tay ra: “Để ta giúp cô.”
Văn Đan Khê vội vàng lắc đầu, cô vẫn cố hết sức tránh tị hiềm. Hai tay cô nắm chặt vào một chạc cây khá to, treo cả người lủng lẳng giữa không trung, hai chân cách mặt đất còn tới một quãng lớn. Cô cắn răng nhảy phịch xuống đất.
Tống Nhất Đường hơi sững sờ, vội vã muốn bước lên đón lấy, nhưng tay y còn chưa chạm tới thì Văn Đan Khê đã nhảy xuống rồi. Hai người suýt thì va vào nhau. Văn Đan Khê loạng choạng vài cái mới miễn cưỡng lấy lại thăng bằng, cô quay sang Tống Nhất Đường nói vội: “Ta phải về nhanh xem sao, lát nữa ngài sai người tới lấy thuốc nhé.” Nói rồi cất bước chạy nhanh vào viện.
Đúng lúc này, một trận vó ngựa dồn dập chợt vang lên sau lưng, Văn Đan Khê hớt hải ngoái đầu, thấy Trần Tín đang ngồi trên con ngựa cao to, trên y phục hắn dính đầy vết máu loang lổ, ánh mắt nghiêm khắc âm u, thần thái khá là dữ tợn. Hắn vừa nhác thấy hành động của hai người từ xa thì lòng đã bùng lên cơn cuồng nộ. Hắn lập tức vỗ đầu ngựa, định quay đầu đi.
Văn Đan Khê vừa nhìn thấy sắc mặt Trần Tín đã biết ngay là hắn hiểu lầm, trong lòng sinh ra cảm giác bất đắc dĩ. Cô dứt khoát không giải thích gì mà chỉ “Úi” một tiếng giòn tan:
“Chân ta trật rồi.”
Trần Tín nghe thấy rất rõ, không dằn lòng được ghìm đầu ngựa lại.
Tần Nguyên ở bên hợp thời thêm vào: “Không xong, nhìn qua rất nghiêm trọng.”
Trần Tín không đếm xỉa tới cơn tức trong lòng nữa, nhảy phắt xuống ngựa, sải bước thật nhanh tới gần Văn Đan Khê, lúc đi tới cạnh cô còn không quên chen Tống Nhất Đường qua một bên.
Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm chân cô hỏi dồn: “Sao vậy? Có nặng lắm không?”
Văn Đan Khê lắc đầu: “Không sao, lúc nhảy xuống cây bị sái một chút thôi.”
Câu này ngụ ý là tự ta nhảy xuống chứ có cho người ta đỡ đâu, ngài giận dỗi không đâu làm gì chứ.
Trần Tín không cầm lòng được lên giọng trách cô: “Ai cho cô nhảy xuống, không chờ người về được sao?”
Tống Nhất Đường đứng bên im lặng nhìn hai người, trên mặt nở nụ cười mỉm thanh nhã.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, cổng lớn Văn gia bỗng két một tiếng mở ra. Sau đó hai đứa trẻ Văn Tuyết Tùng và Văn Tuyết Trinh bật khóc chạy ùa lên, một trái một phải ôm chân Văn Đan Khê khóc nức nở: “Cô cô, đại cô cô bị thương, chảy nhiều máu lắm, hu hu…”
Văn Đan Khê lập tức nóng ruột, hỏi gấp: “Bị thương ở đâu? Có nặng không? Dẫn cô cô đi gặp tỷ ấy nhanh lên.”
Sau đó có rất đông phụ nữ và trẻ em chen chúc túa ra, ai nấy đều khóc lóc kêu gào chạy bổ đi tìm người nhà mình.
Văn Đan Khê dắt hai đứa trẻ chen vào dòng người đang ào ra để chạy vào nhà mình.
Mặt Thẹo kinh ngạc nhìn Văn Đan Khê đang chạy nhanh như bay, thầm lầm bầm trong miệng: “Quả nhiên là đại phu, chân lành siêu nhanh.”
Tần Nguyên ho húng hắng nhắc hắn để ý lời nói. Thế nhưng Trần Tín cũng chẳng màng để tâm, hắn quay đầu lại liếc Tống Nhất Đường đầy ngụ ý, sau đó nghiễm nhiên tạo dáng kẻ thắng cuộc, ngẩng đẩu bước nghênh ngang vào viện.
Tống Nhất Đường đứng nguyên tại chỗ, bỗng dưng cảm thấy buồn cười. Tần Nguyên cũng nối gót đi vào. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử chịu trách nhiệm chỉ huy mọi người quét dọn chiến trường, trước khi đi Mặt Thẹo còn không quên hừ mũi với Tống Nhất Đường một cái.
