Edit: Yunchan
Trần Tín đen mặt trừng mắt nhìn Mặt Thẹo nổi giận đùng đùng. Mặt Thẹo thót tim chột dạ quay phắt đầu đi, nhưng ngay sau đó hắn bỗng thẳng lưng lên, nói kiểu đã hỏng thì cho hỏng luôn: “Đại ca, huynh đừng nổi nóng. Dù huynh cướp hay không cướp thì người ta cũng cho là huynh cướp thôi, bây giờ huynh có tức thì người cũng đã lên kiệu rồi.”
Trần Tín chau chặt mày, siết chặt tay, trông điệu bộ đáng sợ như muốn xé nát người tới nơi. Mặt Thẹo thấy tình hình này thì hoảng tới nỗi co rúm lại, trước đây lão đại cũng từng động thủ rồi, thôi thì, ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách.
Hắn nhìn quanh quất một hồi, đúng lúc bắt gặp Tần Nguyên đang đi tới từ đầu bên kia, lập tức rống cổ la lớn: “Lão Nhị tới rồi!”
Quả nhiên Trần Tín ngoảnh qua hướng Tần Nguyên ngay lập tức. Mặt Thẹo thừa cơ tra dầu vào chân chuồn nhanh ra sau Tần Nguyên.
Trần Tín không tiện đuổi theo, đành sầm mặt nhìn Tần Nguyên, tức mà chẳng biết làm sao: “Đệ nghĩ xem bây giờ nên làm sao đây?”
Tần Nguyên cố nhịn cười, giả vờ nghiêm túc suy tư chốc lát, đanh mặt nói: “Đại ca đừng ở lại đây mà nên về núi đi, đệ sẽ giải thích cho các hương thân hiểu, đệ đoán Văn đại phu cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lẽ bây giờ đang sợ hãi không chừng.”
Trần Tín vừa nghe đã quýnh lên: “Có thể lắm, cô ấy nhát gan nhất định đã bị dọa, ta phải về nhanh giải thích mới được!”
Nói rồi hắn phóng thật nhanh lên ngựa, cấp tốc chạy về núi Nhạn Minh. Tần Nguyên hướng mắt nhìn theo bóng dáng của Trần Tín, chờ hắn đi xa rồi mới phá lên cười lăn lộn. Mặt Thẹo núp bên ngó y với ánh mắt kỳ quái, không biết y đang cười cái gì.
Tần Nguyên cười hả dạ xong, xoay người cầm quạt gõ gõ cái đầu to của Mặt Thẹo: “Đệ ở yên đây chờ đi, ta đi giải thích với hương dân vài câu, sau đó cả bọn về núi xem náo nhiệt.”
Mặt Thẹo cười hề hề, ngoan ngoãn chờ tại chỗ.
Trên đường núi nối từ thôn Thanh Khê lên núi Nhạn Minh, một cỗ kiệu hoa đỏ chót lắc lư đi tới. Văn Đan Khê đang ngồi gọn gàng trong kiệu, lúc này cô đã hơi rõ chuyện gì vừa diễn ra, không nhịn nổi bèn mắng thầm hai tên chết bằm kia trong bụng.
Họ không làm gì thì ít nhất thôn dân chỉ suy đoán suông thôi, giờ thì tin Trần Tín bắt cô đã thành thật luôn rồi. Thể nào sau này núi Nhạn Minh cũng bị ảnh hưởng tiêu cực cho xem, ôi…
Thảo nào người ta thường nói
“Vật họp theo loài, người tụ theo bầy”, chẳng sai chút nào, mấy tên quây quanh Trần Tín toàn là đồ đần thối.
Bốn kiệu phu chạy hết tốc lực hồi lâu, áng chừng cũng mệt mỏi nên chậm rãi dừng lại, đổi qua một nhóm khác.
Mọi người nghỉ chân xong toan đứng dậy đi tiếp, thình lình nghe thấy tiếng vó ngựa vọng tới rầm rập. Sau đó là tiếng lắp ba lắp bắp của Hạ hắc tử: “Tướng, tướng quân, chẳng phải ngài đang làm việc với quân sư sao?”
