Mùa xuân năm Gia Tĩnh thứ tám ta quả thật rất bận rộn. Tất cả quan to quý phụ đều nóng lòng lấy lòng Đoan Kính vương phi đang được thánh sủng —— ách, có lẽ vương phi này còn có thể vào trong cung cũng không chừng.
Dù sao từ khi truyền ra gian tình của Hoàng đế và vương phi đến bây giờ tình thâm ý nồng, đã bốn năm rồi, theo cách làm người lạnh nhạt của hoàng đế bệ hạ trước kia, hậu cung giai lệ được cưng chìu nhất cũng không vượt qua hai tháng, bây giờ sợ là nghiêm túc rồi.
Trước kia ta đã mang đến nhận thức sai lầm từ thế kỷ 21 —— cho là quý phụ cổ đại hoàn toàn không có chỗ đi, hoặc xem chồng là trời, mọi chuyện khúm núm; hoặc là ỷ mình tài cao, coi trời bằng vung; hoặc giống như thôn phụ, ra đồng cả ngày. Cộng thêm mình là người xuyên qua, trong lòng tất nhiên nghĩ mình cao, nên kéo ra một cự ly không gần không xa giữa mình và các quý phụ này, dù là ở trước mặt Gia Tĩnh cũng giống như vậy, theo bản năng cho mình là người xuyên qua, chàng không thể đối đãi ta giống nữ nhân bình thường ở Đại Hán triều, sau đó mới biết mình sai lầm rồi, hơn nữa sai vô cùng, hồn ta đã về đại Hán, không phải nữ nhân đại Hán, chẳng lẽ còn muốn mở buổi họp báo riêng như thế kỷ 21 ở đại Hán triều, tuyên bố ta là người xuyên qua độc nhất vô nhị?
Hạ thấp tâm tình, mới phát hiện đám quý phụ này, cũng có rất nhiều nữ nhân cực kỳ đáng yêu. Nữ nhân có thể đến phủ ta thỉnh an, tự nhiên sẽ không có tiểu thiếp thiếp tỳ... Đều là phu nhân hạng nhất, mệnh phụ phòng lớn đường đường chánh chánh xuất thân thế gia.
Nếu đi tới Đại Hán triều, lại có người tình Hoàng đế làm núi dựa, ta không thể mất bản tính, tự nhiên phải làm ra sự nghiệp riêng.
Mùa xuân này không quá vắng lạnh, bởi vì thái độ của ta biến chuyển mập mờ không nguội lạnh như trước, quý phụ đến chúc tết thỉnh an lập tức nhiều hơn, mặc dù vẫn như trước kia —— ách, sai lầm rồi, đây là chỗ mà tất cả nữ nhân đến tập hợp, nhưng ta rốt cuộc đã tủm tỉm đối mặt, trải qua nhiều ngày quan sát thì ta phát hiện, không phải tất cả nữ nhân đều cam tâm tình nguyện đến thỉnh an cho ta, cũng có một số như ta, chỉ làm chút công phu mặt mũi.
Khó trách Trương Ái Linh từng nói —— nữ nhân cực kỳ vô dụng cũng là nữ nhân lợi hại nhất, huống chi những nữ nhân này đều không phải là nữ nhân vô dụng, ít nhất, có gần nửa bộ phận không phải.
Lạc đề rồi, lạc đề rồi, xin lỗi! ~
Mùa xuân này ta quả thật rất thoải mái, ngọt ngào với Gia Tĩnh đến mức chỉ cần nghĩ đến liền muốn bật cười. Nhi tử có, nữ nhi nuôi có, bọn tỷ muội có, mọi chuyện không thiếu, tự nhiên thích thú mười phần, mùa đông này cũng không còn lạnh như trước.
Chẳng qua bọn tỷ muội ta tất nhiên không thể vui, bởi vì ta cùng các quý phụ ở chung nói chuyện trời đất, bỏ quên các nàng. Theo như lời của họ, những chuyện này đều không coi là cái gì, cực kỳ làm cho người ta chịu không nổi là —— ta cư nhiên cự tuyệt ý đón ta vào cung của Gia Tĩnh bệ hạ
Họ cho là ý tưởng của ta tệ hết biết rồi. Trưởng công chúa Cẩn Ngọc - mẹ chuẩn mực nói: "Tuy nói muội mới vừa vào cung, nhiều lắm là chỉ có thể lấy được danh hiệu tần hoặc phi, nhưng theo tính tình hoàng đệ, không ngoài một năm, muội chắc chắn sẽ thành hoàng hậu." Nói xong còn thở dài một cái, nói rõ nàng thất vọng với ta vô cùng.
