Edit: Yunchan
Mặt Thẹo và Hạ hắc tử len lén liếc nhau, rồi nhếch miệng cười. Văn Đan Khê cũng thấy hơi ngượng, cô kéo kéo áo Trần Tín nói: “Chàng thôi đi, may mà huynh đệ nhà mình nghe, nếu là người ngoài thì đã cười tới rụng răng.”
Hạ hắc tử vội vuốt mông ngựa: “Không không, thuộc hạ thấy Tướng quân nói rất đúng.”
Mặt Thẹo cũng phải bấm bụng gật đầu hùa theo.
Trần Tín cười tới nỗi mắt mày cong cong, vỗ vỗ vai cả hai lần nữa, nói: “Hai ngươi đúng là thành thật. Đi, hôm nay chúng ta phải uống một bữa no say.”
“Phải phải.”
Ba người cười cười nói nói, đi về phía Tây viện.
Văn Đan Khê dặn đầu bếp chuẩn bị cho họ tiệc rượu. Do lần trước Trần Quý Hùng nhắc nhở, nên trên dưới Trần phủ đã tiết kiệm đi rất nhiều. Bữa tiệc lần này, tiền dầu mỡ và nguyên vật liệu mà Văn Đan Khê đặt mua cũng giảm đi đáng kể, rượu cũng cung cấp có hạn.
Văn Đan Khê dẫn Xuân Thảo và Tráng Nha dạo một vòng trong bếp, kết quả vừa ngửi thấy mùi thịt thì dạ dày bỗng quặn lên, còn nôn mửa mất một lúc lâu. Văn Đan Khê cả kinh, thử kiểm tra mạch đập, hơi không chắc chắn. Cô trấn tĩnh lại, rồi sai người mời Quách đại phu của y quán tới.
Quách đại phu là đại phu mới tuyển vào y quán Văn thị, ông vừa có y thuật cao thâm vừa có y đức cao quý, do đắc tội với cường hào bản xứ nên bị ép phải rời khỏi quê hương, vừa hay tới Dịch Châu thì được y quán Văn thị thuê. Sau khi Quách đại phu ổn định tại vùng này thì dẫn gia quyến tới, còn tiện đường mang đến mười mấy đồ đệ. Dưới sự quản lý của ông nên hiện giờ y quán Văn thị đã dần có danh tiếng.
Quách đại phu đeo hòm thuốc đi theo Xuân Thảo vào phòng khách, Văn Đan Khê cười chào hỏi ông, hai người hàn huyên vài câu, rồi Quách đại phu bắt đầu xem mạch cho cô, còn hỏi triệu chứng của cô mấy ngày nay. Lát sau, Quách đại phu bèn vuốt chòm râu hoa râm, cười vang: “Phu nhân có hỉ rồi.”
Văn Đan Khê đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hỏi: “Bao lâu rồi?”
Quách đại phu đáp: “Mới hơn một tháng, mạch tượng rất yếu, chẳng qua lão phu vẫn có thể nhìn ra được.”
Văn Đan Khê gật đầu, tuy cô cũng là thầy thuốc, nhưng Quách đại phu vẫn đầy trách nhiệm, dặn dò vài hạng mục cần chú ý. Quách đại phu đang chuẩn bị cáo từ thì đúng lúc Trần Tín đi vào. Hắn thấy đại phu tới thì cho rằng Văn Đan Khê ngã bệnh, nhất thời khẩn trương ra mặt.
Xuân Thảo vội vàng nhỏ giọng báo cho hắn biết phu nhân có tin vui. Trần Tín lập tức chuyển buồn thành vui, chạy nhanh tới trước mặt Văn Đan Khê hỏi lia hỏi lịa, nếu không có người ngoài ở đây, thì chắc là đã phấn khích tới mức nhảy cẫng lên mười mét rồi.
Quách đại phu ngồi nán lại một lát, mới đứng dậy cáo từ lần nữa. Trần Tín ngồi sát bên Văn Đan Khê, toét miệng cười ngốc. Mãi tới khi Quách đại phu đi thật xa rồi, hắn mới sực nhớ ra mình có việc muốn hỏi ông, lập tức bật dậy vọt lên, đuổi theo như thỏ. Làm bọn Xuân Thảo nhịn không được phải che miệng cười.
Một lát sau, chỉ thấy Trần Tín cầm một tờ giấy, vừa đi vừa nhìn, còn lẩm nhẩm trong miệng. Tới khi vào phòng, hắn nhét ngay tờ giấy vào lòng rồi cười hì hì sấn tới: “Nương tử —-“
Bọn Xuân Thảo tự giác lui xuống. Trần Tín thấy trong đại sảnh chỉ còn hai người, bèn ôm lấy cổ Văn Đan Khê, làm cô la lên thất kinh: “Chàng đừng xoay!”
Trần Tín bất mãn lầu bầu: “Nàng cho là ta ngốc thật à, ta sắp làm cha sao không biết mấy chuyện này chứ?”
“Khụ khụ.” Văn Đan Khê lặng thinh, đập hắn một cái.
Hắn ôm cô như đang ôm món đồ sứ dễ vỡ, chậm rãi đi tới đi lui trong phòng. Nhưng có vẻ làm vậy còn chưa đủ để bày tỏ hết vui sướng trong lòng, thành ra hắn lại gào thêm mấy tiếng: “Ta làm cha rồi, Á Á —- Á —–“
Hắn đang gào khoái chí, đúng lúc Hạ hắc tử với Mặt Thẹo tới gọi hắn tới Tây viện ăn tiệc, vừa chạm chân tới cửa đã nghe thấy tiếng sói tru, Mặt Thẹo bèn lớn tiếng hỏi Xuân Thảo: “Xuân Thảo nè, tẩu nuôi chó săn lúc nào thế?”
Xuân Thảo muốn cười lại không dám cười, mặt nghẹn tới nỗi đỏ bừng.
Hạ hắc tử lại bồi thêm: “Đi, vào coi thử, không biết là đực hay cái, ta cũng muốn nuôi một con.”
Giọng cả hai không nhỏ chút nào, làm Văn Đan Khê và Trần Tín bên trong nghe rõ mồn một, Văn Đan Khê cười tới nỗi ụp mặt xuống bàn, Trần Tín thì tức tới nỗi tái xanh mặt.
Hai người đi vào phòng khách, nhìn dáo dác xung quanh nhưng không thấy cái lông chó nào, ngó thấy cái mặt xanh đen của Trần Tín, cả hai thoắt cái sượng sùng.
Hạ hắc tử toét miệng cười: “Thuộc hạ vừa thấy đại phu tới phủ, Tướng quân khó chịu sao?”
Trần Tín hừ mũi, nặn ra một câu: “Tẩu ngươi có tin vui.”
“A ha.” Hai người nghe vậy thì vui mừng hết sức. Lúc này Hạ hắc tử đã biết tiếng sói tru đó phát ra từ đâu, hắn nhớ mang máng từng nghe thấy tiếng tru này ở núi Nhạn Minh. Thường thì khi người nào đó vui vẻ tột độ mới tru được như vậy, hình như lần trước là do phu nhân chịu lên núi.
Hắn lật đật nhận lỗi: “Tướng quân ngài đừng chấp nhặt với thuộc hạ mà, cũng tại đầu óc thuộc hạ không xài tốt.”
Mặt Thẹo cũng tiếp lời: “Chính thế, đại ca, hôm nay là song hỷ lâm môn, huynh đừng căng mà.”
Trần Tín vung tay lên, hào phóng nói: “Ta đã làm cha rồi, sao có thể chấp nhặt với mấy tiểu tử hôi sữa các ngươi.”
“Phụt.”
Lúc này Văn Đan Khê cũng cười đủ rồi, bèn đi tới nói: “Cơm nước đã chuẩn bị xong, các người nhanh tới Tây viện đi, đừng để nghĩa phụ đợi sốt ruột.”
Trần Tín kéo ống tay áo của cô: “Nương tử, chúng ta đi thôi.”
Văn Đan Khê lắc đầu, cô vừa ngửi thấy mùi thịt đã muốn nôn rồi, nếu cứ “ụa ụa” trong tiệc rượu thì người khác còn ăn thế nào được.
Thế là cô cười ôn hòa nói: “Giờ ta chưa đói bụng, lại không thể ngửi mùi rượu, các người cứ đi đi, thay ta nói một tiếng với nghĩa phụ là được rồi.”
Trần Tín gãi đầu khổ sở, hắn không nỡ để cô ở nhà một mình, mà không đi thì chẳng biết nói sao. Thật là khó xử.
Hạ hắc tử giải vây: “Tướng quân ngài nên đi đi, cơm nước xong rồi về lại, Đào sư phụ cũng không phải người ngoài, lúc đó để chúng thuộc hạ tiếp rượu là được rồi.”
Trần Tín nghĩ ngợi một chút thì cùng đành phải thế.
Lúc gần đi hắn còn dặn dò nha hoàn một lượt. Cuối cùng còn móc tờ giấy trong lòng ra đưa cho Xuân Thảo: “Ngươi chép ra mười bản, mỗi người một tờ, tranh thủ học thuộc, tới lúc đó ta sẽ tới kiểm tra các ngươi.”
Xuân Thảo dằn cơn kinh ngạc xuống, không thể làm gì hơn là nhận lệnh.
Trần Tín lại dùng dằng với Văn Đan Khê một hồi, cuối cùng mới rề rề tới Tây viện. Mặt Thẹo là người nóng tính, hắn
ở bên nhìn mà bốc hỏa, nhưng lại không dám nói gì.
Bọn Trần Tín vừa đi, Xuân Thảo đã bước nhanh lên hỏi: “Phu nhân muốn ăn gì, để muội sai người chuẩn bị.”
Văn Đan Khê ngáp một cái, lười biếng nói: “Ta ăn gì cũng không vô, để ta ngủ tý nữa đi, khi nào tỉnh lại muội bảo đầu bếp làm một bát mỳ cho ta là được rồi.”
Xuân Thảo đáp lời, dìu cô nằm lên giường.
Trần Tín vừa tới Tây viện bèn kể lại đại khái tình hình của Văn Đan Khê, tất nhiên mọi người vừa nghe đã chúc mừng liên thanh. Đặc biệt là Trần Quý Hùng càng kích động hơn. Đào Đại Sơn thấy Trần Quý Hùng như vậy thì cũng không cam lòng yếu thế: “Ta quyết định, ngày thành hôn của hai đứa phải làm sớm, ta đợi bồng cháu ngoại lâu lắm rồi. Tới lúc đó huynh bế một đứa, ta bế một đứa, coi nhà ai mạnh hơn.”
Trần Quý Hùng chẳng khiêm tốn tý nào: “Bảo đảm là nhà ta mạnh hơn, nhóc Tín của chúng ta từ nhỏ đã cực khỏe. Mười tuổi đã đánh thắng được đứa mười lăm mười sáu.”
Đào Đại Sơn cứng cổ giành nói: “Khuê nữ của ta còn khỏe hơn nhé, tám tuổi đã đập cho một toán tiểu tử khóc tu tu.”
Hai ông lão ngươi một câu ta một câu hệt như trẻ con, chẳng ai chịu nhường ai, làm mọi người không khỏi đỡ trán.
Tần Nguyên cười híp mắt rót đầy rượu cho cả hai, nhân đó khuyên: “Hai vị lão bá, không cần sốt ruột nhất thời, đợi sau khi hài tử ra đời, để chúng so tài một trận không phải được rồi ư.”
“Ha ha, được được.”
Mọi người hào hứng tưng bừng, vừa uống rượu vừa ba hoa đủ chuyện, chỉ có Trần Tín là như dưới mông có cỏ, nhấp nhổm không yên, xoay tới xoay lui. Trần Quý Hùng híp nửa mắt, thong thả nói: “Nhóc Tín à, đi xem vợ con đi.”
Trần Tín y như được đại xá, lập tức cung kính khom lưng với hai người, rồi đứng lên chạy vụt đi.
Hạ hắc tử chọt Mặt Thẹo, giọng nghị luận: “Ngươi nhìn cái dáng quýnh quáng của ngài ấy kìa, sau này nếu ta có làm cha, thì cũng tuyệt đối không giống như ngài ấy.”
Mặt Thẹo liếc trắng mắt, vạch mặt không chút nể tình: “Vợ của ngươi chưa biết ở phương trời nào, còn muốn làm cha. Nghĩ quá xa.”
