Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 90


trước sau

Edit: Yunchan

Văn Đan Khê dần dần thích nghi với những ngày không có Trần Tín. Trần Tín đi chưa được bao lâu đã cho người đưa thư về cũng rất nhiều món đồ chơi nhỏ. Lần này hắn không thơ thẩn gì nữa, mà chỉ thành thật nghiêm trang viết vài trang giấy. Trong đó còn miêu tả vợ của Hồng đại hồ tử: “Có người nói vợ của lão Ngũ khá giống nàng. Nhưng ta lại chẳng thấy giống xíu nào, rất nhát gan còn không sảng khoái. Đợi mấy hôm nữa ta gặp lão Tứ, tới lúc đó lại kể nàng nghe.”

Văn Đan Khê cũng hồi đáp cho hắn một bức thư thật dài, kể lại tình hình của mình. Gần đây cô đã thôi không nôn mửa nữa, đặc biệt thích ăn chua, hơn nữa sức ăn cũng tăng nhiều, một ngày phải ăn tới năm sáu bữa, người béo lên y như quả bóng hơi. Thân thể cũng bắt đầu có cảm giác mang thai rồi.

Phụ nữ có kinh nghiệm như Lý thẩm với Vương thẩm đều nói cái thai này nhất định là một tiểu tử. Văn Đan Khê cười trừ, cô không quan tâm mấy tới giới tính của con. Nhưng trái lại Tần Nguyên thì vui vẻ ra mặt. Mấy ngày nay còn đưa tới cả binh thư. Đỗ thị cũng hớn hở chạy tới chạy lui suốt ngày. Văn Đan Khê lặng lẽ quan sát bà. Bởi bà giỏi nhìn mặt đoán ý, nên cũng không trêu chọc gì tới Văn Đan Khê. Mỗi ngày bà đều cặm cụi may quần áo và giầy trẻ con, có lúc còn may đồ cho Văn Đan Khê. Văn Đan Khê thở dài, thầm an ủi mình: Những chuyện Trần Tín nói, biết đâu vì lớn tuổi nên bà đã sửa đổi cũng không chừng.

Thỉnh thoảng Trần Quý Hùng cũng tới thăm cô, tâm sự chuyện nhà. Trần Quý Hùng còn thử dò hỏi cô, mai này có đồng ý cho con theo mình học võ nghệ không. Văn Đan Khê nghĩ tới võ nghệ cao cường của Trần Tín nên tất nhiên vui lòng. Đây là thời loạn, có võ nghệ phòng thân là hay nhất. Sau đó ông lại nói tới chuyện ở Đông Lỗ, cũng nói ở đó có rất nhiều người giỏi võ nghệ. Văn Đan Khê thầm ghi nhớ, cô đã nghĩ kỹ rồi, phải bắt Thát tử làm tù binh để đổi người. Chẳng qua gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, nên họ cũng quên khuấy mất. Xem ra cô phải nói với Tần Nguyên nhanh nhanh, hành động sớm chừng nào tốt chừng ấy. Cô luôn nói là làm, thế nên Trần Quý Hùng vừa đi, cô đã lập tức gọi người chuyển một tờ giấy cho Tần Nguyên, nói rõ việc này.

Chẳng bao lâu, Tần Nguyên đã phái người nhắn lại: Gần đây Đông Lỗ có biến động lớn, tù binh bị bắt giữ tạm thời không ai đến chuộc. Bọn họ tranh giành nội bộ, nên muốn mượn đao giết người. Việc này có thể làm chậm kế hoạch.

Kèm theo lời nhắn này còn có tình báo và công báo các nơi. Văn Đan Khê đọc thật kỹ từng cái một. Đầu tiên cục diện của vùng Trung Nguyên lại xảy ra biến đổi lớn. Nhi tử thứ mười của Cảnh Đế chạy trốn tới Giang Nam thành lập Nam Lương. Trong vùng Trung Nguyên xảy ra đánh giết tranh đoạt, khiến cho khói lửa nổi lên khắp nơi, chướng khí mịt mù, dân chúng lầm than. Trong đống tình báo nhiều vô số, Văn Đan Khê để ý thấy một cái không quá thu hút: lời tiên đoán của Lý Thuần Phong đã đưa tới sự chú ý của Viên thị Tấn Dương, trinh thám của Viên thị đã vào thành.

