Dứt Lời, chú Kính kéo tay Giao Giao đi thật.
Trong tình huống này cô cũng chính là kẻ đang mơ hồ, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần mà.
Thấy vợ con mình bị đưa đi, Gia Nguyên vội vã chạy theo kéo tay Giao lại.
Lúc này chẳng biết gì lý do gì mà cô lại chẳng thấy có chút lưu luyến gì ở lại dù trong kế hoạch là cô định đến khi An Lạc ba tuổi mới đi.
Cô gạt tay Gia Nguyên ra, không nói lời nào chạy vào lòng chú Kính.
Hành động của cô vô tình làm tan nát trái tim và cả tâm hôn của cậu, cậu hoảng loạn không tin đây là sự thật và ngây người ra như một bức tượng đá đứng nhìn vợ con mình bị người khác đem đi xa dần.
Đến lúc bóng dáng cô khuất dần ngoài cửa cậu mới tỉnh lại vào gào thét chạy theo sau nhưng mà có gào cách mấy cũng không một ai nhìn lại cậu dẫu chỉ một lần.
Bà Khánh nhìn chú Kính đem cháu gái đi cũng không tiếc nuối, bà ta đi ra cửa nhìn về Gia Nguyên đang tuyệt vọng chạy theo xe của chú Kính, nói lớn:"Cứ để nó đi đi! Một đứa con gái thì có gì đâu mà tiếc nuối? Đi rồi lại rãnh nợ!"Câu nói tuyệt tình của bà ta vừa dứt thì xe của chú Kính cũng chạy vụt đi.
Cửa kính xe dần dần đóng lại và ở đó cậu nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của Giao Giao.
Cậu đờ đẩn đứng nhìn theo họ, họ đã đi rồi, đi một cách quá dễ dàng và chẳng ai giúp cậu níu giữ cả.
Chính vào giây phút đó, cậu bất chợt nhận ra tình cảm của mình dành cho cô vẫn còn vô cùng lớn, vô cùng mãnh liệt, cậu sẽ không thể sống nếu một ngày vắng bóng cô trong đời.
Xưa nay chưa có lần nào cô trốn đi mà cậu không bắt về được, cậu không tin mình sẽ thật sự mất cô.
Giữa lúc đó, bà Khánh đi đến vỗ nhẹ vào vai cô, cất lời an ủi:"Đừng có tiếc con đàn bà đó nữa, bây giờ con đã có Duyên ở bên cạnh rồi và sẽ có cả hai đứa con trai.
Nó bỏ đi cũng không ảnh hưởng gì tới con đâu."Mặc dù nghe lời bà ta nói nhưng cậu lại chẳng cho rằng mình sẽ không bị ảnh hưởng gì, tim cậu cậu đang rất đau và càng lúc càng đau.
Từng giây từng giây qua đi cậu lại càng nhận ra thêm nhiều sai lầm của mình, đến cuối cùng khi không còn đủ sức chịu đựng nữa cậu bật khóc nức nở rồi khụy gối quỳ xuống đất, miệng cậu không ngừng phủ nhận và gần như rơi vào hoảng loạn:"Không, không đời nào em bỏ anh được.
Không đâu, em sẽ phải về thôi! Nhất định em sẽ hối hận, em sẽ hối hận cho xem!..
Anh phải tìm em, em sẽ không thoát được anh đâu"Thấy cậu như vậy bà Khánh bắt đầu có chút lo lắng, bà ta chạm vào vai cậu thì liền bị cậu hất ngã xuống đất.
Ông Gia Thiên và Gia Thắng thấy thế mới chạy ra đỡ bà Khánh đứng lại.
Vẻ mặt của Gia Nguyên lúc này vô cùng kinh dị, cậu đã gần như hóa điên.
Rồi bất ngờ đùng một cái, cậu đứng dậy gào hét chạy đi:"Không thể nào! Tôi không tin các người dám không coi tôi ra gì! Tôi phải giết ông ta!"Gia Thắng sợ cậu tự làm hại mình nên đã chạy theo ôm chặt cậu lại.
Gia Nguyên điên cuồng đánh luôn cả em trai, ngay sau đó người giúp việc trong nhà mới chạy ra cản tiếp, hơn một chục người vây quanh kìm tay chân cậu lại nhưng cậu vẫn không hề chịu thôi.
Tình thế quá bí bách, họ buộc lòng đánh ngất cậu, tới nước này họ mới có thể điều khiển cậu dừng lại được.Trong ngày hôm đó, mọi thứ rơi vào một diễn cảnh khó thể lường được.
Gia Nguyên sau khi tỉnh lại đã trở thành một kẻ điên, cậu luôn gào thét muốn giết chết chú Kính, đập phá khắp nơi, đánh hết những ai muốn cản cậu khiến cho bà Khánh phải xót xa kêu người tiêm thuốc an thần rồi trói cậu lại trên giường không cho cậu di chuyển nữa.
Bà ta đâu có ngờ cậu sẽ hóa điên như thế.Còn về phần Giao Giao, sau khi đi cùng chú Kính cô cảm giác bản thân như được thoát khỏi gông cùm.
Lúc mới về tới chung cư cùng chú cô vẫn còn rất hoang mang, chú Kính rót cho cô một cốc nước ấm rồi ngồi bên cạnh cô, an ủi:"Con đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