Edit: Yunchan
Hai người đang mải nói chuyện thì ngoài cửa sổ đã đổ mưa từ lúc nào không hay, hạc mưa rơi lộp độp tạt vào bệ cửa sổ.
Trần Tín nghiêng tai nghe một lát, rồi hớn hở nói: “Trời mưa không luyện binh được, còn được ngủ thêm chút nữa.”
Văn Đan Khê cũng sợ tối qua hắn ngủ không ngon: “Được, vậy chàng ngủ thêm lát nữa đi.”
Nói xong cô định đứng dậy, nhưng Trần Tín nào chịu cho cô ngồi dậy, nếu cô không ở đây thì hắn ngủ một mình có ý nghĩa gì đâu?
Văn Đan Khê đành phải nằm xuống lại. Trần Tín có hơi xấu hổ, nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm lòng được kéo tay cô đặt lên lồng ngực mình. Sau đó mở to đôi mắt xanh biếc nhìn Văn Đan Khê đầy mong đợi, hệt như mèo con đang tha thiết được chủ nhân nựng nịu.
Văn Đan Khê bỗng dưng có cảm giảm mình đang nuôi thú cưng. Cô cong môi, duỗi ngón tay mảnh khảnh vuốt ve trên ngực hắn một cách nhẹ nhàng. Trần Tín khép hờ hai mắt, mặt lộ rõ vẻ say mê. Văn Đan Khê đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô lưỡng lự một lát rồi hỏi dò: “Nhị Tín, về sau chàng có gặp lại mẹ mình lần nào chưa? Chàng nói xem bà có thể đi tìm chàng hay không?”
Thân thể Trần Tín run lên bần bật, Văn Đan Khê cũng bị hắn hù cho giật bắn, quýnh quáng nói: “Quên đi, coi như ta chưa hỏi gì đi.”
Trần Tín thấy mình làm cô sợ, vội lấy lại bình tĩnh, nói với vẻ áy náy: “Đan Khê, thật ra nàng không cần e dè ta như vậy, ta không sao. Một đại nam nhân như ta làm sao lại yếu đuối như vậy chứ.”
Cô quan tâm hắn, trong lòng hắn rất vui sướng, nhưng hắn lại sợ cô vì điều này mà nhân nhượng chiều theo hắn để bản thân mình chịu thiệt thòi.
Văn Đan Khê thấy vô cùng yên lòng, tuy người này nhìn qua thì cẩu thả, nhưng đôi lúc tâm tư rất mẫn cảm, nghĩ đến cả những điểm nhỏ nhặt thế này. Nghĩ tới đây lòng cô lại càng thêm yêu thương hắn, cơ thể cũng vô thức nhích lại gần hắn, không hỏi lại chuyện vừa rồi nữa.
Trần Tín sắp xếp lại tâm trạng một lát mới chậm rãi giải thích: “Từ lúc bà ấy bỏ đi năm ta mười tuổi thì ta không còn gặp lại bà nữa. Tới nay cũng đã mười một năm, có lẽ bà ấy sẽ không tìm tới đâu.”
Văn Đan Khê lặng lẽ gật đầu không nói gì thêm, Trần Tín siết chặt lấy người cô như muốn rút cạn hết hơi ấm. Im lặng một lát, hắn thấp giọng nói: “Đan Khê, bao giờ thì chúng ta thành thân?”
Nói xong còn tủi thân bẹp miệng: “Năm nay ta đã hai mươi hai tuổi, giờ này ai bằng tuổi ta cũng làm cha hết rồi.”
Văn Đan Khê cười hỏi: “Rốt cuộc là chàng bao lớn đây, lúc thì hai mưới sáu, lúc thì hai mươi hai.”
Trần Tín vội đáp: “Tuổi mụ của ta là hai mươi hai, nhưng đứa con đã chết của sư phụ ta hai mươi sáu tuổi, cho nên trên hộ tịch ta bằng đấy tuổi. Sau này ta không muốn ai biết quá khứ của mình nên nói với người ngoài số tuổi và quê quán trên hộ tịch, ta thật tình không lừa nàng mà.”
Văn Đan Khê cười cười, cúi đầu suy nghĩ một hồi mới nhỏ giọng đáp: “Đợi tới mùa Đông đi, lúc đó rảnh rỗi mà Dịch Châu cũng ổn định.”