Mẹ tiên tử - Tiểu Lâu nói: "Tỷ tỷ một ngày không có danh phận chính thức, về sau sợ là phải thua thiệt." Ở phương diện này, trước kia, nàng nếm nhiều đau khổ, cảm khái rất nhiều.
Ta trả lời họ như vậy.
"Vào cung nhiều quy củ." Họ xem thường.
Ta còn nói, "Là bởi vì không ở chung hoài, nên mới lưu luyến không rời, mỗi đêm nói lời từ biệt. Đều lưu lại một chút cảm giác mới mẻ." Hai vị tiểu thư muội chỉ trừng mắt, ý bảo ta tiếp tục.
Ta thở dài: "Được rồi, rối bù, ngáp, không biết nói gì thì ít gặp mặt, phá hư ấn tượng thì hai người bảo thế nào?" Họ không nói thêm gì nữa.
Vì vậy, Đoan Kính vương phi vẫn là Đoan Kính vương phi, há —— vẫn là là nữ nhân Gia Tĩnh bệ hạ sủng ái nhất.
15 tháng Giêng năm Gia Tĩnh thứ tám. Hoàng đế bệ hạ hạ chiếu: lệnh hai ngàn cấm vệ quân duy trì trị an Đoan Kính vương phủ.
Hai ngàn cấm vệ quân này chính là hai ngàn người theo ta đến Giang Nam, ban đầu cũng không có gì, hôm nay rõ ràng đưa thân binh của Hoàng đế cho Đoan Kính vương phi ta đây, chính là cho ta hết bọn họ, hoặc là nói, dù ta vào cung hay không, đều đã là phẩm cấp Quý Phi trở lên rồi, tất cả đối chiếu quy củ trong cung, danh tiếng này to lắm.
Trưởng công chúa rốt cuộc hỏi một câu như vậy trong hôn lễ của Ngụy Tiến và Phi Hồng: "Có phải nếu hoàng đệ cũng có thể dùng tam thư lục lễ giống Ngụy đại nhân cưới muội làm trung cung, muội mới có thể hớn hở đồng ý vào cung?" Vẻ mặt hết sức không hiểu, ta lắc đầu không nói.
Giọng nói của Tiểu Lâu bên cạnh hơi tiếc nuối: "Không biết trong đầu Tuyết tỷ tỷ cả ngày nghĩ cái gì, chỉ lo nhìn trước mắt..."
Ta cười giải thích: "Hiện tại ta rất tốt, tại sao còn phải vào cung tranh một ngày dài ngắn với đám hậu phi của hắn?" Họ chỉ là không hiểu. Ta nói tiếp: "Ta bây giờ có nhiều tiền đến mức ngắm quyển sách cũng ôm bụng cười lăn lộn, ta lại có một đứa con trai, cực hài lòng với cuộc sống, không cần nhiều vật chất bổ túc tâm hồn hơn, huống chi, cái gì nên có đều có, còn khổ cực luồn cúi vậy làm chi?"
Tiểu Lâu chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tỷ cứ như vậy, thật không có tiếc nuối sao?"
Ta cười: "Cuộc sống làm sao không có tiếc nuối? Tiếc nuối duy nhất là nửa kiếp trước chưa được sung túc, nhưng, thời gian đã qua, cũng không thể tránh được."
Từ đó họ không nhắc đến chuyện ta tiến cung nữa, cho đến chết già. Được hai tri kỷ thế này, là chuyện may mắn cả đời ta.
Hôn lễ của Phi Hồng hết sức long trọng. Ta và Tiểu Lâu làm trưởng bối đàn gái tự mình từ Phủ Quốc Công đưa nàng lên kiệu hoa, nàng cũng thành tâm thành ý dập đầu mấy cái với ta và Tiểu Lâu. Ta rất vui mừng, Phi Hồng và ta, tuyệt đối không chỉ một chủ tử và nha hoàn, hoặc là bằng hữu với nhau, khi ta khốn hoặc mê mang nhất nàng đã dùng sự thuần phác thiện lương bồi bạn ta, dùng sự đơn thuần kém cỏi vui vẻ an ủi ta, toàn tâm ủng hộ và duy trì mọi việc không đúng lý hợp tình mà ta làm, cho dù là ta nói lời đại nghịch bất đạo, họ chỉ khiếp khiếp nghe theo ta, hết sức thân thiết, thật đã làm cho ta toàn tâm toàn ý với hai tỷ muội nàng.