Văn Đan Khê phút chốc giật bắn, suýt nữa thì họ đã quên bẵng mất cái tên Tống Nhất Đường này rồi. Cô lục tìm tiếp tình báo về Viên thị, phát hiện người này cực kỳ khôn lanh, các nơi trong vùng Trung Nguyên và Giang Nam đang đánh nhau hỗn loạn để tranh giành lãnh thổ, mà hắn thì rất khiêm tốn, cố thủ ở mỗi Tấn Dương, không xưng vương cũng chẳng tranh bá, đồng thời còn chú ý đặc biệt tới dân sinh. Chỉ trong vòng mấy tháng, mấy châu Tấn giang Cao Đường đã tăng hộ khẩu thêm trăm vạn. Phần lớn lưu dân các nơi đều đổ về địa giới của hắn, còn có một bộ phận kéo tới Dịch châu. Xem ra, tên này thuộc loại án binh trục lợi, tuyệt đối mưu đồ của hắn rất thâm sâu. Mà Dịch Châu cách Tấn Dương không xa, tương lai hai bên nhất định sẽ xảy ra va chạm.

Nghĩ tới đây, Văn Đan Khê bèn đi tìm Tần Nguyên bàn chuyện, cô nói ra suy nghĩ của mình, Tần Nguyên lại khẽ mỉm cười nói: “Xin tẩu cứ yên tâm, mấy ngày nay đệ đã thương nghị chuyện này với phụ tá xong xuôi, chuẩn bị phái một số người ra ngoài chiêu an lưu dân, để họ chia ra tới Tần Châu và Bá Châu. Nơi đó đất hoang nhiều hơn. Chúng ta còn hạ lệnh miễn thuế cho ba năm đầu khai hoang, chắc hẳn sẽ hấp dẫn rất nhiều người.”

Văn Đan Khê gật đầu, cười nói: “Thì ra Nhị đệ đã nghĩ tới từ sớm, xem ra ta đã múa rìu qua mắt thợ rồi.”

Tần Nguyên lại nghiêm mặt nói: “Xin tẩu ngàn lần đừng nói vậy, tục ngữ có câu, một người kế ngắn, nhiều người kế dài, bọn ta khó tránh khỏi có lúc sơ sót, tẩu nghĩ tới việc gì thì cứ nói ra.”

Hai người bàn công sự xong thì Tần Nguyên tự giác cáo lui. Lúc sắp đi thì y nhìn lướt nhanh qua bụng của Văn Đan Khê, bất giác thở dài, lòng thầm suy tính chọn người thay thế Trần Tín. Y đăm chiêu suy nghĩ một hồi vẫn chẳng biết xoay sở cách nào.

Y đang nghĩ tới nhập thần, thì vừa khéo đụng phải Trần Quý Hùng.

Trần Quý Hùng cười híp mắt chào hỏi y: “Nhị điệt, hôm nay có rảnh không? Uống với lão đây một chén được không?”

Tần Nguyên đứng vững lại, cung kính trả lời: “Việc vặt quấn thân, uống rượu thì không thể, Trần bá phụ có việc gì cứ nói là được. Chỉ cần con có thể làm thì nhất định không chối từ. Nào nào, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào phòng trò chuyện.”

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về hướng thư phòng của Tần Nguyên.

Tới thư phòng rồi, Tân Nguyên nâng tay dâng trà cho Trần Quý Hùng, sau đó ngồi vào ghế dưới, chăm chú lắng nghe.

Trần Quý Hùng hài lòng vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm chốc lát mới chậm rãi nói: “Bây giờ thân thể Văn Đan Khê càng lúc càng nặng nề, chúng ta có chăm chút tỉ mỉ tới đâu đi nữa cũng không thể bằng nhóc Tín được, ta thấy có nên tìm một người thay nhóc Tín, để nó trở về không.”