Trần Tín liếc hắn một cái sắc lẻm, quát lớn: “Cút qua một bên! Lát nữa ta tìm ngươi tính sổ sau!”
Hắn vừa quát xong thì chân cũng đã tới trước kiệu, vội vàng vén màn kiệu nhìn vào trong, vừa khéo chạm phải cặp mắt đen láy của Văn Đan Khê.
Hắn hắng giọng giải thích: “Khụ khụ, có hù cô sợ không? Không phải ta bảo họ tới bắt cô đâu.”
Văn Đan Khê mỉm cười: “Hạ hắc tử đã nói với ta rồi.” Nói đoạn cô khom lưng chậm rãi bước ra khỏi kiệu.
Hạ hắc tử đứng bên mà thấp thỏm bất an, sợ Trần Tín xử phạt nên vội vàng nhân dịp này bước lên phân trần cho mình: “Văn đại phu, Tướng quân, hai người hãy nghe thuộc hạ nói. Chúng thuộc hạ làm vậy là nghĩ cho Văn đại phu thôi.”
Trần Tín trừng hắn nạt: “Các ngươi bắt cô ấy lên núi mà là nghĩ cho cô ấy sao?!”
Hạ hắc tử xoay tít đôi tròng mắt, cười nịnh đáp: “Xin Tướng quân hãy ngẫm lại, lúc các hương thân biết Văn đại phu lên núi đã bàn tán gì?”
Trần Tín lặng thinh, đương nhiên hắn biết mọi người bàn tán gì. Một nhóm nói hắn cưỡng ép cô, chuyện này thì chẳng hề hấn gì, đằng nào hắn cũng không quan tâm tới tiếng tăm của mình. Nhưng lời đồn của nhóm khác thì không được lọt tai như thế, gì mà Văn Đan Khê ham mê vinh hoa phú quý nên bỏ thân cho cướp, làm hắn tức tới quá sức chịu đựng. Hắn bảo mọi người phải giấu diếm chuyện này, không dám cho Văn Đan Khê biết, mặt khác cũng rất sợ Văn Đan Khê kiêng kị danh tiếng rồi đổi ý không đi nữa.
Hạ hắc tử thấy lời của mình có tác dụng, xốc lại tinh thần nói tiếp: “Mặc dù chúng ta làm vậy sẽ tổn hại tới danh tiếng của Tướng quân, nhưng thay vào đó thanh danh của Văn đại phu sẽ vẹn toàn. Khẳng định sau này mọi người đều đồn rằng cô ấy buộc phải lên núi vì bất đắc dĩ. Thế thì Tướng quân có gì để buồn bực chứ!”
Nghe thế, sắc mặt Trần Tín dịu lại thấy rõ, ừm, nói vậy thì cướp đúng rồi. Thế cũng hay, đỡ phải đêm dài lắm mộng.
Hắn nhìn qua Văn Đan Khê lần nữa, nét mặt cô lúc này khá bĩnh tĩnh, hình như không có vẻ gì là tức giận, thấy thế lòng hắn càng kiên định hơn, chưa kể còn thấy hơi hơi vui sướng.
Hạ hắc tử thấy mình đã thanh toán xong Trần Tín, vội cười hì hì nói: “Văn đại phu, cô lên kiệu nhanh lên, lát là tới ngay.”
Trần Tín lại phất tay nói: “Ngồi kiệu xóc lắm, cưỡi ngựa với ta tốt hơn.”
Văn Đan Khê không muốn cưỡi chung ngựa với hắn trước mặt mọi người, bèn chui thật lẹ vào trong kiệu cao giọng nói: “Khiêng kiệu đi, ta thích ngồi kiệu.” Lớn tới ngần này mà cô chưa được ngồi kiệu lần nào đâu.
Trần Tín thấy cô chui vào kiệu với tốc độ bỏ trốn thì hơi mất mát trong lòng. Nói thật ra suy nghĩ trong lòng, thì hắn còn muốn cõng cô lên núi nữa kìa.
Hắn suy nghĩ chốc lát rồi đột nhiên bước lên, gạt kiệu phu ở bên phải phía trước kiệu ra, nói: “Ra ra, ngươi đi chậm quá, để ta khiêng thay cho.”
Kiệu phu trố mắt nhìn giây lát, nhủ thầm trong bụng, ta còn chưa đi bước nào sao ngài biết chậm? Nhưng hắn không dám nói ra lời mà chỉ đáp: “Vâng vâng, Tướng quân khiêng nhanh hơn nhiều.”
Những người còn lại cũng nhìn nhau trân trân, hơi lúng túng chẳng biết làm sao, Trần Tín không nhịn được quát: “Có đi hay không hả, trời sắp nắng tới nơi rồi kìa!”
Lúc này đoàn người mới lấy lại tinh thần, vội vã nhấc kiệu đi tiếp.
Văn Đan Khê ngồi gọn bên trong tới thảnh thơi thư thái, để thoáng gió cô còn vén mành kiệu lên, vừa thưởng thức phong cảnh trên núi vừa nhìn Trần Tín chạy hì hục đằng trước, lòng nhất thời dễ chịu hơn rất nhiều. Trần Tín
có thể cảm giác được Văn Đan Khê đang nhìn mình, bước chân của hắn lúc này rất có lực, cả cơ thể đều phun trào sinh lực, bước đi cũng nhẹ tênh khó tả. Vì để phối hợp nhịp nhàng với hắn, ba kiệu phu còn lại đành phải bấm bụng theo sát, ai cũng kêu gào trong lòng, nhưng chẳng ai dám phá bỉnh lòng hăng hái của hắn.
Một trong số kiệu phu thật tình hết chịu nổi, bèn thu hết can đảm lí nhí kiến nghị: “Tướng quân, chúng ta có nên đi chậm lại tý không, không thì, sẽ lắc lắm.”
Trần Tín nghe vậy thì “Ừm” một tiếng, thả chậm bước lại. Hắn sực nhớ ra, nếu lên núi rồi thì hắn sẽ mất cơ hội khiêng kiệu cho cô, đáng lý hắn nên đi chậm hơn mới phải. Thành thử bước chân của hắn càng lúc càng chậm, cuối cùng chẳng thua đi bộ bao nhiêu.
Lần này, ba kiệu phu tiếp tục không chịu nổi, đi quá nhanh thì sức của bàn chân không đỡ nỗi, đau nhức, đi quá chậm thì vai bị ma sát tới khó chịu, càng đau tợn. Cho nên người vừa lên tiếng lúc nãy lại lấy hết can đảm kiến nghị lần hai: “Tướng quân, trời càng lúc càng nóng, đi chậm, ngồi trong kiệu sẽ say nắng tới choáng đầu.”
Trần Tín lại “Ừm” một tiếng rồi đẩy nhanh tốc độ.
Văn Đan Khê ngồi trong kiệu thấy Trần Tín lúc nhanh lúc chậm, đột nhiên một nghi vấn ngoi lên trong óc: Lẽ nào hắn thiếu đầu óc thật à?
Nếu Trần Tín biết suy nghĩ này của cô thì giá nào cũng tức tới hộc máu.
Sau khi băng qua đoạn đường bằng phẳng sẽ tới một con đường hẹp quanh co. Lúc này kiệu phu đã mệt đứ đừ, Hạ hắc tử nhanh chóng đổi sang một nhóm khác, nhưng Trần Tín không muốn đổi mà chỉ chuyển sang một đầu vai khác, tiếp tục đi băng băng tới trước.
Văn Đan Khê há miệng muốn khuyên hắn đừng khiêng nữa, nhưng nghĩ lại một chút bèn thôi, cái đồ đần thối này nên mệt ná thở một lần cho thông minh ra.
Đi thêm một quãng lâu thật lâu nữa mọi người mới dừng lại nghỉ chân, ngay khi mọi người vừa ngồi xuống thì chợt nghe thấy một tràng tiếng ngựa hí, tiếp sau đó là giọng oang oang của Mặt Thẹo: “Đại ca, chờ bọn đệ một chút.”
