Hôm sau, chú Kính đến giúp việc cho ông cố từ lúc sớm, chỉ còn Giao Giao ở trong phòng mà thôi.
Biết Gia Nguyên có mặt ở đây nên cô không dám đi lung tung, cửa phòng và cửa sổ đều khóa chặt, trong hành lý còn cố tình đem theo máy chích điện để đảm bảo an toàn.
Sự đề phòng của cô không hề dư thừa, Gia Nguyên cũng đã đến đứng ngoài cửa từ lúc chú Kính vừa đi rồi.
Ban đâu tưởng cô còn ngủ nên cậu đợi cô thức đi ra ngoài sẽ nói chuyện, nhưng cô để cậu đợi gần 3 tiếng.
Lúc này cậu đã nhận thấy là cô cố ý tránh né mình nên không chịu được mà đập cửa, gọi lớn:“Nè, Giao! Em đang trốn anh có phải không?”Nghe thấy tiếng cậu, cô căng thẳng cầm máy chích điện cho vào túi áo, không đáp lại lời nào hết.
Cô không lên tiếng càng khiến cậu tức điên lên:“Được, em trốn thì anh không tìm nữa.
Đằng nào em cũng phải gặp anh thôi.
Anh không có thời gian với em, bây giờ anh đi, lát nữa sẽ đến tìm em.”Nói xong, cậu đứng nép qua một bên để không có thấy bóng chân của mình nữa, đang cố ý dụ cô ra khỏi phòng kiểm tra.
Được một lúc im lặng, Giao Giao nghĩ cậu đã đi rồi nên muốn chạy đi tìm chú Kính để an toàn hơn.
Thế là cô mặc áo khoác vào, cầm chặt máy chích điện trong tay rồi từ từ bước đến cửa phòng, chậm rải mở cửa.
Nghe thấy tiếng mở khóa, Gia Nguyên vội bước ra đứng ngay trước cửa, cùng lúc đó Giao Giao mở cửa ra, ánh cô đảo lên trên và nhìn thấy mặt Gia Nguyên nhưng lại thấy quen quen chứ không nhận dạng được cậu ngay, một phần là do màu tóc và cả gương mặt đã khác trước rất nhiều.
Gia Nguyên lại không để cho cô có thời gian nhận dạng, cậu kéo mạnh cửa ra, xô cô vào trong rồi khóa cửa lại.
Lúc bấy giờ cô mới định hình được người đó là Gia Nguyên, nhưng đã trễ rồi, Gia Nguyên túm lấy cổ áo cô kéo mạnh, dữ tợn trừng mắt nói:“Tại sao em không dắt theo An Lạc, có phải không muốn cho cha con anh gặp nhau không?”Giao Giao bị xiết cổ đến mức không thở nổi, cô nhíu mày nhìn máy tóc đen lạ lẫm của cậu, nhìn cả đôi mắt đỏ ửng gân máu thâm quầng và góc mặt gầy trơ của cậu.
Bộ dạng này trông rất khác lúc gặp cậu ở Brazil, lúc đó đã gầy, bây giờ còn gầy hơn, thậm chí còn hốc hác, tiều tụy hơn gấp mấy lần.
Cô không nói, cậu càng tức giận mất kiểm soát túm áo đẩy cô ra, cô bị ngã xuống sàn, máy chích điện trong túi áo rơi ra ngoài.
Cô hốt hoảng bò tới định lấy nó lại nhưng lại bị Gia Nguyên đá đi.
Cậu vô cùng đáng sợ trừng mắt rồi xuống bóp chặt mặt cô, nghiến răng:“Em định dùng thứ đó với anh à? Em chán sống thật rồi sao? Tốt nhất là đừng có chọc điên anh lên!”Giao Giao khốn khổ nắm tay cậu cố kéo ra, kéo không được cô liền cắn vào tay cậu.
Bị đau, cậu liền bỏ ra, cô tranh thủ đứng dậy chạy tới cầm máy chích điện lên, lùi lại giường, tức giận quát:“Cậu tránh xa tôi ra! Tôi la lên cho cả họ đều biết đây! Mau ra khỏi đây!”Cậu trưng vẻ mặt đáng sợ nhìn cô: “Em la đi, ở đây người khác chỉ bênh vực anh.
Em la lên tôi sẽ nói là em dụ dỗ anh vào đây, để coi ông cố tin ai.
Ông chồng già của em cũng không làm gì được đâu.”Giao Giao run rẫy, cô đã quá thấm cái cảm giác bị cậu đánh đau đến mức đi không nổi rồi.
Sợ hãi tột cùng, cô rưng rưng nước mắt:“Cậu đừng làm phiền tôi nữa, làm ơn buông tha cho tôi đi! Lúc mới quay lại cậu tôi sẽ thay đổi, bây giờ cậu có thay đổi được chút gì đâu.
Cậu vẫn đánh tôi khi tức giận thôi! Coi như là tôi xin cậu đi, tôi sẽ đi thật xa, không xuất hiện chướng mắt cậu nữa, cậu để gia đình tôi yên đi mà!”Cậu nhếch môi cười, ánh mắt đáng sợ đến mức biến thái:“Gia đình nào? Gia đình có ông ta không? Nếu có ông ta thì anh lại phải ra tay rồi.
Em còn nhớ thằng bạn trai tên Hiển không? Em biết kết cục của nó rồi đó.”Cô run rẫy vội đáp: “Không, không có ai hết.
Tôi…tôi hiểu rồi, tôi sẽ ly hôn với chú Kính, tôi chỉ dẫn An Lạc rời đi thôi.
Cậu làm ơn, làm ơn đừng hại ai cả, chú ấy không đáng để bị như thế.”“Không đáng sao? Anh thấy rất đáng, thậm chí còn đáng bị nặng hơn.
Tối qua anh thấy ông ta ve vãng em, anh rất ghen đó.
Khi anh ghen thì em cũng biết tính anh rồi…Ai dám cản đường đều phải chết!”Giao Giao nhìn cậu trong sợ hãi mà bật khóc, cô rơi vào trạng thái mơ hồ không còn đường lui.
Cả gương mặt cô từng đường nét đều là nổi khiếp sợ, chính vào giây phút khó khăn này cô biết mình đã chọn sai khi dựa vào chú Kính rồi, đáng lý cô nên tự tìm đường thoát cho chính mình.
Cô suy sụp ngồi bệt xuồng sàn, hai tay ôm đầu đau khổ khóc nức nở:“Tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nên đến nhà cậu giúp việc, đáng lẽ tôi nên chạy trốn khi biết bà ta sắp đặt tôi cho cậu…Đáng lẽ tôi nên để cậu trong tù cả đời…Tại sao lại là tôi? Tại sao luôn là tôi vậy hả?”Gia nguyên nhếch môi cười một cách biến thái, từ lúc nào mà ánh mắt và biểu cảm của cậu chẳng còn giống như xưa nữa, cậu như sắp điên rồi.
Nhìn cô khóc vì mình mắt cậu cũng đỏ lên, cậu biết rõ những việc trước kia làm đều là sai và rất muốn sửa sai nhưng giờ cô không cho cậu cơ hội đó, vậy thì với bản chất của cậu, cậu buộc phải giành giật cơ hội mà thôi.
Cậu biết nếu càng làm cô sẽ càng tổn thương, nhưng nếu