Tần Nguyên gật gật đầu: “Bá phụ, chúng ta nghĩ rất giống nhau, có điều, lúc này trong quân thật tình chưa có ai thay thế được đại ca. Tần Châu xưa nay chính là cứ điểm quan trọng của Đông Bắc, nếu Thát tử dẹp xong Tần Châu, rồi tiến quân vào Trung Nguyên thì quả là con đường tiện lợi, bọn chúng nhất định sẽ không buông tha dễ dàng. Với tình hình này, ở đó nhất định phải có một vị tướng dũng mãnh trấn giữ. Người như vậy, ngoài đại ca ra đâu còn ai khác.”

Trần Quý Hùng nhìn Tần Nguyên với ánh mắt hàm xúc: “Hiền chất, ta tiến cử cho con một người, người này dũng mãnh
không thua gì nhóc Tín, hơn nữa còn biết rất rõ tình hình Thát tử. Để người đó đi thì không ai hợp hơn.”

Tần Nguyên nghe vậy thì không khỏi kích động, hỏi dồn: “Bá phụ nói mau đi, người đó là ai?”

Trần Quý Hùng cười phá lên, trỏ trỏ mình: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, người đó chính là lão phu đây.”

Tần Nguyên vừa nghe câu này xong thì cơn kích động cũng từ từ lắng xuống, y cười khẽ nói: “Trần bá phụ, tâm tình của người con có thể hiểu được, nhưng dù sao tuổi tác người đã cao, con thấy người nên ở lại Dịch Châu nghỉ ngơi thì hơn.”

Trần Quý Hùng lắc đầu: “Ta chưa tới năm mươi, con quên mất Tô lão tướng quân tiền triều bảy mươi lăm tuổi còn có thể viễn chinh tới Cao Lệ sao. Huống hồ, ta có thù không đội trời chung với Thát tử, cần phải tự tay báo mới có thể giải hận. Mong hiền chất hãy thành toàn cho lão.”

Tần Nguyên quan sát Trần Quý Hùng thật lâu, bây giờ ông đã khác xa lúc mới về đây, qua nhiều ngày điều dưỡng sắc mặt đã hồng hào, thần thái cũng sáng láng hơn. Chưa kể bề ngoài ông còn cao to vạm vỡ gấp hai người thường, lưng hùm vai gấu, trên người có một loại khí phách bất khuất cương nghị. Để ông đi cũng được. Có điều…

Tần Nguyên ngập ngừng: “Bá phụ, khoan hãy nói con đồng ý hay không, mà chỉ sợ bên phía đại ca đại tẩu. Hai người họ rất hiếu thuận, làm sao có thể để mình ở nhà hưởng phúc, còn người thì tới nơi giá rét gian khổ để chịu tội chứ?”

Trần Quý Hùng đáp như đã liệu trước: “Chuyện này con không cần lo lắng, ta tự có cách. Huống chi, ta đi chuyến này cũng có việc khác. Ngày ta rời khỏi Đông Lỗ đã hứa rằng, ta nhất định sẽ tìm cách cứu mọi người về Trung Nguyên, bây giờ đã qua rất lâu, ngày nào ta cũng được ăn no mặc ấm, nghĩ tới các huynh đệ đang chịu gian khổ thì trong lòng lại khó chịu vô cùng.”

Tần Nguyên hổ thẹn ra mặt: “Bá phụ, chúng con —-“

Trần Quý Hùng giơ tay ngắt lời y, nói sang sảng: “Ta hiểu rõ, các con có chỗ khó xử của mình, hiện tại chúng ta chỉ có ba châu, chỉ có thể thủ không thể công, sao có thể đi mạo hiểm với chúng chứ. Tuy nhiên mấy hôm nay, ta đã nghĩ ra một cách, hơn nữa cách này chỉ có mình ta là thực hiện được.”

Tần Nguyên toan hỏi thêm, nhưng nhác thấy Trần Quý Hùng không có ý định nói tiếp, thì y cũng thức thời không gặng hỏi nữa.

Trần Quý Hùng cười thần bí, ngoắc tay nói: “Hiền chất, ta đã nghĩ ra một cách thay Nhóc Tín rất hay, nhưng phải cần con hợp tác.”