Bởi vì hoàng đế bệ hạ và Đoan Kính vương phi chú ý cùng coi trọng, hôn lễ của Ngụy Tiến và Phi Hồng —— sủng thần quan trọng và nữ quan hợp ý chỉ hơi thua hôn lễ của Tín thân vương và vương phi năm đó.
Ngụy Tiến tự nhiên hết sức cảm tạ, ngày thứ ba sau tân hôn là kỳ lại mặt, liền dẫn phu nhân Trương thị Phi Hồng đến trước rèm quận chúa Tiểu Lâu - hiện đảm nhiệm gia chủ Phủ Quốc Công tạ ơn, xong rồi chuyển hướng tới Đoan Kính vương phi tạ ơn ta. Ta chúc phúc bọn họ xong, vẫn giữ một mình Ngụy Tiến lại nhàn nhạt nói một câu: "Chuyện cầu hôn ngày đó, mong rằng Ngụy đại nhân luôn để ở trong lòng." Ngụy Tiến trịnh trọng dập đầu: "Ân điển của nương nương dành cho tiện nội, phu thê ta ghi nhớ cả đời, Ngụy mỗ bất tài, tự khắc bạch đầu giai lão, cả đời không rời xa tiện nội, và cả đời cũng sẽ không cưới vợ bé."
Ta mỉm cười đi ra khỏi mành, tự mình đỡ hắn dậy, cũng chân thành nói: "Kể từ hôm nay, Ngụy đại nhân tức là muội phu Linh Tuyết, Phi Hồng phó thác cho đệ rồi." Phi Hồng nghe tiếng mà vào, cảm tả không dứt, khóc không thành tiếng.
Hôm nay Phi Hồng đã gả, chuyện của ta và Gia Tĩnh đã ổn thỏa, mùa xuân lại đến, tự nhiên nâng cao tinh thần thực hiện kế hoạch lớn của ta.
Kinh Thành đầu thế kỷ mười chín, quốc thái dân an, có thể được xưng tụng hai chữ phồn hoa, cộng thêm ta cũng chỉ giới hạn trong vương phủ — hoàng cung — Phượng Hoàng Sơn trang — căn cứ quý tộc khác. Thỉnh thoảng xuất cung du ngoạn, cũng chỉ đến chỗ náo nhiệt, tất nhiên không có cách nào xâm nhập tầng dưới chót xã hội quan sát, trong đô thị phồn hoa ở thế kỷ 21, cũng đều có khu dân nghèo tồn tại.
Ta không phải thánh nhân hoặc tiên nữ, không đảm đương nổi nữ thanh thiên vì dân trừ hại hoặc là làm một vương phi trừng trị kẻ ác tuyên dương đều tốt mà mọi người đều biết, tình cảm sâu đậm cỡ đó ta không nhận được. Gia Tĩnh Hoàng Đế chuyển phần lớn tiền tài của hắn đến dưới tên ta, trong lúc nhất thời trở thành đối tượng bị thần dân bách tính Đại Hán triều phỉ báng trong lòng. Dĩ nhiên, danh hồng nhan họa thủy hồ ly tinh cuảta khẳng định không thiếu bị người ghim tiểu nhân ngày ngày mắng. Ta cho tới bây giờ đều không phải là người lương thiện gì, thậm chí có thể nói là vô cùng yêu mua danh chuộc tiếng, thử hỏi đám người trẻ tuổi ra đời cuối thế kỷ 20 hội nhập văn hóa phương đông phương tây, có ai không thương tiếc tiếng tăm của mình? Ta chẳng những thương tiếc tiếng tăm của mình, càng yêu tiếc tiền tài của mình, đoán chừng cũng là chịu ảnh hưởng nửa đời trước, sống ngày nghèo khó quen, nên coi trọng tiền tài ngoài định mức. Chỉ là hiện tại nhiều tiền rồi, cũng không thể cả ngày nhìn con số không ngừng tăng trưởng mỗi một ngày mà thờ ơ ơ hờ, cho nên hiện tại ở dưới tình huống có năng lực, vẫn suy nghĩ xem phải giúp những người cần giúp thế nào —— mẹ goá con côi nữ nhân và trẻ con.
