Sợ chú nghi ngờ nên cô chủ động kéo chú xuống tiếp tục.
Chú Kính tin tưởng cô nên cũng cho qua.
Hai người họ tiếp tục nồng nàn với nhau….Một lúc lâu sau, lúc này đã là 10 giờ đêm.
Chú Kính tắm rửa rồi ra bàn mở latop lo công việc còn Giao Giao vẫn đang ở trong nhà vệ sinh ngồi trên bệ bồn cầu suy nghĩ về chuyện của Gia Nguyê, trong lòng cô thấp thỏm không tài sao yên được.
Hiện tai sim điện thoại cô đã gắn vào lại, con đang cố nghĩ cách nói thế nào để Gia Nguyên tử bỏ việc này.
Được chừng một lúc, Gia Nguyên lại gọi tới bằng số cũ, cô quyết tâm nghe máy nói hết một lượt cho xong chuyện rồi chấm dứt.
Không đợi Gia Nguyên lên tiếng, cô nói ngay:“Cậu đừng có bám theo tôi nữa, bây giờ tôi đã có chồng, cậu cũng có hai đứa con của mình rồi.
Làm ơn đừng đến phá gia đình của tôi, coi như tôi cầu xin cậu đi.”Bất ngờ lúc này, người trả lời lại cô không phải Gia Nguyên mà là một giọng nữ, đó là giọng của Thùy Dung, giọng nói ấy cứ như đang khóc:“Chị Giao, em là Dung đây.
Gia Nguyên vừa đến sân bay để đến Brazil tìm chị rồi….Hôm nay em biết anh ấy liên lạc được với chị nên mới mạo muội gọi làm phiền chị…Chị à, chị làm ơn nói cách nào để cho anh Nguyên chịu ở lại với mẹ con em đi.
Hiện tại em vừa sinh đôi hai đứa con trai cho anh ấy cũng được 5 tháng rồi, nhưng anh ấy không hề yêu thương đứa nhỏ nào cả.
Chị nói em phải làm sao đây?”Giao Giao nghe xong thì hết hồn.
Cô nhớ lúc mình cưới chú Kính là Thùy Dùng còn 1 tháng nữa mới sinh, lúc ấy Gia Nguyên ở trong tù.
Bây giờ vừa còn hai năm ngày cưới, Gia Nguyên mới ra tù 1 năm, Thùy Dung làm sao mà có con rồi sinh vào 5 tháng trước được? Cô ngạc nhiên tới mức ngớ người, lắp bắp hỏi lại:“Cô…cô mang thai lần ba là mang song thai hả? Sinh…sinh 5 tháng rồi à? Nhưng tôi nhớ Gia Nguyên mới ra tù một năm mà?”Thùy Dung khóc lóc giải thích:“Anh Nguyên ở tù lúc em sinh đứa thứ hai.
Sau khi sinh đứa thứ hai được 6 tháng thì bà nội kêu em sinh thêm đứa nữa.
Lúc trước đứa đầu em dùng cách thụ tinh nhân tạo nên tinh trùng của anh Nguyên vẫn còn nên em dùng nó để mang một lúc hai đứa con.
Hic, ban đầu em tưởng sau khi anh Nguyên ra tù biết em mang con của anh ấy thì sẽ yêu thương em nhưng không ngờ bây giờ anh ấy chỉ nhớ tới chị mà thôi.
Hiện tại em đã sinh 4 đứa con trai cho anh ấy vậy mà anh ấy vẫn không thương em, em biết phải làm sao đây?”Nghe được chuyện này, Giao Giao không tránh khỏi thương cảm cho Thùy Duyên.
Thùy Duyên vẫn còn rất trẻ, tuổi đời mới ngoài 20 mà đã sinh 4 đứa cũng thật là tội nghiệp.
Không biết phải an ủi giúp đỡ thế nào, cô đành nói:“Nếu cậu ta không yêu vậy thì cô cứ đi tìm hạnh phúc của mình đi.
Gia đình của cậu ta đủ khả năng nuôi 4 đứa trẻ đó, cô đừng nghe theo lời họ làm cái máy đẻ cho gia đình họ nữa.”“Em không thể, em yêu anh ấy rất nhiều.
Bốn đứa con không ai ép em sinh cả, là tự em muốn sinh nó ra.
Hic, chị Giao à, em may mắn sinh thường cả ba lần, bây giờ sức khỏe rất tốt, em muốn sinh thêm đứa thứ 5.
Nhưng mà lần này chị có thể giúp em được không?”Giao Giao đầy bối rối:“Giúp thế nào?”“Chị cho em xin trứng của chị đi.
Chỉ cần em sinh con ra có nét giống chị thì nhất định anh Nguyên sẽ yêu thương nó, anh ấy sẽ chịu ở cạnh bên em.”Mặt cô đầy sự kinh ngạc, cô không dám tin Thùy Duyên đã nghĩ ra tới cách thế này.
Ngay lập tức cô từ chối ngay:“Không được, tôi sẽ không đồng ý đâu.”Thùy Duyên hạ giọng hết mức để cầu xin, khóc càng thảm hơn nữa:“Chị không cho em thì em biết sống làm sao đây? Sống thế này chắc em không sống nổi, em chết để lại 4 đứa nhỏ bơ vơ không mẹ chị mới vừa lòng sao?”Cô ta vừa dứt câu, tiềng khóc của trẻ con bỗng vang lên in ỏi.Thùy Duyên sau đó bỗng tắt máy.
Giao Giao càng ở nên hoang mang, cô thật không dám nghĩ đến trong 4 năm mà Thùy Duyên đã sinh tới tận ba lần với bốn đứa con cho Gia Nguyên, quả thật đây là sự hi sinh quá lớn rồi!Chuyện hôm nay cô vẫn quyết giấu chú Kính.
Sau khi nói chuyện xong, cô rời nhà vệ sinh rồi đi ra tới giường ôm hôn lên trán đứa con gái duy nhất của mình.
Ánh mắt cô đầy yêu thương và cũng có chút đau lòng, đau lòng là bởi vì cha của nó là một người mà cô chưa từng yêu.
Hôn xong con bé, cô đứng dậy đi lại chỗ chú Kính đang làm việc choàng tay ôm lấy cổ chú, khẽ nói nhỏ:“Chú à, hay là mình sinh con đi.”Chú Kính vừa nghe câu này xong liền ngay lập tức dừng soạn văn bản, đóng laptop lại rồi quay mặt nhìn cô, chú có vẻ rất ngạc nhiên:“Em vừa nói gì vậy?”Giao Giao mỉm cười bước tới ngồi hẳn lên đùi chú, nhìn vào mắt chú trả lời:“Em nói là em muốn sinh con cho chú.
An Lạc bây giờ đang mang họ của em, em muốn sinh thêm một đứa để nó mang họ chú.Có được không?”Chú Kính tỏ ra không mấy hứng thú, chú làm lơ đi bởi vì chú biết mình không có khả năng đó:“Thôi, một đứa là được rồi, họ nào cũng vậy thôi.”“Em biết chú ngại chuyện mình bị vô sinh nhưng chúng ta vẫn có thể thử mà! Thử một