Edit: Yunchan
Hơn mười ngày sau, quả nhiên Bạch gia đã ba chân bốn cẳng dẫn hai đứa con của Lý Băng Nhạn tới. Tuổi hai đứa xấp xỉ hai đứa cháu của Văn Đan Khê, nom còn ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn chúng. Bé gái tên là Bạch Linh, bé trai tên là Bạch Hiển. Cả hai đứa nhỏ đều trắng trẻo dễ thương như búp bê. Lý Băng Nhạn nhìn thấy hai đứa con xa cách lâu ngày, thì không dằn lòng nổi khóc nấc lên. Hai đứa trẻ cũng thút thít theo. Đặc biệt là bé gái Bạch Linh, cứ níu chặt lấy tay mẹ không chịu thả, khóc rấm rức nói: “Bọn họ đều nói mẫu thân chết rồi, nhưng Linh nhi không tin, mẫu thân sẽ không bỏ rơi Linh nhi với ca ca. Linh nhi hỏi họ thì họ la Linh nhi.”
Lý Băng Nhạn nghe vậy thì càng khóc dữ hơn, những người có mặt ở đây cũng không ít người rơi nước mắt.
Bạch gia đã đưa hai đứa trẻ tới, phu phụ Bạch Hữu Thành cũng nên thả ra. Nhưng đối với chuyện này, mọi người lại bất đồng quan điểm, theo Trần Tín thì cứ quăng thẳng hai tên đó xuống sông nuôi rùa. Nhưng Lý Băng Nhạn vẫn khăng khăng muốn thả họ đi. Theo lời cô thì, mặc dù hai người họ có lỗi nhưng tội không đáng chết. Huống hồ trước đó Trần Tín đã hứa để hai đứa trẻ tới trao đổi, không thể lật lọng. Trần Tín nghe câu trước thì rất không bằng lòng. Nhưng nghe qua câu sau thì lại nhớ tới giáo huấn của nghĩa phụ, nên buộc lòng phải đồng ý thả hai người kia ra.
Bạch hữu Thành được thả ra rồi thì nằng nặc đòi gặp mặt con mình. Lý Băng Nhạn hỏi ý kiến của hai con. Bạch Linh có hơi do dự, cô bé nhìn về phía ca ca để chờ quyết định theo thói quen, Bạch Hiển nhăn cái mặt nhỏ, suy tư một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu một cách nghiêm túc, nói kiên định: “Mẫu thân, con không gặp. Bảo ông ấy đi đi.”
Bạch Hữu Thành nhận được tin này thì chẳng những không tin hai đứa con không chịu gặp mình, mà còn một mực khẳng định là Lý Băng Nhạn không cho hắn gặp. Đối với loại người tự cho là đúng như thế, Văn Đan Khê cũng có một loại xúc động muốn quẳng phứt hắn xuống sông nuôi rùa.
Sau khi Bạch Hiển nghe nói thì cau mày, thốt ra lời sắc bén: “Mẫu thân, người đừng nóng giận. Con hiểu ông ấy rất rõ, ông ấy thích đem lỗi lầm của mình đổ lên đầu người khác, chưa bao giờ chịu xét lại bản thân.”
Lý Băng Nhạn nhìn con trai mình với ánh mắt phức tạp, không khỏi chế giễu bản thân mình, cô và hắn là phu thê bảy năm, nhưng tới cuối đường mới nhìn rõ được nhau. Còn con trai, chỉ mới mấy tuổi đầu đã nhìn thấu hắn rồi.
Cả nhà Bạch gia chật vật trốn ra khỏi Dịch Châu, ba mẹ con Lý Băng Nhạn lại đắm chìm trong niềm vui đoàn tụ. Văn Đan Khê bước tới ôm Bạch Hiển hỏi: “Hiển nhi, đi đường có mệt không?”
Bạch Hiển lắc đầu, đáp nề nếp: “Thưa Văn di, Hiển nhi không mệt chút nào.”
Văn Đan Khê vuốt ve khuôn mặt nhỏ của thằng bé, chỉ mới bảy tuổi đầu mà trông bộ dạng nó như ông cụ non, mặt nhăn nhăn, nói năng thận trọng, nom rất có chính kiến. E là đã chịu không ít đau khổ mới trở nên thế này.
Dưới sự khuyên giải tận tình của mọi người, tâm trạng của Lý Băng Nhạn cũng dần bình tĩnh lại. Cô dắt mỗi tay một đứa, đi tới trước mặt Trần Tín và Tân Nguyên, hành lễ thật trịnh trọng: “Ba mẹ con chúng ta cám ơn hai vị, lòng đầy cảm kích, nhất thời không biết nên nói sao cho phải.”
Trần Tín vội đưa tay đỡ cô lên, khoát tay nói thờ ơ: “Đại tỷ nghìn vạn lần đừng khách khí, chút chuyện nhỏ này có đáng là gì. Phải tỷ nói sớm, thì ta đã sai người cướp con tỷ về từ lâu rồi.”
Tần Nguyên cũng cười ôn tồn lễ độ, nhìn ba mẹ con với ánh mắt tràn ngập ấm áp, rồi cũng khuyên giải một phen.