Ta chưa từng nghĩ tới giúp nam nhân, nam nhân nghèo khổ, mặc kệ thông minh hay không, phần lớn có sự ngu dốt không biết tên, ngươi làm một nữ nhân có tiền có năng lực, không giúp hắn, hắn không sao cả; ngươi giúp hắn, đợi được thời cơ, hắn nhất định phải cắn trả ngươi một hớp, nam nhân hận nhất ở dưới nữ nhân, chịu sự giúp đỡ của nữ nhân, đối với bọn họ mà nói là sỉ nhục rất lớn trong đời. Từ xưa đến nay ví dụ nhiều, nhất là nhằm vào những nữ tử thanh lâu lăn lộn trong phong trần nửa đời rồi tự cho là gặp được phu quân, chuyện bánh bao thịt cho chó còn thiếu loại nào? Chứ đừng nói có nam nhân đắc đạo nào sẽ nhận bà vợ xấu từng đồng cam cộng khổ da đen mặt vàng?
Một đám khinh người, còn không bằng ra đường cái nhặt mấy động vật lưu lạc trở lại nuôi còn vui hơn.
Ta phát giác nữ tử trên đời này đáng thương nhất, nhất là nữ tử không có trượng phu, trượng phu ở bên người thì ăn chơi mọi thứ, không có tiền đồ thì cũng thôi đi, tại bên ngoài bị mặt lạnh về nhà dùng vợ con trút giận, làm cho nữ tử ngày ngày ở nhà cầu nguyện cho ma quỷ biến thành ‘ người chết ’, chờ trượng phu thật thành người chết rồi, cô nhi quả mẫu còn sót lại càng không sống tốt, không có biện pháp thực tế chính là như vậy, nhất là ở xã hội phong kiến này.
Giặc Oa hung hăng ngang ngược ở vùng duyên hải cũng không phải là chuyện một hai năm, bọn họ hung tàn thành tính, lòng dạ độc ác lại giảo hoạt khác thường, thường phân tán làm việc, chiếm đoạt rồi không cho ai sống, hành động cũng hết sức nhanh chóng, trên biển lại cực kỳ quen thuộc, vì vậy qua mấy năm rồi triều đình cũng không thể trừ hết giặc Oa.
Quân đội triều đình phái ra ở vùng duyên hải cũng có tổn thất, năm ngoái ở Nam Kinh đã từng thấy một gia đình, nam nhân xuất chinh khắng giặc, chết trận tha hương, xác cũng không chở về, mà an táng ngay tại chỗ, nữ nhân cầm phí mai táng ít ỏi, mua cho trượng phu được bộ y quan, tiền còn lại thì bị thúc bá huynh đệ lấy danh nghĩa chăm sóc người cháy đã mất cầm đi, đáng thương nữ nhân kia, tiền không có, nhi tử còn dựa vào chính mình nuôi, chỉ đành phải thức dậy mài đậu mỗi đêm khuya, sáng sớm gánh đậu hũ, sữa đậu nành ra đường lớn tiếng rao hàng, thỉnh thoảng hái một ít hoa trà trong bụi hoa ở chỗ sâu nhất một con hẻm để bán, lúc ở phía sau hẻm nghe được tiếng rao hàng của nữ nhân kia xong, liền kêu Phi Hồng đi mua, nhưng không ngờ có một người lấy phân thấy hẻm sau vắng lạnh, theo đuôi mà vào muốn làm chuyện cẩu thả, Phi Hồng chỉ dùng một chiêu liền đánh gục người nọ, sau đó hỏi nàng hận hay không hận, nàng lại nhàn nhạt nói: ta đã quen, chỉ vì đứa bé....
Lúc ấy đã có ý muốn giúp những người như nàng, nhưng vẫn không thể như nguyện.
Hôm nay thời cơ thỏa đáng, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đủ, tự nhiên phải làm một phen.