Đợi mọi người tản đi rồi, hai thị vệ thân cận của Tống Nhất Đường cũng đột ngột xuất hiện ở hai bên trái phải: “Công tử, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Tống Nhất Đường hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nên về thôi, bằng không sau này đường sẽ càng khó đi hơn. Nghe nói nạn nhân ở bên kia Trung Nguyên đã bắt đầu di cư tới đây rồi.”
Thị vệ hắc y chỉ vào Văn gia hỏi: “Thuộc hạ có cần đi lấy thêm ít thuốc không?”
Tống Nhất Đường suy tư giây lát rồi lắc đầu: “Thôi vậy, để cô ấy nợ ta một món nợ nhân tình. Sau này hãy tính tiếp. Đi thôi.”
Y dợm mấy bước rồi ngoái đầu lại nở ra một nụ cười hứng thú mơ hồ, sau đó rảo bước nhanh hơn, hai thị vệ sau lưng cũng vác hành lý nối gót theo sau.
…
Lúc này Lý Băng Nhạn đang tựa hờ vào giường, sắc mặt trắng bệch như giấy vì mất quá nhiều máu. Trên cổ cô có một vết sẹo dài hơn nửa thước. Trên mặt cũng có một vết máu đậm màu. Văn Đan Khê chạy tất tả vào kêu lên gấp gáp: “Tỷ tỷ, tỷ bị sao vậy? Để muội xem.”
Lý Băng Nhạn ngoảnh mặt sang, cười rất bình tĩnh: “Không sao đâu, tỷ đã tự đắp thuốc nên máu cũng dừng chảy rồi.”
Văn Đan Khê vừa đau lòng vừa cắn rứt: “Tỷ tỷ, muội —-“
Lý Băng Nhạn chủ động nắm lấy tay cô, an ủi ngược lại cô: “Muội đừng dằn vặt mình, chẳng ai biết mã phỉ sẽ tới hôm nay, kể lại còn phải cảm ơn muội nữa. Nếu không vì muội thì sao Trần tướng quân lại phái người bảo vệ viện. Haizz, chỉ tội cho các hương thân không trốn kịp gặp phải tai ương.”
Lòng Văn Đan Khê nặng trĩu.
“Đại cô cô, là Tuyết Trinh sai, Tuyết Trinh không nên chạy ra ngoài chơi, hu hu.” Tuyết Trinh khóc nấc lên ôm chặt lấy Lý Băng Nhạn không buông. Lý Băng Nhạn cúi người ôm Tuyết Trinh đặt lên đùi, cười cười dỗ con bé.
Văn Đan Khê nhân cơ hội hỏi Tuyết Tùng đã xảy ra chuyện gì, Tuyết Tùng bèn kể lại tình hình bằng giọng đứt quãng.
Thì ra ngay lúc bọn mã phỉ vào thôn, quân Phá Lỗ đóng ở trong thôn đã chớp thời cơ chia làm ba đội, một đội đón đầu đánh chặn mã phỉ, một đội đi sơ tán thôn dân, một tiểu đội khác đơn độc bảo vệ nhóm Lý Băng Nhạn. Vốn dĩ Lý Băng Nhạn hoàn toàn có thể rút lui an toàn, nhưng đúng lúc này cô lại phát hiện ra Tuyết Trinh đã ra ngoài từ lúc nào không hay, cho nên cả đoàn người hớt hải đi tìm Tuyết Trinh. Không ngờ lại đụng phải một toán cướp nhỏ chặn đường, hai bên nổ ra ác chiến, lực lượng của quân Phá Lỗ không nhiều lắm nên khó thể bảo vệ Lý Băng Nhạn. Trong đó có một tên cướp cố gắng xông lên muốn chiếm lợi, Lý Băng Nhạn phản kháng kịch liệt, không muốn khơi dậy hung tính của con ngựa nên tên cướp bèn vung đao muốn giết cô. May mà có binh sĩ lao lên giải cứu kịp thời, nhờ đó mới không phát sinh thảm kịch.
Lòng Văn Đan Khê thổn thức không thôi. Hai lần nguy hiểm Lý Băng Nhạn đều xả mình vì cô không chút nao núng. Phần ân tình này suốt cả cuộc đời cô sẽ không quên. Đại ân này không lời nào cảm tạ cho hết được, thế nên Văn Đan Khê cũng không nói gì hơn, chỉ thầm hứa với lòng có cơ hội nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp. Sau khi Văn Đan Khê bình ổn tâm trạng thì kiểm tra cẩn thận vết thương của Lý Băng Nhạn, bôi thuốc lần nữa rồi dùng băng vải quấn kỹ lại. Về phần vết thương trên mặt thì không cách nào băng bó, chỉ có thể bớt ít thời gian vào thành để mua thuốc mỡ thoa lên thôi.
Đợi tất cả dọn dẹp đâu vào đó, Lý Băng Nhạn vỗ vỗ cánh tay Văn Đan Khê cười nói: “Được rồi, chúng ta nên đi cảm tạ ân
nhân thôi.”
Văn Đan Khê cười gượng gạo, sau đó hai người dắt tay nhau ra ngoài.
Trong phòng khách, bọn Trần Tín và Tần Nguyên đang ngồi thảo luận. Thấy hai người đi ra, Trần Tín nhìn thoáng qua vết thương của Lý Băng Nhạn rồi an ủi vài câu. Sau đó nhanh chóng dời mắt lên chân của Văn Đan Khê, thấy cô bước đi không có gì trở ngại mới thở hắt ra một hơi.
Tần nguyên nhìn thấy vết thương trên mặt Lý Băng Nhạn, vội vàng cho tay vào ngực moi ra một bình sứ xanh biếc đưa cho cô: “Thuốc mỡ này rất công hiệu, cô dùng thử xem.”
Lý Băng Nhạn nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Bốn người đang nói chuyện thì Tuyết Tùng bỗng ngó nghiêng ra ngoài, lên tiếng hỏi: “Nhị cô cô, Tống thúc thúc không vào sao?”
Lúc này Văn Đan Khê mới sực nhớ ra Tống Nhất Đường còn đứng ngoài, ngẫm lại cô cũng thiếu đối phương một món nợ ân nghĩa. Nhưng nghĩ tới ân nghĩa thì vẫn còn một người nữa, người này cô nợ nhiều hơn ai hết. Nghĩ tới đây, ánh mắt cô vô thức nhìn về phía Trần Tín, Trần Tín vốn đang nhìn cô, vừa thấy cô lia mắt tới thì lập tức mất tự nhiên quay mặt đi, giả vờ như đang nhìn hướng khác.
Văn Đan Khê cười nói với Tuyết Tùng: “Hôm nay Trần thúc thúc của cháu cũng tiêu diệt được rất nhiều người xấu, cứu hết bách tích toàn thôn, trưởng thành rồi cháu phải lợi hại giống như thúc ấy nhé.”
Trần Tín nghe Văn Đan Khê nói vậy, trong lòng bỗng lâng lâng một cảm giác tự hào, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp. Tư thế trông hệt như học sinh tiểu học được thầy cô khen ngợi.
Tuyết Tùng nhìn Trần Tín ngần ngừ, trong đôi mắt to long lanh nước toát ra vẻ nhút nhát do dự, người này thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả thúc thúc có sẹo trên mặt nữa.
Trần Tín nở ra một nụ cười, ngoắc ngoắc tay với thằng bé: “Cháu qua đây.”
Tuyết Tùng càng thêm lưỡng lự không dám bước lên. Trần Tín thấy thế, trên mặt bất giác hiện lên chút xấu hổ. Văn Đan Khê đang muốn lên tiếng phá vỡ tình thế bế tắc, thì đúng lúc này, bé cẩu cùng thôn chạy lót tót vào nhà, đưa cho Văn Đan Khê một cái hộp gấm, nói đến nơi đến chốn: “Văn cô cô, Tống thúc thúc kia bảo cháu đưa cái này cho cô cô, thúc thúc có việc gấp về nhà trước rồi.”
Văn Đan khê sửng sốt giây lát rồi xoa xoa đầu bé cẩu, nhận lấy hộp gấm. Mắt Trần Tín nhìn xoáy vào cái hộp gấm, tưởng đâu có thể đục thủng một cái lỗ trên đó.
Văn Đan Khê lại làm như hắn mong muốn, mở cái hộp ra ngay trước mắt mọi người, bên trong đựng một chiếc thẻ bài bằng bạch ngọc, trên mặt khắc một chữ “Tống”. Văn Đan Khê ngắm nghía một lát nhưng không rõ nó dùng để làm gì.
Tần Nguyên chỉ nhìn sơ qua đã nói ngay: “Đây là thẻ bài của hiệu buôn Tống thị, cô chỉ cần cầm nó tới bất cứ cửa hàng Tống thị nào trong biên giới Đại Lương thì có thể nhận được ngân lượng và vật liệu với số lượng nhất định.”
Văn Đan Khê kinh ngạc ra mặt, cô không ngờ Tống Nhất Đường lại tặng cho cô vật tùy thân của mình. Cô với y cùng lắm chỉ là quan hệ thầy thuốc và bệnh nhân thông thường mà thôi. Nghĩ tới đây cô tiện tay ném lên bàn, dửng dưng nói: “Ta chữa bệnh cho y, còn y đã trả tiền thuốc men, đâu thể nào lấy thêm lợi lộc gì từ y nữa. Sau này có cơ hội nên trả lại cho y thì hơn.”
Tần Nguyên bỗng nhìn Văn Đan Khê chằm chằm, trong mắt ánh lên vẻ khen ngợi. Sắc mặt Trần Tín cũng tốt hẳn lên.
Văn Đan Khê nhìn thoáng qua cổng sân, cực thắc mắc tại sao hôm nay không ai tới đây xem bệnh.
Tần Nguyên giải thích với giọng xót xa: “Hồ Tứ khác xa bọn hãn phỉ thông thường, những người lính nông thôn tuy tận sức chống chọi nhưng vẫn không tài nào là đối thủ của chúng, cho nên rất nhiều người bị giết.”
Văn Đan Khê nghe mà nhói lòng. Đây là thời loạn, mạng người rẻ như cỏ rác.
Trong khoảnh khắc bầu không khí trong phòng trở nên nặng trĩu, chẳng ai lên tiếng.
Lát sau Văn Đan Khê mới ngẩng đầu hỏi: “Hồ Tứ đã chết rồi sao?”
Tần Nguyên lắc đầu với vẻ tiếc nuối: “Chưa.”
Lý Băng Nhạn cũng hỏi với giọng lo lắng: “Liệu bọn chúng có trở lại không?”
Tần Nguyên còn chưa kịp trả lời thì Trần Tín đã trầm giọng nói: “Yên tâm đi, sẽ không có lần tới nữa. Ngày mai ta sẽ dẫn binh truy sát đám tàn quân của Hồ Tứ, làm thịt toàn bộ!”
Tần Nguyên ngoảnh sang Trần Tín, dịu giọng nói: “Đại ca xin hãy bình tĩnh, núi Thanh Long hiểm trở không thua núi Nhạn Minh, nếu cứ khăng khăng tấn công thì e là không dễ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đại ca cần gì phải nóng lòng nhất thời?”
Trần Tín trầm mặc giây lát rồi hỏi ngược lại: “Vậy đệ nói xem giờ nên làm sao?”
Tần Nguyên đứng lên, thong thả rảo bước trong phòng, chậm rãi nói: “Thôn Hạ Hà, thôn Khê Đầu và thôn Thanh Lâm đều dựa núi kề sông. Chúng ta có thể xây tường thành dọc theo thế núi. Dựng đài quan sát ở lối vào, thường ngày sẽ phái vài trinh sát theo dõi tình hình các thôn mọi lúc mọi nơi, dù bọn cướp tới cũng có thể chống đỡ được nửa ngày.”
Trần Tín lắng nghe chăm chú, chốc chốc lại gật đầu.
Rồi hắn bỗng cất giọng hỏi: “Còn thôn Thanh Khê và những thôn còn lại thì sao?”
Trước mặt những thôn này là sông nhỏ và đồng bằng. Hơn nữa thôn dân phân tán khắp nơi. Cách này e là khó lòng thực hiện được.
Con ngươi Tần Nguyên chuyển động thật nhanh, rồi y lắc đầu đáp: “Việc này tiểu đệ còn đang suy nghĩ.”
Nghe họ nói vậy Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn cũng hơi sốt ruột, đồng loạt ngó sang Trần Tín. Trái lại Trần Tín lại rất thích kiểu nhìn này, đặc biệt là của cô. Hắn ngồi thật chỉnh tề rồi nghiêm mặt nói: “Các cô cứ tên tâm, ta sẽ phái nhiều binh hơn tới các thôn, chắc chắn sẽ bảo vệ các cô chu toàn.”
Văn Đan Khê nghe xong nhưng nét mặt vẫn chẳng khá lên chút nào, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tiều tụy lo âu.
Trần Tín thấy dáng vẻ này của cô thì nghĩ rằng cô đang lo lắng cho an toàn của mình, tim bỗng thắt lại, không cầm lòng được bật thốt ra lời: “Hay là cô theo ta lên núi đi.”