Lý Băng Nhạn để hai đứa trẻ bước lên chào hỏi, hai đứa trẻ cũng không sợ lạ, gọi Trần Tín là dượng, gọi Tần Nguyên với Mặt Thẹo là bá bá giòn tan. Đặc biệt là Bạch Linh, còn chớp cặp mắt trong veo như nước, ngẹo cái đầu nho nhỏ, nhìn Trần Tín với Tần Nguyên tò mò, rồi nói với giọng non nớt ngọt lịm: “Dượng, bá bá, lúc tụi con đi đường, mấy người kia đều nói tụi con phải tới ổ thổ phỉ, còn nói các người dữ ơi là dữ. Nhưng mà Linh nhi thấy hai người đâu dữ xíu nào đâu.”
Bạch Hiển nhíu đôi mày bé, nháy mắt thật nhanh với muội muội. Nhưng Bạch linh lại hoàn toàn không phát hiện ra, cứ nói liếng thoáng suốt.
Mọi người nghe thấy lời con nít ngây thơ thì bật cười ha ha.
Bạch Hiển nhìn thoáng qua sắc mặt của mọi người, đột nhiên thoát khỏi tay mẫu thân, bước khoan thai tới trước mặt Trần Tín và Tần Nguyên, khom lưng hành lễ như người lớn, chắp tay vào nhau, ra vẻ ông cụ non: “Xá muội trẻ người non dạ, lại được nuông chiều từ nhỏ nên nói năng càn rỡ, mong dượng và bá bá đại nhân bỏ qua cho, Bạch Hiển về nhất định sẽ cùng mẫu thân dạy dỗ thật nghiêm.”
Mọi người sững sờ một giây, sau đó bất thần cười phá lên. Lý Băng Nhạn thì lại vừa cười vừa khóc. Chắc hẳn một năm qua con trai đã chịu khổ rất nhiều, lúc cô còn ở nhà, tuy con trai đã trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác đôi chút, nhưng ít ra còn có nét ngây thơ hồn nhiên của trẻ con, nhưng dáng vẻ hôm nay lại hệt như một ông cụ non vậy. Bạch Hiển thấy mọi người cười thì nhất thời hơi luống cuống tay chân.
Văn Đan Khê nhanh tay ngoắc Tuyết Tùng với Tuyết Trinh qua chơi với hai đứa, bốn đứa bé trạc tuổi nhau, nên để chúng chơi cùng nhau. Tuyết Tùng với Tuyết Trinh rất mừng vì có bạn chơi chung, lập tức hào phóng lấy hết đồ chơi với đồ ăn vặt của mình ra cho bạn. Bạch Linh và Tuyết Trinh thân nhau rất nhanh, nói cười líu ríu liên miên. Chỉ có Bạch Hiển là vẫn giữ nguyên cái dáng nghiêm túc, nói năng thận trọng. Tuyết Tùng thử bắt chuyện mấy lần, nó hỏi gì thì Bạch Hiển đáp nấy. Hơn nữa câu trả lời làm cho người ta không biết nên
khóc hay cười.
Tuyết Tùng hỏi: “Cậu thích chơi cái gì?”
Bạch Hiển đáp với nét mặt nghiêm trang: “Cổ nhân dạy, chơi bời lêu lỏng mất ý chí, nam nhân chúng ta đọc nhiều sách mới là đứng đắn.”
Tuyết Tùng cào cào tóc, gật đầu cái hiểu cái không, đoạn giơ giơ cái ná trong tay hỏi: “Cậu biết dùng nó bắn chim nhỏ không?”
Bạch Hiển đáp nề nếp: “Cổ nhân dạy, quân tử có việc nên làm và việc không nên làm, chim trời cá nước đều có linh tính, sao có thể lạm sát kẻ vô tội.”
Tuyết Tùng nhìn cô cô như cầu cứu, nó thật tình không biết nói gì nữa rồi, tại sao vị tiểu ca này lại khó hiểu như vậy chứ.
Văn Đan Khê nín cười, nói nhỏ với nó: “Ca ca mới tới nên hơi sợ người lạ. Cháu phải nói chuyện nhiều với ca ca vào, từ từ sẽ quen thôi.”
Tuyết Tùng gật đầu tới tấp.
Bốn đứa nhỏ đùa nghịch ở bên, người lớn thì ngồi trò chuyện. Văn Đan Khê nhạy bén phát hiện, ánh mắt Tần Nguyên và Lý Băng Nhạn nhìn nhau có gì đó không giống trước đây. Xem ra, hai người rốt cuộc đã có chút tiến triển rồi.
Mọi người ngồi tán gẫu một hồi, Văn Đan Khê mới bảo Lý Băng Nhạn dẫn hai con về phòng nghỉ ngơi. Con nít quen nhau rất nhanh, chỉ mới một lát mà hai tiểu cô nương đã kể hết chuyện cho nhau nghe. Tuyết Tùng và Bạch Hiển tuy không giống với hai muội muội, nhưng cũng coi như quen biết. Lúc Lý Băng Nhạn dắt hai con về phòng, Bạch Linh còn lưu luyến không nỡ buông tay Tuyết Trinh. Cuối cùng, Lý Băng Nhạn phải dắt cả bốn đứa trẻ về phòng ngủ trưa.