Ta hiểu vừa bắt đầu không thể làm quá lớn, ngộ nhỡ làm không quen, gây ra đầu voi đuôi chuột thì không tốt. Lại bận rộn một mình nửa tháng, buổi chiều mồng một tháng hai, ta đã ăn cơm trưa xong, cầm phương án xây dựng hội nữ tử đồng minh đã tỉ mỉ viết ra, đặc biệt từ địa đạo chạy đến Càn Thanh cung của Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ hiến vật quý, trong cung chỉ có một vài cung nữ thái giám được lòng vui, thấy ta từ sau núi giả đi ra cư nhiên sắc mặt không thay đổi, chỉ tiến lên cung kính hành lễ, sớm có tiểu thái giám cơ trí chạy nhanh như làn khói ra ngoài tìm quản sự, rồi sau đó mới thấy Chu Nhan sắc mặt vui mừng từ cửa hông đi vào quỳ nói: "Bệ hạ ở Thượng Thư Phòng. Nương nương muốn đến hay không? Các đại thần đều đi rồi." Ta cười đỡ dậy, hỏi: "Bệ hạ có biết ta tới đây hay không?" Nàng cũng cười lắc đầu: "Nô tỳ xem chừng nương nương muốn cho bệ hạ một sự kinh ngạc, cho nên không nói." Ta
gật đầu một cái, đi theo nàng tới hậu viện Thượng Thư Phòng.
Nhìn lại Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ của ta, gần đây chàng cũng cực kỳ nhức đầu, sau khi giặc Oa bị càn quét vào năm Gia Tĩnh thứ ba, từng một lần bốc hơi nhân gian, hôm nay bốn năm qua đi, lại có xu thế ngóc đầu trở lại, vả lại thủ đoạn chiếm đoạt của giặc Oa đã có cải tiến hơn trước. Chàng mỗi ngày vì thế mà bận đến đêm khuya, vì vậy trong vòng mười ngày có bảy ngày nghỉ ở chỗ ta, ba ngày khác thì ở trong Càn Thanh cung rồi.
Thấy cung nữ thái giám rất nhiều, bèn kêu Chu Nhan phân phó bọn họ rút lui, tự mình từ phía sau đi vào trong phòng. Nơi này chỉ cách phòng ngoài của Thượng Thư Phòng một tấm rèm lông cừu, ta từ trong khe rèm lông cừu nhìn qua, chỉ thấy gương mặt bên tuấn lãng khác thường, từ nơi này nhìn, chỉ nhìn được má phải của chàng, chàng cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm một quyển tấu chương, vẻ mặt nghiêm túc, khác xa bộ dáng chơi đùa với ta thường ngày. Không biết sao, có tình cảm với chàng càng sâu, nhìn thấy mặt khác của chàng cũng không cảm thấy bất kỳ xa cách. Lại liên tục quan sát, chỉ thấy chàng lật tới một quyển tấu chương, chân mày hơi thư giãn, cầm lên tiếp theo, chân mày lại nhăn nhíu, không khỏi cười khẽ một tiếng, liền cảm thấy không đúng, lập tức che miệng, lặng lẽ từ phía sau đi qua. Trong phòng chỉ có một vài cung nữ đứng trong góc, giữa nhà cũng chỉ có hai nô tài đang đứng, mắt thấy càng ngày càng gần, ta đang kỳ quái, Chu Tam bình thường tai thính mắt tinh lại không nhúc nhích, ngay cả ta đến gần đều không giương mắt, cũng được, mặc kệ chàng, muốn gặp hắn lúc nào cũng đều có cơ hội, hiện tại mục tiêu của ta là con rồng lớn mặc áo vàng sáng ngồi ở đằng kia.
Ba bước.... Hai bước.... Một bước, giơ tay lên chụp bả vai rộng rãi kia, tay đang nửa đường lại bị người chặn, còn chưa phản ứng kịp, đã cảm thấy đầu choáng mắt mờ, chờ định thần nhìn lại, đã rơi vào trong lồng ngực của con rồng lớn quen thuộc. Miệng nhếch lên, vẻ nghiêm túc thấy được lúc nãy đã không còn, chỉ thấy ánh mắt mừng rỡ bồi hồi trên mặt ta, ánh mắt dịu dàng ngàn vạn, ta tan ra trong đó, quả thật sắp hòa tan: "Nhìn, trẫm chộp được cái gì?" Ta đang định trả lời, môi của chàng đã bắt lấy ta, hoàn toàn phục tùng trong mềm mại, thâm tình chậm rãi xuyên vào bên trong cơ thể của ta, ta hóa thành một nhúm bông mềm trong lòng chàng. Đợi hai người đều vội vàng thở hổn hển kéo ra khoảng cách, ta không khỏi quan sát mọi nơi, trong phòng không còn ai cả, Chu Tam cũng không thấy, chỉ có hô hấp của ta và chàng xen lẫn ở trong phòng này. Ta vùi mặt bên trong cổ của chàng, nhỏ giọng cười nói: "Sao chàng lại biết ta tới đây?"
