Nghe ông cố nói thế cậu liền nhìn vào mắt ông ấy, nội tâm cậu bắt đầu lung lay rồi nhưng cậu cũng biết số tiền lớn này nhất định là trong sạch hoàn toàn mà có, là tiền chưa rõ nguồn gốc dính vào khó thoát.
Cậu nói:“Số tài sản này nhất định có trốn thuế phải không? Có sổ sách gì ghi chép không?”Ông cố bật cười:“Làm gì nói trốn thuế khó nghe vậy? Đây là tài sản gia truyền thôi.
Sổ sách thì từ từ quản gia sẽ đưa cho con coi.”Câu này bỗng khiến Gia Nguyên bật cười, cậu bỏ viên thỏi vàng xuống, môi cười có chút thích thú rồi chấp hai tay sau lưng quay mặt ra cửa, nói:“Tôi biết là ông không tin tưởng ai ngoài tôi, tôi là cháu, muốn trốn khỏi ông cũng khó, đằng nào ông cũng bắt tôi về.
Nếu đã không trốn được thì tôi sẽ nhận, nhưng tôi có một điều kiện.”Ông cố ngạc nhiên:“Điều kiện gì?”Cậu nhếch môi cười một cách nham hiểm rồi trả lời:“Tôi muốn ông Gia Kính rời khỏi tộc này và Giao Giao phải gã cho tôi.”Ông cố nghe xong liền trợn tròn mắt đầy kinh hoảng:“Con nói gì? Không thể làm chuyện thế được! Vợ của bác hai con mà con cũng muốn dành hay sao? Con từng vào tù vì cưỡng bức người ta còn chưa đủ à?”Gia Nguyên quay lại trừng mắt nạt lớn:“Từ đầu cô ấy là vợ của tôi! Nếu không phải do có hôn ước với nhà ông Tấn và sợ không môn đăng hộ đối thì tôi đã chính thức rước cô ấy vào nhà họ Tăng rồi.
Tôi cho ông biết, đứa con gái mà cô ấy sinh ra là con của tôi, ông Gia Kính là một tên tiểu nhân thừa nước đục thả câu cướp mất vợ và con gái của tôi.
Bây giờ tôi đòi lại vợ con, chẳng có gì là sai cả!”“Con…con điên rồi! Lúc trước ta đã điều tra biết rõ mưu tính của nhà con, bởi vì không muốn vị hôn thê bệnh hoạn của con sinh ra cháu nội nên ông nội con mới làm thế, mới gây ra nhiều chuyện rắc rối.
Nhưng mà con nên nhớ, từ đầu tới cuối, cho dù con và con nhỏ Giao đó có đăng ký kết hôn thì cũng chẳng có công khai với ai cả.
Từ lúc con nhỏ đó chưa có bầu đến lúc sinh con đều là bác hai của con đứng ra nhận, đường đường chính chính xuất hiện trên các trang báo lớn.
Năm xưa ai cũng mặc định là con cưỡng bức bác gái của mình, tội này đã qua hai năm người ta mới dần quên đi, thế mà giờ còn lại không chịu hiểu muốn quay lại với con nhỏ đó hay sao? Con làm như vậy là cướp vợ của bác, làm sao mà dám nhìn đời hả?”“Người đời nhìn thế nào thì tôi mặc kệ.
Không có được cô ấy tôi cũng chẳng cần tiền nhiều làm gì.
Ông Gia Kính thừa nước đục thả câu, bỉ ổi đê tiện như vậy chẳng đáng sống nữa.
Vợ con của tôi, tôi không cho thằng đàn ông nào cướp đi cả.”“Con vẫn còn vợ con mà? Ở Mỹ chẳng phải có bốn đứa con trai và cô gái tên Duyên đó sao?”“Tôi không cần, đám con trai đó là bà nội tôi muốn nó ra đời chứ tôi không muốn, tôi chỉ có mình An Lạc làm con thôi.
Cho dù có thế nào đi chẳng nữa, đời này tôi không lấy thêm ai ngoài Giao.
Ông liệu nghĩ cách mà đáp ứng yêu cầu của tôi, bằng không số tiền này sau khi ông chết tôi sẽ đẩy sang cho người khác, sẽ không còn độc quyền dành cho đích tôn nữa, Cả cái dòng họ này sẽ có biến lớn.”“Con dám!”Gia Nguyên nở một nụ cười đầy thách thức rồi bước chân thật nhanh rời khỏi phòng sách.
Lúc này ông cố hoàn toàn rơi vào tình thế khó xử.
Để giải thích cho sự khó xử này, thật ra là thế này.
Ông cố lúc trẻ có rất nhiều vợ và con cháu nhưng trong chiến tranh chạy nạn đã bỏ lại tất cả vợ lẽ và con cái của họ chỉ dắt theo vợ cả và ông Gia Thành do vợ cả sinh ra.
Sau này dừng chân ở đất này xây dựng tiếp cơ nghiệp, dần dần con cháu ở các nơi tìm về kết lại thành một, nhưng ông Gia Thành vẫn giữ vị trí là người thừa kế.
Khi lớn lên, ông Gia Thành có bốn người con với ba bà vợ nhưng hai người vợ lẽ đã bị hại chết, đứa con thứ 3 và thứ tư cũng vì thế mà sinh hận tách khỏi dòng họ, chỉ còn duy nhất Gia Kính và Gia Thiên.
Về sau, Gia Kính bị vô sinh, Gia Thiên lại là người đồng tính, họ phải cố lắm mới thuyết phục được Gia Thiên cho Gia Nguyên chào đời.
Đây là tất cả con cháu chính tông, ngoài những người này thì chẳng còn tông nào là chính gốc cả.
Cho nên, hiện tại Gia Nguyên là cháu trai duy nhất theo gốc của nhà họ Tăng.
Nếu cơ nghiệp của nhà thờ tổ Gia Nguyên không đảm nhận thì sẽ rơi vào tay của con cháu ở các chi nhánh khác, chuyện này trái với tư tưởng của tổ tiên bao đời, là chuyện không thể.
Người nhận chức trưởng tộc có trách nhiệm nhường chức cho cháu đích tôn khi về già, nếu không có cháu đích tôn hoặc không truyền cho cháu đích tôn thì sẽ là đều tội lỗi với tổ tiên dòng họ.
Ông cố sức khỏe vốn đã yếu, nay lại thêm điều kiện này của Gia Nguyên làm cho ông ấy càng sốc, tâm trạng càng tệ hơn.Sau cuộc nói chuyện với ông cố, Gia Nguyên bỗng có chút đắc ý.
Cậu không trốn nữa, ở lại đây nhận cơ ngơi đầy tiền vàng nặng nhọc này.
Từ nhỏ đến lớn đúng là Gia Nguyên gặp toàn may mắn, lúc nhỏ thì hưởng sự giàu có và quyền lực do cơ nghiệp của tập đoàn AI, sau khi AI sụp đổ thì lại sang Mỹ hưởng thụ sự xa hoa của gia đình bà nội gốc bên Mỹ mấy đời kinh doanh giàu có chẳng thua kém