Văn Đan khê cũng bước ra khỏi kiệu cho thoáng. Mặt Thẹo vừa thấy cô thì lăn phốc xuống ngựa, nhào lên thi hành ngay đại lễ: “Tẩu, Văn đại phu, xin cô tha lỗi cho ta với, ý này là ta bày ra.”
Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn: “Thôi đi, dù gì ta cũng muốn đi, huynh chỉ tới đón ta mà thôi.”
Lúc này Mặt Thẹo mới thở phào một hơi, hắn nhìn thoáng qua sắc mặt bất thiện của Trần Tín, ngoảnh lại nhếch miệng cười nịnh bợ Văn Đan Khê: “Ờm, hay là cô khuyên đại ca đừng đánh ta được không, ta biết huynh ấy nghe lời cô nhất.”
Văn Đan Khê còn chưa mở miệng đã nghe Trần Tín lạnh giọng nạt: “Đệ nói sai rồi, ai nói ta cũng không thèm nghe, bữa nay ta phải đánh đệ một trận!”
Mặt Thẹo đau khổ ra mặt, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Văn Đan Khê.
Văn Đan Khê cười nói: “Huynh nên bị đánh cho một trận.”
Mặt Thẹo tưởng thật, thất thểu cúi đầu nói xụi lơ: “Được rồi, đánh thì đánh.”
Ngay sau đó Văn Đan Khê bỗng quay ngoắc sang Trần Tín: “Chẳng phải ngài nói không thèm nghe ai sao? Ta khuyên ngài đánh, ngài nên làm ngược lại không đánh nữa mới đúng chứ?”
Trần Tín nói líu cả lưỡi: “Phải phải, ta không thèm nghe lời cô, không thèm đánh lão Ngũ một trận nữa.”
Mặt Thẹo thoắt cái rạng rỡ mặt mày: “Hề hề, cám ơn đại ca.”
Tới đây, Tần Nguyên bị người ta bỏ quên nãy giờ bỗng bước vào tầm ngắm của mọi người, mặt y đầy ý cười thích chí, nhưng lại dùng cái giọng nghiêm trang để chen ngang vào: “Đại ca, Văn đại phu đi thong thả, bọn đệ đi trước một bước, về chuẩn bị một chút đây.” Nói xong thì đi thẳng một nước.
Hạ hắc tử lôi ống tay áo của Mặt Thẹo rồi cũng nối gót theo sau. Những người khác cũng lục tục bám đuôi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Trần Tín và Văn Đan Khê.
Trần Tín nhìn Văn Đan Khê mà lòng dào dạt vui mừng, hắn ngần ngừ giây lát, mở lời hỏi: “Cô mệt không? Để ta cõng cô nhé.”
Văn Đan Khê nhòm hắn với ánh mắt quái dị, sao tên này cứ ba lần bốn lượt muốn cõng cô thế, lẽ nào hắn có sở thích cõng con gái à?
Nghĩ tới đây Văn Đan Khê lại dùng ánh mắt dò xét săm soi hắn mấy bận. Trần Tín bị ánh mắt này nhìn tới nỗi mất tự nhiên, vô thức giật nhẹ vạt áo mình, hỏi với vẻ hơi bất an: “Cô sao vậy?”
Văn Đan Khê nghĩ giây lát, quyết định hỏi toạc ra: “Có phải ngài có sở thích đặc biệt, tỷ như thích cõng nữ nhân không?”
Trần Tín vừa nghe cô nghi ngờ mình như thế, lập tức biến thành con mèo xù lông: “Cô không cho cõng thì thôi, sao lại vu oan bừa bãi cho người khác hả? Ta đâu phải trâu ngựa, làm gì có sở thích cõng người!”
Văn Đan Khê thấy hắn nổi giận, đành phải cười làm lành: “Được rồi, ngài phản ứng mạnh như vậy, lần sau ta không nói đùa nữa.”
Trần Tín đành phải dập tắt lửa giận, nhưng vẫn nói với giọng ấm ức: “Bỏ đi, ta không sao.”