Chàng vùi mặt ở cổ của ta, giọng điệu trầm thấp rung động.... Còn có một chút hấp dẫn: "Bởi vì.... mùi thơm của Tuyết Nhi đã sớm truyền tới từ ngoài tấm rèm lông cừu." Ta không thuận theo chà chà lỗ mũi vào cổ của chàng: "Nói láo. Ta đâu có thoa hương." Chàng ôm sát ta, bị ta cọ đến cơ hồ rên rỉ lên tiếng: "Là thật, đây nà, chính là mùi thơm này." Thuận thế cũng dời đầu đến xương quai xanh ta nhẹ nhàng liếm một cái, trời ạ, hết sức nóng bỏng. Liền vội vàng kéo ra cự ly với chàng, lấy bảng kế hoạch ra khoe khoang với chàng.
Chàng nhìn chằm chằm vài chữ to trên bìa mặt, ánh mắt nghi ngờ: "Hội nữ tử đồng minh"?
Đúng, hội nữ tử đồng minh.
Hội nữ tử đồng minh —— danh như ý nghĩa, là cơ cấu hỗ trợ phái nữ. Thông qua ảnh hưởng của xã hội, tụ tập các quý phụ có mặt mũi ở bổn triều, lấy ra tiền tài, tổ chức nhân lực vật lực tới trợ giúp những nữ tử và trẻ em nghèo khó cần giúp đỡ, đầu tiên từ liệt sĩ con mồ côi bắt đầu, dĩ nhiên, đây chỉ là bản cơ cấu đầu tiên. Đợi thời cơ chín muồi, lại khuếch trương phạm vi mục tiêu cơ cấu.
Chàng cầm lên phương án có khuông có dạng của ta, chỉ nghĩ ta lại gây ra cái trò gian trá gì để tiêu khiển thời gian, ra vẻ nghiêm túc, nhưng kỳ thật chỉ tùy ý lật lật, đợi nhìn đến cuối cùng, lại không lên tiếng xem lại từ đầu, rồi thuận tay đặt nó tới trên bàn, một tay kéo lấy ta, hai mắt chiếu lấp lánh, sáng quắc nhìn ta, kinh ngạc cảm thán: "Đầu óc Tuyết Nhi rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ?" Ta cười: "Trong đầu của ta chỉ chứa mình chàng, chỉ là trong đầu của chàng chứa nhiều thứ quá, cho nên ta cũng không thể làm gì khác hơn là nỗ lực nghĩ thêm."
Hắn ngạc nhiên nhất thời híp cặp mắt lại, môi khêu gợi cũng nhanh chóng giương lên, nâng eo của ta dùng sức siết lại gạn, chiếm đoạt không khí thuộc về ta, hôn thật sâu: "Đừng có dùng lời ngon tiếng ngọt nói sang chuyện khác, nói, tại sao nghĩ ra cái này, sao nàng biết gần đây ta phiền chuyện gì?"
Ta bĩu môi: "Chàng nằm mơ cũng cắn răng nghiến lợi kêu ‘ trong đời trẫm nhất định phải đuổi hết bọn giặc Oa các ngươi ’, người bên gối như ta làm sao không biết?"
Chàng lẳng lặng ôm ta, không khỏi thổn thức: "Tuyết Nhi, gả cho trẫm làm hoàng hậu thật không tốt sao?"
Ta xem thường, học ngữ điệu kiêu ngạo nhìn thiên hạ: "Ai dám nói Trương Linh Tuyết ta không phải hoàng hậu? Ta là hoàng hậu mà Hoàng đế Thái hậu nhận định, mặc kệ có vào ở Khôn Ninh cung hay không, hoàng hậu trên thực tế chính là ta."
Chàng cười to, gật đầu liên tục đồng ý, tả ta từ trên đùi chàng xuống ngồi trên ghế rồng, điểm lỗ mũi của ta một cái, cười nói: "Ta rất nhanh sẽ xong, đợi cùng nhau ăn bữa tối." Quay đầu lại kêu Chu Tam: "Lấy ít điểm tâm đến cho nương nương." Ta nhún nhún vai, quan sát quanh Thượng Thư Phòng, ừ, không khác mấy so với những gì đã xem trong phim cung đình lúc trước, vừa cẩn thận sờ sờ hình rồng phía dưới ghế, suy nghĩ một chút lại buồn cười, sờ xong tự mình quay qua, nằm ở trên đùi chàng, một tay chống lướt qua chàng sờ phần ghế bên chàng.
