Lát sau, họ rời khỏi nhà hàng buffet đến dừng trước một xe bán cóc ổi xoài bên đường.
Chú mua một bịt to đem vào xe rồi cả hai dừng xe ở một nơi trống trãi cùng nhau ăn.
Ăn được một lúc thì có một người phụ nữ đang đi ăn xin xuất hiện ở gần đó, Giao Giao nhìn thấy người đó thì liền ngây người ra một lúc.
Người phụ nữ ăn xin đó chính là mẹ nuôi nhiều năm không gặp của cô, tuy là bà ấy không đến tìm cô rất lâu rồi nhưng cô vẫn có thể nhận ra được dáng người và gương mặt của bà ấy.
Cảm xúc trong lòng cô bấy giờ vô cùng hỗn loạn, cô nhớ về những ngày cực khổ trước kia, nhớ đến cái ngày bà ấy đẩy cô cho bà Khánh đưa đi mà không hề thương tiếc.
Càng nghĩ lại còn có chút xúc động dâng trào, mắt cô đỏ lên nhìn sang chú Kính đang ăn miếng ổi lớn, giọng cô nghẹn lại như sắp khóc:"Chú, chú giúp tôi việc này có được không?"Chú Kính bất ngờ, vội nhai vội miếng ổi trong miệng rồi hỏi lại:"Giúp gì? Con có chuyện gì à? Sao mắt con đỏ vậy?"Cô đưa tay vào túi áo của mình lấy ra hai tờ 500 ngàn đưa cho chú rồi nói:"Chú đem số tiền này ra đưa cho bà ăn xin ở đăng kia giúp con.""Hả? Con muốn cho tiền ăn xin à? Có cần cho nhiều thế không?""Chú đưa giùm con đi.
Đừng hỏi nhiều.
Tiền này là tiền riêng của con lúc trước con có đi làm thêm còn dành dụm được, không phải tiền của Gia Nguyên.""Chú đâu có ý đó.
Thôi, con nói thế nào thì chú làm vậy.
Con cất tiền vào đi, để chú lấy tiền chú."Nói rồi, chú bước ra khỏi xe đi vội vã lại chỗ người ăn xin đó, chú lấy ra đúng 1 triệu như ý của cô rồi đưa cho người ăn xin, nói:"Bà cầm số tiền này về nhà mua gạo đi, đừng đi ăn xin cực khổ nữa."Bà ta vừa nhìn thấy số tiền lớn đó liền vui mừng đến bật khóc cảm ơn chú Kính rối rít.
Ở trong xe Giao Giao đã nhìn thấy điều đó, cô giấu không nổi đau lòng mà rơi lệ.
Người người phụ mê cờ bạc, không lo làm việc lại còn nhẫn tâm bán con bây giờ kết cục về già lại lắm bi đát như vậy, cô chẳng còn gì để oán tránh bà ta nữa.
Cô sống được là nhờ có đôi vợ chồng đó, cho đến ngày hôm nay cô đau khổ quằn quại không sao thoát được cũng là một tay họ ban cho.
Số tiền kia và mười mấy năm nhục nhã trả nợ thay họ đã đủ báo đáp hết ân tình cho đôi vợ chồng đó rồi..
Lát sau, chú Kính trở về xe, cô vội lau đi nước mắt rồi lặng lẽ ngồi ăn tiếp.
Nhìn chiếc bụng to của mình, cô chỉ mong sau cho cuộc đời con gái của mình được bằng phẳng không quá nhiều đau khổ như cô và càng mong muốn nó có một gia đình với cha mẹ đủ đầy yêu thương trọn vẹn.
Một đời làm trẻ mồ côi của cô thật đã quá thấm đắng cay rồi!* * *Ít lâu sau, trong một lần đang đi dạo ngoài sân thì cô vỡ nước ói, may mắn được người giúp việc trong nhà nhìn thấy rồi hô hoán, cô được quản gia sai một nam tài xế đưa đi bệnh viện, ngoài ra bà Khánh, ông Gia Thành và quản gia cũng không đi cùng vì thấy không quan trọng.
Tới bệnh viện, Giao Giao cực khổ đau đớn nằm trong phòng chờ sinh, những cơn đau quặn khiến cô chỉ muốn chết đi mà thôi, lúc này cô nhớ đến lời nói của Gia Nguyên rằng khi cô sinh con thậm chí sẽ không đau vì cậu ta sẽ dành cho cô nhưng dịch vụ tốt nhất, bây giờ thời khắc đó đã tới mà dịch vì gì không thấy chỉ thấy chẳng có ai bên cạnh cả.Chừng 10 phút sau, chú Kính được tin liền bỏ công việc lại tới bệnh viện với cô, chú xin người ta vào cùng.
Nằm trên giường bệnh Giao Giao không thể tin rằng người đến tìm cô đầu tiên lại là chú Kính, cô cố gắng nén cơn đau để hỏi chú về Gia Nguyên:"Gia Nguyên ở đâu rồi? Tại sao còn chưa tới?"Chú Kính vội trả lời:"Nó cũng đang tới, con ráng đợi thêm một chút."Ngay sau khi lời của chú vừa dứt thì Gia Nguyên cũng tới nơi, nhưng cả hai chỉ vừa gặp mặt còn chưa kịp nói gì thì Giao Giao đã cảm thấy khó thở rồi ngất đi, bệnh của cô tái phát rồi.
Bác sĩ lập tức bâu vào rồi đưa cô thẳng sang phòng sinh mổ.
Bởi vì phổi của cô không khỏe nên sẽ khó có thể hít thở để rặn khi sinh thường nên từ đầu đã định sẵn sẽ sinh mổ.
Sau khi gây tê tủy sống cô liền được các bác sĩ mổ lấy thai ra, cả quá trình đó Gia Nguyên luôn ngồi ở bên cạnh xem với một vẻ gì đó đau xót chỉ có thể nằm chặt lấy tay cô..
Mười phút sau, đứa trẻ được lấy ra ngoài, đứa bé cất tiếng khóc oa oa khiến cậu vỡ òa khóc nức nở, cậu muốn nói cho cô biết nhưng cô vẫn đang hôn mê, có lẽ là do bệnh cũ.
Vừa lấy thai xong, bác sĩ lập tức nhanh chóng khâu vết mổ lại rồi chuyển sang một phòng cấp cứu chuyên sâu khác, tất cả đều vô cùng gấp rút.
Chừng 3 tiếng sau, Giao Giao đã được đưa đến phòng hồi sức nhưng vẫn còn đang hôn mê.
Gia Nguyên thấy thế liền nhờ chú Kính canh chừng cô giùm còn mình thì đi lo cho con gái.
Chú Kính nghe vậy mới đồng ý và đi vào phòng ngồi cạnh giường của cô, thấy cô nhợt nhạt chú lại nắm lấy tay cô mà thở dài:"Xong rồi, con đã xong nhiệm vụ của mình rồi đó.
Sau này ai sinh con trai cho Gia Nguyên thì sinh, con chỉ cần đứa con gái này là đủ, chú sẽ ở cạnh bảo vệ mẹ con con an toàn."* * *Thêm vài giờ sau, Giao Giao đã tỉnh lại, lúc ấy có cả Gia Nguyên bên cạnh, cậu nắm lấy tay cô mỉm cười nói rằng:"Em giỏi lắm, con gái của chúng ta rất khỏe mạnh, nó xinh lắm ấy."Giao Giao nở một nụ cười trong sự mệt mỏi:"Vậy là tốt rồi,