Hôm đó, Gia Nguyên thật sự đi tới bệnh viện khám nam khoa.
Cậu là hết thảy các kiểm tra, mất thời gian rất nhiều.
Sau đó ngồi lại bác sĩ mới đưa giấy khám cho xem thì mới biết sức khỏe bình thường không mắc bệnh tình dục gì cả.
Lúc này Gia Nguyên mới có thể thở phào nhưng vẫn còn thắc mắc lý do mình bị sưng đỏ.
Bác sĩ không nghĩ lâu mà trả lời ngay:"Có thể là do quan hệ thô bạo, nên tiết chế lại."Gia Nguyên nghe xong liền ngớ người, cậu cố giải thích rằng mình không hề động vào phụ nữ suốt 2 năm qua nhưng bác sĩ không tin.
Hết cách, cậu đành ấm ức ra về nhưng lòng quyết định không bỏ qua....!Về tới nhà, cậu lôi Thùy Duyên đang trong nhà dọn dẹp ra sân nói chuyện.
Không vòng vo nhiều lời, cậu trực tiếp hỏi thẳng:"Mấy hôm nay cô đến, tối nào tôi uống say cô cũng chui vào phòng làm chuyện đòi bại với tôi có phải không?"Bị hỏi bất ngờ làm Duyên có chút ấp úng, chưa tìm ra câu trả lời.
Nhìn thấy độ này của cô ta thì cậu đã hiểu ra mọi chuyện rồi.
Trong lòng cậu căm phẫn, vốn định cho cô ta một bạt tai nhưng vun tay lên rồi làm kiềm chế hạ xuống, ngón tay trỏ vào mặt cô ta, tức giận nói:"Nể tình cô đang mang thai tôi không đánh.
Nhưng tội của cô đáng chết, bây giờ cô lập tức dọn ra khách sạn ngủ cho tôi, tôi sẽ trả tiền chỉ cần cô cút khỏi đây!"Thùy Duyên rơm rớm nước mắt, hai tay vội nắm lấy tay cậu mà cầu xin:"Anh, em sai rồi.
Anh đừng đuổi em đi mà, em chỉ là nhất thời không kiềm chế được thôi.
Em đang có thai, còn hai đứa nhỏ nữa, anh không thể đuổi em."Gia Nguyên không chút động lòng, trực tiếp hất tay cô ta ra:"Đừng có động vào người tôi.
Tôi không kiện cô cưỡng dâm thì đã là may mắn rồi.
Tại tôi là đàn ông nên nói cũng không ai tin, nếu tôi là đàn bà tôi cho cô ở tù rụt xương.
Cút ngay cho tôi, cút!""Đừng, em không muốn đi.
Nếu anh đuổi em sẽ chết cho anh xem.""Cô cứ chết đi! Tôi quá mệt rồi!"Nói dứt câu, cậu liền không thương tiếc xô Duyên ngã xuống đất rồi bỏ đi.
Cú ngã đó khiến Thùy Duyên lên cơn đau bụng, cô ta kêu lên trong đau đớn.
Gia Nguyên nghe âm thanh đó liền dừng bước, cậu do dự có nên quay lại không đến gồng chặt nắm đấm để, nhắm mắt suy nghĩ.
Tiếng la kêu cứu của Thùy Duyên chẳng mấy chốc đã đến tai của đám người của Phỉ Báo đứng gác bên ngoài, Phỉ Báo hớt hải từ xa chạy lại đỡ Duyên lên.Vừa lúc ấy Gia Nguyên cũng quyết tâm quay lại, cậu đi thẳng tới không nói lời nào đã bế Duyên lên tay đem vào nhà....Được đưa về phòng, Thùy Duyên nhanh chóng chớp cơ hội lúc được cậu đặt lên giường liền níu chặt cổ cậu không cho đi.
Gia Nguyên cảm thấy vô cùng bất lực, cố kiềm chế rất nhiều cậu mới có thể hạ giọng, nói:"Cô thả tôi ra, tôi đi cho người gọi bác sĩ đến khám cho cô."Duyên nghe thế càng không buông cậu ra:"Em chỉ cần anh ở bên cạnh thì sẽ không sao cả.
Anh đừng đuổi em đi mà.""Cô quá phiền rồi đó.
Buông ra.""Em không buông.
Em muốn lần này anh phải nhận con, đứa nhỏ em đang mang là có được theo tự nhiên, không hề có chọn lọc gì cả.
Anh luôn chê con của chúng ta do can thiệp khoa học mới có, bây giờ là hoàn toàn do tự nhiên rồi, anh không thể chối cãi được.
Anh phải đăng ký kết hôn với em."Nghe câu này mặt Gia Nguyên lập tức trở nên đáng sợ, cậu không nhân nhượng nữa mà trực tiếp bóp mạnh tay cô ta rồi đẩy ra.
Thái độ của cậu rất khinh bỉ, nhếch mép cười:"Cô nghĩ cô đủ tầm để vào sổ hộ khẩu của tôi hay sao? Tôi cho cô đẻ 100 đứa cũng đừng mơ có đám cưới.
Bốn đứa đó với 1 đứa trong bụng, tôi chỉ nhận 1 thằng Gia Hưng làm con cho vừa lòng dòng họ thôi.”"Em không cần biết.
Con do em sinh, anh nhận con thì phải nhận luôn em.""Cô lắm chuyện quá rồi đó.
Dắt hết đi luôn cũng được, đừng có ở đó mà ra giá với tôi.
Tôi bỏ cho tụi nó không cha bây giờ."Dứt lời, Gia Nguyên lạnh lùng dứt áo mà đi.
Tưởng cậu chỉ rời khỏi phòng là xong, ai ngờ cậu lại đi ra xe rời khỏi nhà luôn.
Từ lúc đó đến xế chiều, cậu đi xe ra công viên gần bờ sông mua một núi đồ ăn vặt ngồi trong xe ăn liên tục không ngớt.
Gần chỗ bờ sông đó 4 giờ chiều có một xe bún riêu tới bán, cậu lập tức mua ăn, ăn trong mấy phút đã hết một tô rồi gọi thêm khiến bà chủ nấu suýt không kịp.
Đến khi ăn án bún riêu rồi mà cậu vẫn chưa thấy no, trong lòng có nhiều chuyện không giải quyết được nên sinh ra buồn chán muốn tìm người tâm sự.
Ngồi trong xe cảm thấy ngột ngạt, cậu bước ra khỏi đó để đi tới băng ghế đá ngồi nhìn ra bờ sông đang lọng gió, tóc cậu bay rối xù, dưới cằm râu mọc lỏm chỏm nhưng vẫn chưa cạo.
Bây giờ cậu muốn gặp Giao Giao mà không biết nên làm gì để cô đến.
Suy đi nghĩ lại mặt trời cũng sắp lặn, bầu trời chìm trong sắc cam vàng và đỏ rực.
Lúc này cậu mới thờ dài một cái, lấy điện thoại từ trong túi gửi cho Giao một tin nhắn yêu cầu cô đến đây và kèm theo một lời nhắc nhở về số lượng khổng lồ clip nóng giữa hai người.
Mấy giây sau, Giao đang chuẩn bị thu dọn sổ sách để tan ca thì nhận được tin nhắn đó.
Sắc mặt cô liền trở nên khó coi, nhiều lúc cô muốn bỏ hết số điện thoại để thay bằng số mới nhưng chuyện làm ăn đâu phải nói thay số là thay được, sẽ có rất nhiều phiền phức.
Lại là một lời đe dọa tung clip nóng,