Chỉ nghe trên đầu truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Tuyết Nhi, nàng chơi vậy, bảo trẫm làm sao làm việc?" Ta không hiểu ngẩng đầu lên, mặt nghi ngờ, chỉ là nằm trên đùi chàng thôi mà, đâu có gì chứ, thường ngày ở nhà, cũng thường nằm ở trên đùi chàng đọc sách, chàng cũng đâu có gì. Giương mắt lại nhìn thấy hai tròng mắt tĩnh mịch, mặt ta đỏ lên, ánh mắt chàng như vậy đại biểu ý tứ gì ta làm sao không hiểu? Đây là ám hiệu trước bao nhiêu đêm nồng tình, không khỏi mắng: "Chàng xử lý tấu chương cũng có thể phân tâm nghĩ đến chuyện đó?" Chàng đè trán của ta, nhìn đến chỗ ta đang đặt tay, khàn khàn nói: "Tuyết Nhi cảm thấy như thế nào?" Ta đưa mắt nhìn lại, nhất thời vừa xấu hổ vừa vội, thì ra là.... Thì ra là tay của ta, đang chống ở.... Một vị trí hết sức mập mờ, ta thật sự đần, thậm chí nó từ từ biến hóa dưới tay ta cũng không phát giác.
Trong lúc nhất thời hai người chỉ sững sờ nhìn nhau, lập tức chà ra tia lửa, rất nhanh bị một tiếng ho khan quen thuộc cắt đứt mà thức tỉnh. Chàng không chút hoang mang đỡ ta ngồi dậy, quay đầu nhàn nhạt hỏi: "Chu tổng quản còn khỏe chứ?" Chu Tam vội vàng quỳ thưa dạ: "Tạ bệ hạ quan tâm, nô tài rất khỏe, chỉ là điểm tâm bệ hạ phân phó đã đưa tới." Quả nhiên, phía sau sớm có cung nữ quỳ, khuôn mặt đỏ bừng nâng cái khay. Chàng nhíu nhíu mày: "Biết, đi xuống đi, Chu Tam ở lại."
Ta cho tới bây giờ đều không phải nữ nhân cố ra vẻ thẹn thùng, chỉ cắn răng cười. Chàng cười như không cười véo hông ta một cái, lại đưa một cái bánh quế hoa đến bên miệng ta, dịu dàng hỏi: "Vừa rồi Tuyết Nhi đang chuyên tâm nhìn cái gì?" Ta cố gắng nghiêm mặt coi thường một tầng hàm nghĩa chọc người khác trong lời nói của chàng, chỉ cười khẽ: "Người đời đều muốn ngồi trên cái ghế khảm rồng khảm phượng này, vậy mà lại bị một nữ nhân của ta tùy ý ngồi.... Người đời sẽ cười chết." Chàng cắn miếng bánh ngọt ta đã cắn một cái, lại uống hai hớp trà, ngồi nghiêm chỉnh: "Hừ, người ngu muội trên đời sao mà nhiều, thật cho là ai cũng có thể ngồi sao? Trẫm là chân mệnh thiên tử, trẫm không ngồi vị trí này, tự nhiên có nhi tử của trẫm tới ngồi, những người khác đều là thần dân của trẫm, vĩnh viễn! ~~", giờ phút này chàng lại tỏ ra khí thế quân lâm thiên hạ, khiến ái mộ và nhiệt tình tỏa ra trong lòng ta. Chàng hồi hồn trong trạng thái ngạo nghễ chúng sanh, cúi đầu nhìn ta đang dịu dàng nhìn chàng, khóe miệng nhếch lên tình yêu dịu dàng: "Nhưng trẫm không ngại Tuyết Nhi ngồi ở đây cùng trẫm cúi nhìn chúng sanh." Dừng một lát, thấy ta không rõ chân tướng, nói tiếp: "Mặc kệ Tuyết Nhi có nguyện ý hay không, thiên hạ này trẫm muốn chia sẻ với nàng."