Bây giờ họ đang chiếm đóng Dịch Châu, không biết bên kinh thành sẽ có phản ứng gì. Hơn nữa nói không chừng Thát tử sẽ xua binh trả đũa, những chuyện này họ phải nhanh chóng tìm cách, làm tốt công tác chuẩn bị.
Trần Tín mừng như điên gật đầu tới tấp, hắn không ngờ Văn Đan Khê sẽ nhận lời thành thân nhanh như vậy, hắn còn nhân tiện nhéo lên cánh tay mình một cái, lần này không nhéo nhầm nữa.
Hắn phấn khởi một lát, trong lòng lại trỗi lên lo lắng và bất an: “Đan Khê, nàng nghĩ thông thật chứ? Nàng nghìn vạn lần đừng lừa ta.”
Văn Đan Khê nói với vẻ bất đắc dĩ: “Suốt ngày chàng nghĩ ngốc cái gì vậy, người ở đây kêu ta là phu nhân tẩu tử luôn miệng, danh tiếng đã lan ra ngoài từ đời nào rồi. Bây giờ ta không lấy chàng làm chồng thì còn lấy ai được nữa!”
Trần Tín không cho là đúng: “Ai nói? Nếu nàng muốn gả bảo đảm sẽ có người tình nguyện lấy.”
Nói tới đấy hắn sực nhớ lại cái tên Tống Nhất Đường kia. Tốt quá, tên đó không xuất hiện nữa, mà dù bây giờ tên đó có quay lại thì hắn cũng không sợ. Có điều, tên đó không tới vẫn tốt nhất.
Hai người đang ôm nhau trên giường, bỗng nghe bên ngoài có người lớn giọng hỏi: “Ầy, đại ca ta không có ở đây, rốt cuộc là đi đâu mất tiêu rồi?”
Trần Tín vừa nghe thấy giọng Mặt Thẹo thì nhíu mày bực bội, tên mắt chột này lúc nào cũng không biết chọn thời điểm.
Tiếp đó là giọng của Xuân Thảo: “Cô nương còn chưa dậy sao? Trong y quán có một bệnh nhân tới chỉ đích danh là muốn gặp cô nương.”
Văn Đan Khê nghe đến đó đành phải rời giường. Tuy Trần Tín không vui, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn là lề mề mặc quần áo vào rồi xuống giường theo. Văn Đan Khê tự rửa mặt chải đầu xong bèn đưa lược qua chải đầu cho hắn. Trần Tín không ngờ mình lại được đãi ngộ này nên tất nhiên vô cùng cam tâm tình nguyện. Hắn ngồi nghiêm chỉnh trước bàn trang điểm hệt như đứa trẻ ngoan, cười tủm tỉm để cho cô chải đầu.
Văn Đan Khê không muốn cho ai thấy hai người ra khỏi phòng cùng nhau, cô nói ra ý này, Trần Tín lập tức vỗ ngực tự tin, cười gian trá, sau đó nhảy vút qua cửa sổ đằng sau rất chi là nhẹ nhàng.
Văn Đan Khê đờ người, sau đó mới đẩy cửa bước ra ngoài. Dùng bữa sơ sài rồi dẫn theo Xuân Thảo và Tráng Nha ra cửa. Mưa vừa mới tạnh nên không khí trở nên mát mẻ ướt át. Các cô đi được không bao xa đã thấy Lý thẩm chạy theo, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác ngoài sắc thu, bà cười híp mắt nói: “Phu nhân có phúc thật, mới sáng sớm mà tướng quân đã cố tình chạy tới bảo ta là trời lạnh đừng quên dặn phu nhân mặc thêm áo.”
Văn Đan Khê mỉm cười với bà, nhận lấy chiếc áo khoác lên người, chợt cảm thấy từ đầu tới chân đều ấm áp vô cùng.
Trong khi đó Trần Tín đang núp ở góc tường, thấy Văn Đan Khê đi xa mới quay lưng đi vào một ngỏ nhỏ, bước thẳng tới hậu đường phủ nha. Đó vốn là nơi ở và nghỉ ngơi của nhân viên công vụ, Tần Nguyên, Mặt Thẹo, mấy tên sư gia và vài quan viên đều ở lại đây. Nhưng để tiện gần gũi với Văn Đan Khê, Trần Tín đã dọn ra một gian phòng trống ở ngay cạnh viện của Văn Đan Khê. Hắn còn bảo mình đã là người có gia đình nên không thể giống mấy tên độc thân như bọn họ được. Kỳ này bọn Mặt Thẹo cũng rủa thầm hắn không ít.