Hạ hắc tử bị nghẹn tới câm nín, chỉ còn biết hừ hừ.
Trần Tín băng thật nhanh qua sân, sau khi vào phòng khách thì bước chân vô thức nhẹ lại.
Xuân Thảo và Xuân Oanh trông chừng ngoài phòng, vừa thấy Trần Tín về thì vội vàng đứng dậy.
Trần Tín nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân sao rồi? Ăn chưa?”
Hai người báo lại tình hình. Trần Tín nhăn mặt cau mày, chần chừ ở ngoài cửa một hồi, cuối cùng quyết định vào bếp làm cơm. Vì hắn đã tới một lần, nên người bên trong cũng không sững sờ như lúc đầu nữa.
“Ta muốn cán mỳ.” Trần Tín vừa vào bếp bèn xắn ngay tay áo nói.
Tiểu hỏa kế cũng là người lanh lợi, vội phụ họa: “Tướng quân, mỳ ngài cán ra nhất định phu nhân có thể ăn thêm hai chén.”
Trần Tín ngẩng đầu phổng mũi: “Tất nhiên.”
Trần Tín hì hục cán bột mỳ, Lý thẩm ở bên giám sát: “Mỏng thêm tý nữa, phu nhân muốn ăn mỏng.”
Rốt cuộc khi đạt tới mức Lý thẩm yêu cầu, Trần Tín cũng mệt tới nỗi đầu đẫm mồ hôi.
Lúc này trong căn phòng phía Bắc ở Tây viện.
Xuân Liễu và Tráng Nha đang vừa làm việc vừa trò chuyện.
Tráng Nha hỏi Xuân Liễu: “Nè, phu nhân mang thai rồi cô biết chưa?”
Xuân Liễu cười khúc khích: “Sao lại không? Tướng quân còn hận không thể báo cho cả thiên hạ biết nữa là.”
Hai người cười rộ lên.
Xuân Liễu lại thần bí hỏi: “Cô đoán coi bây giờ Tướng quân đang làm gì?”
Tráng Nha lắc đầu.
Xuân Liễu làm điệu bộ cán bột. Tráng Nha sửng sốt, nói với giọng hâm mộ: “Tướng quân thật tốt với phu nhân. Ta lớn tới ngần này mà chưa gặp được nam nhân nào tốt như vậy.”
Xuân Liễu cũng than thở: “Đúng đúng, nếu sau này có nam nhân nào có thể đối xử với ta bằng một phần trăm của Tướng quân đối với phu nhân, thì dù chàng có nghèo ta cũng tình nguyện lấy.”
Hai người rì rầm không ngừng, còn Điền Tuệ Anh đang ngồi buồn bực trong phòng thì tức tới độ nghiến răng nghiến lợi. Không ngờ ả kia lại mang thai nhanh như vậy. Ả Văn Đan Khê đó có gì tốt đẹp mà ra vẻ chứ, chẳng phải cũng lấy nam nhân mà mình không thèm sao?
Cô càng nghĩ càng thấy hối hận, tên nam nhân kia suýt nữa đã là của cô rồi, suýt nữa thì cô đã là nữ chủ nhân của nơi này rồi. Ả kia ngồi trên cao sai khiến nô tỳ, được Trần Tín che chở đủ kiểu. Mà cô thì hệt như chó nhà có tang, không nơi nào để đi. Mới vừa rồi thôi, Trần Tín đã phái Triệu Lục tử tới thông báo với cô, nói hai ngày nữa sẽ dời tới thành Bắc, mà Trần Quý Hùng thì chẳng nói chẳng rằng. Cô càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hận. Đột nhiên, trong đầu lóe sáng:
Văn Đan Khê mang thai, nhất định không thể ở chung phòng với Trần Tín, mà bên cạnh Trần Tín lại không có nữ nhân khác. Cô không tin Trần Tín dồi dào tinh lực có thể nhịn được! Ngẫm lại cái tên đã chết nhà cô đã làm ông nội người ta rồi mà xa nữ nhân vẫn không sống nổi đấy thôi. Nhất thời, cô cảm thấy cuộc đời u ám của mình lại lóe lên hy vọng. Lúc này đây cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này.