Thấy chàng vẫn chỉ thẳng tắp nhìn ta, ta cười cười, để bánh ngọt xuống, dịu dàng nói: "Tốt lắm, chàng còn chưa có hết bận, ta xem ngươi làm chuyện." Chàng gật đầu một cái, ta thuận tay cầm lấy một quyển tấu chương đưa cho chàng, chàng mỉm cười nhận lấy, cẩn thận phê duyệt, sau khi làm xong lại nhận lấy một quyển khác từ trong tay ta.... Hai người ăn ý làm việc không nói một lời, gần một canh giờ, cuối cùng đã phê xong toàn bộ tấu chương. Lúc này chàng mới nhận lấy trà Chu Tam đưa tới uống hai hớp, cười hỏi: "Tuyết Nhi cảm thấy buồn bực sao?" Ta lắc đầu một cái: "Ra ngoài dạo?" Chàng đứng lên, dắt tay của ta, đi ra từ sau Càn Thanh cung.
Dọc theo đường đi, chàng thở dài thậm thượt, nói: "Tuyết Nhi không biết, người Oa thật sự đáng ghét, giết con dân ta, binh lính trấn thủ lại bị thiếu, cho nên.... gần đây Trẫm hết sức nhức đầu", dừng một lát, lại hả hê nói: "Cũng may Tuyết Nhi nghĩ ra kế hoạch này, về sau có Tuyết Nhi giúp trẫm giải quyết lo âu, trẫm muốn làm cái gì thì làm cái đó." Ta chỉ cười không nói.
Bữa tối vô cùng vui vẻ, ngự thiện không có khoa trương như trước, chàng biết ta không thích lãng phí, chỉ cho làm mười mấy món hai người thích, nhưng cũng hết sức hùng vĩ. Hai người vừa nói vừa cười ăn ăn uống uống, Chu Tam ở một bên giúp đỡ, cảm thấy hạnh phúc mà ấm áp.
Bữa tối xong xuôi, chàng chỉ mỉm cười kéo tay của ta không thả. Thấy chàng cười mập mờ, ta cực thẹn, đang muốn đứng dậy về nhà, nhưng chàng lại nhanh chóng đứng dậy ôm eo ta, thanh âm khàn khàn mà hấp dẫn: "Tối nay ở lại đi." Ta đỏ mặt, tựa đầu vào trong cổ chàng không ra, qua một hồi lâu mới gật nhẹ hai cái.
Chàng vui vẻ ẵm ta lên, vòng vo ở trong phòng mấy vòng, vui sướng nói: "Đây là lần đầu tiên Tuyết Nhi chủ động tới tìm ta! Tối nay ta phải nỗ lực chút, nếu không Tuyết Nhi sẽ không tới nữa." Ta lại đỏ bừng cả mặt.
Hai người lại ngồi xuống, thương thảo từng phương án trong Hội nữ tử đồng minh của ta. Hai người nhỏ giọng líu lo, càng nói càng hoàn thiện, tất cả đều rất thuận lợi, chỉ là một nam nhân nào đó cũng không đổi tính tình háo sắc, chưa nói mấy câu đã động tay động chân, bắt đầu ta còn nghiêm nghị ngăn cản mấy cái, sau đó, chàng càng ngày càng không cách nào có thể nói, ta cũng không còn lực chống đỡ....
......
Trời vừa sáng thì chàng đã sảng khoái tinh thần vào triều, ta lại bị vây ở trên giường, cả người mềm yếu. Chuyện cá nước thân mật, Gia Tĩnh bệ hạ hết sức tinh thông, thể lực càng tốt, hăng hái phía trên cả đêm vui thích mấy bận. Hơn nữa sau khi ở chung với ta, chàng càng ngày càng thích giày vò gian trá, mỗi lần không trêu ghẹo đến ta cầu xin tha thì không dừng tay. Tối hôm qua cũng như thế, cứ theo đà này, lại phải thêm tiền thuốc cho Tiểu Lâu, không ra một tiểu tiểu Tuyết hay tiểu tiểu Kiệt mới là lạ.
Ta cũng không phải là sợ sanh con với chàng, chỉ là điều kiện y khoa ở cổ đại, trừ đi Tiểu Lâu, ta không tin tưởng nhau gì ngự y. Ngộ nhỡ đến lúc có một việc không hay xảy ra, ta nhưng sẽ thua lỗ lớn.
Cuối cùng chờ đến chàng hạ triều, thay xiêm áo rồi lại cọ tới đây giúp ta mặc quần áo, nói cùng đi thỉnh an Thái hậu. Ta và chàng? Suy nghĩ một chút cũng không có gì kỳ, thôi, đã có chuyện như vậy, cần gì tránh né?
Thỉnh an đi.