Không bao lâu sau mọi người đều tản đi hết, Trần Tín cũng bám gót Văn Đan Khê về phòng.
Văn Đan Khê vừa đi vừa khuyên Trần Tín: “Giờ con đã sinh xong, ở cữ cũng qua rồi. Chàng nên chú tâm vào chính sự đi. Không nên cái gì cũng bảo Nhị đệ gánh, lâu dần đệ ấy cũng không chịu nổi đâu.”
Trần Tín bất đắc dĩ: “Nương tử, ta làm cha rồi mà không biết chuyện này sao? Mấy hôm nay ta luôn đàm luận chuyện quốc quân đại sự với mấy văn nhân mà nghĩa phụ phái tới mà.”
“Sao?”
Trần Tín nói chậm rãi: “Chu Thông đề nghị rằng, nếu chúng ta muốn ngăn Thát Tử tấn công, thì tốt nhất là chiếm Liêu Tây. Y nói Liêu Tây không những là quan ải hiểm yếu, mà còn là vùng đất màu mỡ, tiếc là Thát tử không trồng trọt mà chỉ biết chăn thả. Nếu chúng ta chiếm nơi này, rồi di dân khai hoang, chẳng những có thể khai cương mở đất, mà còn cực kỳ có lợi cho việc ngăn Thát tử tấn công Trung Nguyên. Sau này chúng muốn tống tiền thì phải vòng đường xa.”
“Đây là ý hay. Hiện tại phía Tây Nam của chúng ta đã bị Viên thị chiếm đóng, hơn nữa họ đã kinh doanh ở đó nhiều năm, nên chúng ta không thể nhúng tay vào. Ở mé Đông cũng đã có người chiếm, những vùng đông đúc trù phú như Giang Nam và Trung Nguyên thì càng miễn bàn, vì nó là vùng giao tranh quân sự. Quả thật phải gọi là nay Sở mai Tần, vương vị đổi ngôi, giang sơn đổi chủ. Một là không đánh nổi, hai là chiếm được nhưng không giữ được. Trái lại mảnh đất Liêu Tây này thì rất được. Suy cho cùng Thát tử là đại địch của chúng ta, chúng ta tiến một tấc, bọn chúng sẽ phải lùi một tấc. Khiến bọn chúng từ từ suy yếu, cớ sao lại không làm.”
Trần Tín nghe Văn Đan Khê phân tích đâu ra đó thì gật đầu tới tấp, nương tử nhà mình đúng là thông minh. Nói cái gì cũng rõ ràng mạch lạc.
Lúc hai người về phòng, bà vú lập tức bế tiểu Tử Khôn đã ăn no tròn tới. Trần Tín cười đón lấy, ôm vào lòng nghịch. Tiểu Tử Khôn kêu a a, cánh tay nhỏ xíu mập mạp cứ quơ qua quơ lại. Đùa một hồi, Trần Tín lại nhẹ nhàng đặt con gái xuống nôi, đong đưa cho nó ngủ. Hắn dỗ con gái xong thì lộn trở lại dỗ vợ.
“Nương tử, hôm nay bọn Ngô sư gia lại khen nàng.”
“Thật vậy sao?” Văn Đan Khê mơ màng đáp.
Trần Tín hí mắt, lấy tay vỗ nhẹ lưng cô rồi nói tiếp: “Bọn họ nói, số lương thực thu hoạch vào mùa thu năm nay báo lên nhiều hơn năm rồi mấy lần, đặc biệt là khoai lang với bắp, sản lượng cực lớn. Dân chúng ai cũng vui mừng. Chúng ta cũng không còn sợ nạn đói nữa. Ngô sư gia còn nói, sang năm sẽ mở rộng trồng ở Bá Châu với Tần Châu…”
Văn Đan Khê cố nghe chăm chú, nhưng mí mắt càng lúc càng ríu lại. Trong mơ hồ, cô chỉ nghe được hai chữ củ cải, bèn nói ậm ờ: “Ừ, củ cải trong viện cũng nên nhổ, ta cho người ép khô củ cải làm đồ ăn.”
Văn Đan Khê vừa dứt lời đã cảm thấy ngực mình bị móng vuốt sói của Trần Tín nhéo một cái. Tiếp đó hắn hung hăng cắn vào môi cô trả đũa. Rồi kéo tay cô đặt vào trong quần mình, đến đây Văn Đan Khê mới vỡ lẽ, té ra hắn muốn nói “cây củ cải” này.
Cô kêu lên xin tha: “Nhị Tín, tối qua chàng lăn lộn cả đêm, sắp mệt chết ta rồi, ta muốn ngủ một lát mà.”
Mặc dù Trần Tín hơi mất mác, nhưng cũng rõ nương tử nhà mình quả là mệt muốn chết rồi, nên không làm khó cô nữa: “Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”