Trong thư phòng nhỏ ở hậu đường, Tần Nguyên đang ngồi ngay ngắn trước bàn, trầm tư. Tối qua Văn Đan Khê không tìm được Trần Tín nên phái người tới hỏi y. Sau khi y làm xong việc đã lập tức sai người đi điều tra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Kết quả có được rất nhanh, và cũng khá khớp với suy đoán của y.
Sau đó người đi tìm Trần Tín quay về báo lại rằng Trần Tín đã từ ngoại thành trở về trong tình trạng say mèm, sau đó cạy cửa sổ nhảy vào phòng Văn Đan Khê… mấy chuyện đằng sau y không tiện nhúng tay vào. Hôm nay chẳng biết đại ca sẽ vác bộ
mặt gì tới gặp y, cũng không biết rốt cuộc Văn Đan Khê phản ứng ra sao?
Tần Nguyên đang nghĩ tới thất thần thì ngoài cửa bỗng vọng vào tiếng bước chân của Trần Tín.
Trần Tín đẩy cửa bước vào, vừa nhác thấy Tần Nguyên đã toét ra nụ cười tươi rói, cất giọng chào: “Nhị đệ, tối qua ta uống nhiều quá nên ngủ quên mất, hề hề.”
Tần Nguyên cũng cười, tiếp lời: “Ừ, không việc gì. Hôm nay trời mưa, vừa hay đại ca cũng nghỉ một ngày một đêm.” Tần Nguyên vừa nói vừa lén lút quan sát sắc mặt Trần Tín, phát hiện hắn chẳng có gì khác thường, đáy lòng không khỏi thở dài một hơi. Thế là hai người ngồi xuống bắt đầu bàn bạc công sự.
Tần Nguyên nói: “Mấy ngày nay đệ đã trao đổi khá nhiều với nhóm Hồ sư gia và Lục sư gia. Cuối cùng nhất trí rằng hiện tại Dịch Châu có ba điều hại, một là đa số phú hộ trong thành đã chuyển đi, ngoại thương không vào, đa số cửa hàng đóng cửa, đến nỗi ảnh hưởng tới kế sinh nhai hằng ngày của bách tính. Hai là bất cứ lúc nào Thát tử cũng có thể xâm phạm biên giới, lòng người hoang mang bất an. Ba là bên phía triều đình chưa biết sẽ tỏ thái độ gì, chưa kể các châu phủ lân cận cũng chưa biết sẽ phản khán bằng cách gì…” Tần Nguyên phân tích từng việc một cho Trần Tín nghe.
Trần Tín trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: “Trong ba điều này then chốt nhất chính là điều thứ hai, theo ta thấy Thát tử chắc chắn sẽ tấn công, vấn đề chỉ là sớm muộn. Nếu chúng ta chặn được mối nguy này thì hai mối nguy còn lại không còn đáng ngại nữa. Dịch Châu yên ổn, thương nhân trục lợi, tất nhiên sẽ đổ xô về. Còn về phía triều đình thì đệ hoàn toàn không cần lo lắng. Vùng Trung Nguyên gặp nạn châu chấu, phía Đông Nam lũ lụt, phía Tây Nam hạn hán, phỉ binh nhiều vô kể, mấy thứ này đã đủ làm họ sứt trán mẻ trán, đâu còn nhớ được chúng ta.”
Tần Nguyên nghe xong, mắt bỗng lóe lên tia kinh ngạc, không dằn được cất giọng khen: “Quả nhiên là sĩ biệt ba ngày tầm nhìn khác xa. Đại ca quả là tiến bộ hơn trước rất nhiều.”
Trần Tín khiêm tốn: “Đâu có đâu có, so với Nhị đệ còn kém xa.”
Tần Nguyên cúi đầu cười khẽ.
Trần Tín lại nghiêm mặt nói: “Nhị đệ, lúc đệ rảnh rỗi hãy tới Phiêu Hương lâu một chút, nghe những sĩ tử ở đó nói chuyện, có lẽ sẽ có chỗ hữu dụng.” Lời này một phần là hắn nghe được, phần khác là tự nghĩ ra.
Tần Nguyên gật đầu: “Khi rỗi đệ sẽ đi, nói thật căn tửu lâu này tẩu tử mở thật là thích hợp. Mấy ngày nay đệ thỉnh thoảng có nghe người trong nha môn đàm luận về nó.”