Tần Nguyên kề tai tới, hai người nhỏ to một trận, Tần nguyên suy tư giây lát, rốt cuộc gật đầu đồng ý. Gánh nặng trong lòng Trần Quý Hùng được thả xuống, ông lập tức bật cười ha ha. Trao đổi của bọn họ lần này tất nhiên là tiến hành lén sau lưng Văn Đan Khê. Qua vài ngày, đợi sau khi tất cả chuẩn bị xong, Trần Quý Hùng mới đi tìm Văn Đan Khê, mượn cớ mình muốn tới Tây Bắc thăm một người bạn, phải rời nhà ít ngày.

Văn Đan Khê kinh ngạc trong lòng, nhưng thấy lão gia rất kiên quyết nên cô không tiện ngăn cản, chỉ còn biết sai người chuẩn bị ít hành trang với chi phí đi đường. Trần Quý Hùng nhận hết toàn bộ không chút khước từ.

Lúc gần đi, Trần Quý Hùng lại nói với Văn Đan Khê đôi câu: “Đan Khê à, chờ nhóc Tín về rồi, con hãy tìm cơ hội cho hai mẹ con nó giảng hòa đi, lòng chứa oán hận, hai người không dễ chịu, mà con ở giữa cũng khó xử.”

Văn Đan Khê chần chừ một chút rồi đáp: “Nhưng mà… Nghĩa phụ, dù sao mẹ chồng đã từng gây tổn thương lớn với phu quân như thế, chúng ta đâu thể ép buộc chàng tha thứ được, có phải không ạ?”

Trần Quý Hùng khoát khoát tay nói: “Ta rõ ý con, có điều, ta không ép nhóc Tín thoáng cái biến thành đại hiếu tử, mà chỉ muốn trong lòng nó không còn hận thù thôi. Con thử ngẫm lại xem, có phải kể từ khi mẹ nó quay về, nó hơi một tý là bực bội sầu não không? Trước đây nó đâu như vậy!”

Văn Đan Khê được cảnh tỉnh, nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy. Cô cúi đầu đáp: “Nghĩa phụ, con hiểu rồi.”

Trần Quý Hùng gật đầu hài lòng, sau đó ông nói lời từ biệt với mọi người, dẫn theo tôi tớ ra đi. Văn Đan Khê thấy kiểu cười cực kỳ ăn ý của Trần Quý Hùng với Tần Nguyên khi cáo biệt, lòng cứ cảm thấy kỳ quái, nhưng đối phương không nói nên cô cũng không tiện truy vấn.

Buổi tối, lúc ngủ Văn Đan Khê vẫn bấm ngón tay tính ngày Nhị Tín trở về theo thói quen. Tính tới tính lui, cũng chỉ có thể đợi tới lễ mừng năm mới. Hiện tại mới đầu tháng mười hai, còn tới một tháng nữa. Suy nghĩ một chút, cô không khỏi thở dài, dằn lòng không được lại ôm con búp bê chặt hơn. Đột nhiên, cô thấy có gì đó không đúng, bèn lôi con búp bê ra nhìn, thì ra là rạn đường chỉ, bông bên trong đều lòi hết ra ngoài. Cô chong đèn nhìn kỹ chỗ chỉ đứt, trước đây cô không để ý, giờ nhìn kỹ thì bất giác nhíu mày, đường kim rõ là thưa. Rốt cuộc con búp bê này là ai may thế hả? Trong viện của cô đâu có ai tay nghề tệ thế này.

Cô cầm con búp bê lật tới lật lui săm soi, cuối cùng dứt khoát lột quần áo trên người nó xuống. Lột ra rồi mới phát hiện trong tiết khố vẫn còn một tờ giấy, Văn Đan Khê vội vàng khoác y phục ngồi xuống đọc, chỉ thấy trên đó viết:

Nương tử, búp bê là do ta tự may. Ta biết may không được đẹp, nói sao thì không bao lâu ta đã về rồi. Còn nữa, ta lại trộm cái yếm hồng của nàng, nàng mặc cái này là đẹp nhất — nàng cứ tuyệt đối yên tâm, ta sẽ không vứt đâu, ban ngày ta nhét trong ngực, buổi tối ôm. Cuối cùng, nàng đừng quên điền chữ vào “Cây củ cải nở hoa” cho ta, ta trở về sẽ viết tiếp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện