“Cậu nói thế mà nghe được à? Người ta rõ ràng có tình cảm với cậu, hôm trước cô ta có gọi khóc lóc kể khổ với tôi, cô ta nói sinh con là để anh yêu cô ta.
Bây giờ hình như còn muốn sinh đứa thứ 5 đó, cậu về mà giúp cô ấy có con đi.”“Anh sẽ không bao giờ động vào cô ta một lần nào nữa.
Vì cô ta mà anh đánh mất lòng tin của em một lần là quá đủ rồi.
Anh chỉ muốn em sinh con cho anh, anh chỉ nhận An Lạc làm con của mình mà thôi.”Giao Giao bắt đầu giận dữ, quát:“Anh bị điên à? Tôi đã có chồng rồi, An Lạc bây giờ cũng không phải con của anh.”Nghe câu này Gia Nguyên đứng dậy, đưa tay nắm chặt hai vai của cô, ánh mắt rất hung tợn:“Là con của anh hay của ai thì em là người biết rõ nhất.
Chắc em không quên chúng ta đã làm gì để có được An Lạc, anh vẫn còn nhớ như in từng giây phút đây.”Giao Giao tỏ thái độ cứng rắn, cô thẳng thừng phủ nhận tất cả:“Cậu đừng đem chuyện cũ ra nói, những lúc ở với cậu tôi chỉ xem như công việc phục vụ, không hề có tình cảm gì trong đó cả!”Nghe cô nói thế gương mặt của Gia Nguyên liền hiện lên mấy phần tà ác, cậu tiến thêm một bức, áp sát cô rồi cúi đầu gần mặt cô, nói nhỏ:“Thế sao? Anh nhớ lúc làm chuyện đó với anh em rất sung sướng mà, anh còn nhớ từng tiếng rên rỉ, từng cái nảy người của em đây, gương mặt em lúc đó gợi tình đến mức nào em không biết đâu.
Anh nhớ ở chỗ đó của em có một nốt ruồi son, anh còn hay hôn vào đó…Chậc, nghĩ tới anh lại nhớ mùi của em rồi.
Cái mùi đó làm anh say mê không lối thoát.Em bây giờ chắc không được ông già đó chiều giống anh đâu hở? Ông ta không biết em thích gì đâu, chỉ có anh mới có thể cho em thứ em cần thôi.”Từ câu từng chữ của cậu thốt ra khiến cô nổi cả da gà và gai óc.
Sợ hãi, cô cố đẩy Gia Nguyên ra nhưng cậu bốp vai cô chặt quá làm cô không vùng ra được.
Bất ngờ lúc này cậu đột nhiên nắm vai áo của cô kéo xuống để lộ hình xăm trên vai, cô hoảng hốt vùng vẫy nhưng cậu lại tỏ ra bình tĩnh nhìn một bên vai của cô rồi hỏi:“Em chưa xóa hình xăm của chúng ta à?”Cô bối rối, trả lời: “Là…là tôi chưa có thời gian nên không đi xóa được.”Gia Nguyên không tin lời cô, cậu nhếch môi cười một cách khoái chí, nhìn vào mắt cô một cách mê đắm, thì thầm:“Em không cần nói dối, anh biết em vẫn còn yêu anh mà.
Em còn giữ hình xăm này tức là em vẫn chưa nói ý nghĩa của nó cho ông ta biết, em muốn che giấu ông ta để giữ tình cảm với anh trong lòng mãi mãi có phải không?”Cô tức giận: “Cậu đừng có mơ! Tại tôi sợ đau nên không đi xóa thôi!”Gia Nguyên vẫn giữ y vẻ mặt lưu manh đó, tắc lưỡi một cái đầy ẩn ý, cậu bỗng thời dài:“Hầy…Sao em thấp thế không biết, nói chuyện mỏi cổ quá đi mất!”Vừa nói xong, cậu bất ngờ nhấc bổng cô lên, để cô ngồi trên tay mình.
Cô hoảng hốt đánh vào đầu cậu:“Buông ra! Tôi đánh chết cậu đó! Thả ra!”Cậu cất lên vài tiếng cười thoải mái rồi quay lưng lại, thả cô lên giường.
Không đợi cô kịp ngồi dậy, cậu ngay lập tức bò lên giường trực tiếp hôn lên trán cô.
Vào giây phút đó, đầu cô như phát hỏa, bất chấp tất cả, cô tát thẳng vào mặt cậu một cái rất mạnh.
Bị cô tát một cái, Gia Nguyên cũng nổi nóng, cậu quay lại nhìn cô rồi mím môi đầy nộ khí áp sát đè cô xuống giường:“Em dám đánh anh à? Em không có anh lại gần sao? Em muốn giữ phẩm giá làm vợ sao? Em giữ cho ông ta vậy sao lúc làm vợ anh em lại đi ngoại tình? Ông ta cướp vợ của anh thì anh cũng có quyền giành lại vợ của ông ta.”Cô sự hãi, lập tức rút cây hoa giả vừa lấy mới nãy đâm vào vai cậu nhưng cậu không có chút hề hấn mà còn rút cây hoa đó ra ném đi.
Cậu đã định đánh nhưng lại đánh xuống giường rồi lại cố khóa môi cô.
Cô ra sức phản kháng, khép chặt môi không cho cậu hôn.
Giằng co một hồi, Gia Nguyên bỗng nhiên tức giận túm cổ áo của cô hét lớn vào mặt cô:“Em dám ngoại tình với ông ta mà lại sợ ngoại tình với anh sao? Em phản bội anh thì không được phép chung thủy với ông ta.
Ngoan ngoãn mà cho anh, nếu không anh sẽ trả thù ông ta, em muốn thế nào?”Cô vẫn cứng cõi, thẳng thừng đáp:“Có chết tôi cũng không cho cậu thêm bất kỳ thứ gì nữa.
Thứ gì của cậu tôi đều kinh tởm.”“Ha, vậy An Lạc thì sao? Em đừng quên nó cũng có một phần của anh, nếu chúng ta không làm chuyện đó thì con bé không có trên đời đâu.
Cho dù có mười năm, hai mươi năm thì em vẫn là người của anh, còn cái gã đàn ông thừa nước đục thả câu đó chỉ là kẻ dùng lại đồ của người khác, không có gì đáng để tự hào.”“Tôi không phải đồ của cậu! Cút!”“Em nói không phải thì là không phải.
Nhưng anh thì nhận mình là người của em, em chịu trách nhiệm với anh đi.
Anh tình nguyện chăm sóc em cả đời, cho em thêm vài đứa con béo tròn.”Giao Giao