Hóa ra sau khi Phiêu Hương lâu khai trương Văn Đan Khê đã phát cho công sai trong phủ nha thẻ hội viên, để ai tới đó ăn cơm đều được giảm giá.
“Được rồi, đại ca hãy đọc những báo cáo với công văn này đi, lát nữa hai huynh đệ ta tới Phiêu Hương Lâu bàn chuyện.”
Trần Tín đáp ứng hết sức sảng khoái.
Mà bên này Văn Đan Khê cũng dẫn người đi bộ tới y quán, y quán Văn thị vừa khai trương nên chỉ mới tuyển hai đại phu tọa đường, chọn thêm một hỏa kế, dụng cụ và dược liệu cũng chưa tới đủ, cho nên mấy ngày rồi vẫn chưa có người nào vào khám bệnh.
Văn Đan Khê cũng rất tò mò người chỉ mặt đặt tên muốn gặp mình là ai, cô biết rõ danh tiếng của mình còn chưa lan xa tới nông nỗi này mà.
Cô cứ nghĩ ngợi miên man cho tới khi vào y quán, vừa vào tới đã thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ngồi trên ghế khách, lẳng lặng đánh giá cách bày biện của y quán, hai bà tử đứng nề nếp trái phải.
Văn Đan Khê bỗng ngẩn ra, trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ quái. Người phụ nữ trung niên ăn mặc đúng mực, mặt mũi hiền lành, phong thái đoan trang điềm đạm. Hai bà tử cũng có vẻ mặt ôn hòa, vừa thấy Văn Đan Khê đã bước lên cúi chào vấn an: “Cô nương chính là Văn đại phu phải không? Phu nhân nhà ta mộ danh mà đến, làm phiền cô nương nhiều.”
Văn Đan Khê mỉm cười đáp lễ: “Không dám nhận, các vị cứ ngồi đi.”
Nói rồi nhìn qua người phụ nữ trung niên, hỏi: “Quý thể của phu nhân thế nào?”
Người phụ nữ mỉm cười tao nhã với Văn Đan Khê: “Nhà mẹ của ta họ Tống, hôm nay vừa khéo đi ngang qua Dịch Châu nên tiện đường tới xem một chút thôi.”
Văn Đan Khê giật mình, nhìn lại tướng mạo của người phụ nữ này thì đã rõ bà là ai. Chẳng qua đối phương đã không nói rõ thì cô cũng vờ như không biết vẫn tốt hơn.
Tống phu nhân không đề cập gì tới sức khỏe của mình, chỉ hiền hòa hỏi thăm việc nhà của Văn Đan Khê, quan sát cô với ánh mắt bình thản. Văn Đan Khê thong thả tán gẫu với bà mà không chút gấp gáp.
Trong khi đó Mặt Thẹo thì chạy thục mạng từ Phiêu Hương lâu tới thẳng hậu đường phủ nha như bị lửa đốt mông. Hạ hắc tử ở đằng sau gào thét: “Lão Ngũ, ngươi đừng manh động như vậy được không hả? Ngươi đâu lạ gì tính tình lão đại nữa, ngươi đừng có làm hỏng chuyện…”
Mặt Thẹo chẳng có lòng dạ nào nghe Hạ hắc tử tru tréo sau lưng, cũng chẳng thèm đếm xỉa tới thị vệ ngăn cản, một phát đá văng cửa thư phòng, hổn hà hổn hển rống lên: “Đại ca còn có tâm tư ngồi đây uống trà nữa sao, vợ của huynh sắp bị người ta cướp mất rồi kìa!”
Mặt Thẹo đã gấp thì không phải chuyện đùa, Trần Tín lập tức nhảy bật lên, nắm lấy vai Mặt Thẹo hỏi dồn: “Đệ nói mau, ai cướp đi? Đi bao xa?”
“Tướng quân, ngài đừng nghe hắn nói bậy, cướp với không cướp cái nỗi gì, chẳng là lúc hai ta uống rượu ở Phiêu Hương lâu thì thấy tên Tống Nhất Đường kia, kết quả lão Ngũ lại gào thét bảo người ta tới cướp tẩu tử. Còn phái người theo dõi chủ tớ họ nữa.”
Trần Tín vừa nghe thấy tên của Tống Nhất Đường là hệt như bị ong vò vẽ chích cho một cú đau điếng, tức khắc bỏ mặc hết mọi người, chạy như điên về hướng y quán.