Cả buổi đó, cô chỉ đi qua đi lại trước cổng bệnh viện chờ gia đình họ đi ra thì cô sẽ vào.Chờ mãi, chờ mãi đến chấp tối cô mới thấy người bác của cậu bé Gia Nguyên lái xe đi.
Ngay sau đó, cô lẻn vào bệnh viện một cách rất dễ dàng rồi nhanh chóng đi tìm từng phòng trong bệnh viện nhưng cô cứ tìm mãi mà không thấy đâu, bấy giờ cô chỉ còn cách gặp hỏi y tá.
Cô đứng đợi một lúc ở cửa thang máy thì cũng gặp được y tá, cô lập tức kéo cô y tá hỏi ngay:“Chị gái xinh đẹp, chị có biết phòng của đứa bé tên Gia Nguyên ở đâu không?”Cô y tá tỏ ra ngờ vực:“Em trai này định tìm cậu hai làm gì?”“Em không tìm cậu hai, em tìm Gia Nguyên, Tăng Gia Nguyên.
Với lại em là con gái.”Cô y tá không khỏi bất ngờ khi biết giới tính thật của Giao Giao bởi vì cô không nhìn thấy đứa con gái nào lại để đầu đinh cả.
Bấy giờ cũng vì chuyện đó là cô y tá hỏi Giao Giao tiếp:“Em là gì với cậu Nguyên? Nhìn em lớn hơn cậu ấy nhiều mà.”“Em là bạn của bạn ấy, tại nhìn em cao hơn chút thôi.
Chị cho em đi gặp bạn đi, em vừa mới đi đá bóng về không kịp thay quần áo liền chạy tới đây tìm bạn nên mới nhìn dơ thế này nè.
Chị cho em gặp bạn đi.”Nghe Giao Giao thuyết phục, cô y tá dần siêu lòng.
Lúc này cô ấy mới trả lời:“Em lên lầu trên tìm dãy phòng vip bên trái, phòng số 3 là phòng của Gia Nguyên.”“Vậy à? Vậy em cảm ơn chị nhiều nha.
Người gì mà vừa đẹp người lại đẹp nét nữa.
Bye bye chị gái xinh đẹp.”Cô y tá được khen liền đỏ mặt ngại ngùng mà đi, trong lòng cô gái ấn tượng ngay với cái miệng dẻo của cô bé.Tạm biệt cô y tá đó xong, Giao Giao nhanh chân đi lên lầu trên rồi tìm đúng phòng vip số 3, cô bé đứng hít thở lấy dũng khí rồi mở cửa bước vào phòng.Đúng vào lúc cô bước vào thì cũng là lúc cậu bé đó vừa tỉnh dậy sau cơn mê man do thuốc.
Vừa nhìn thấy Giao Giao, cậu bé đó nhận ra gương mặt rất quen nên muồn ngồi dậy xem cho kĩ nhưng phát hiện ra mình không thể tự nhấc chân được.
Lúc này, cô bé Giao Giao thấy như thế liền quỳ xuống cạnh giường cậu rồi cầu xin:“Gia Nguyên à, chị xin lỗi.
Cha chị không cố ý khiến em ra nông nổi này đâu.
Em làm ơn nghe chị nói rồi cho chị một con đường sống, bây giờ nhà chỉ còn mình chị, chị cũng chỉ mới 12 tuổi thôi, mẹ chị thì mê cờ bạc, chị không đủ khả năng bồi thường cho em.
Bây giờ coi như em rũ lòng từ bi mà kêu chú em đừng ép chị đưa tiền bồi thường….”Cô bé vội vã lấy gói tiền của mình tích góp ra nhét vào tay Gia Nguyên rồi nói tiếp:“Đây là số tiền duy nhất trên người chị, ngoài số tiền ít ỏi này ra chị chẳng còn gì ngoài cái thân này cả.
Nếu mà em chịu cho chị từ từ trả nợ, chị sẽ bán thận, bán máu trả cho em.
Hiện tại chị đã khổ lắm rồi, em làm ơn hãy giúp đỡ chị.”Lúc này Gia Nguyên mới cố chống tay nghiêng người qua nhìn thật kĩ gương mặt của cô, cậu bé nhìn vào ánh mắt rưng rưng lệ, hình ảnh đó tự dưng khắc sâu vào tim cậu, trong một giây phút, cậu bé bị vẻ đẹp của Giao Giao làm cho lặng người.
Một lúc mà không thấy cậu trả lời, cô bé Giao Giao bạo dạng ngồi lên giường của cậu, nắm lấy tay cậu, mặt Gia Nguyêng bỗng đỏ lên hết, cậu chỉ còn biết nhìn vào mắt cô.
Giao Giao khi đó cũng nhìn vào mắt cậu bé đó nhưng cô lại nghĩ chỉ còn có cách thuyết phục thằng nhỏ này mà thôi, chẳng còn con đường nào tự cứu mình cả, thà cầu xin một đứa bé con dễ dụ còn hơn cầu xin người nhà của cậu.Vào khi đó, khi vừa nghĩ xong, cô dùng đôi mắt tình tâm định xin cậu lần nữa, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cậu bỗng đưa tay lên xoa cái đầu đinh giống hệt con trai của cô, cậu mở miệng nói chuyện:“Chị là người hôm đó đã cố vũ em phải không?”Giao Giao kéo tay cậu bé ra, cô vui mừng mỉm cười:“Phải, là chị đó.”“Chị đến đây để xin em tha cho chị…chị làm gì em sao?”“Chị không làm nhưng cha chị làm, cha chị là người đã tông vào em, khiến em bị thế này.”“Vậy sao? Vậy thì em nên ghét cha chị rồi, cha chị làm em rất đau, em không thể đi được nữa.”“Không có đâu, em còn đi được, chỉ cần em chịu cố gắng thôi.”“Chị chắc không? Em không ghét chị thì chân sẽ lành hả?”“Ờ…đúng, đúng rồi.”“Thật sao?”“Thật!”“Chị thề đi, chị phải ở đâu cho em nhìn thấy để sau này chị có nói dối em còn biết mà trừng trị chị.”“Hả? Trừng trị gì chứ! Em đùa vui ghê.” – Giao Giao cười.“Không thề thì sao mà tin được? Nếu chị không thề thì em sẽ ghét chị, chị có cầu xin gì em cũng không đồng ý.”Nghe đến đây, Giao Giao bỗng nhận ra thằng bé Gia Nguyên cũng thông minh chứ không ngốc.
Cô bé suy nghĩ, do dự một lúc rồi nói:“Thôi được rồi, thề thì thề.
Chân của em nhất định sẽ khỏi, nếu không khỏi em ghét chị sao cũng được.”Thấy cô thề xong, Gia Nguyên mỉm cười rồi bỗng đưa tay kéo đầu cô xuống mà vò vò.
Lúc này tuy khó chịu nhưng Giao Giao đành phải nhẫn nhịn, cô cũng cố vờ cười để cho cậu bé đó vui vẻ.
Có vẻ vì còn quá nhỏ nên cậu bé đó không hiểu được những chuyện mình vừa trải qua có hậu quả vô cùng lớn với cuộc đời của cậu, bây giờ cậu chỉ biết cậu thích được chơi với cái đầu Giao Giao mà thôi.Sau bữa tối đó, cứ cách một ngày cô bé lại tìm đến Gia Nguyên để chơi cùng cậu, cô cố tình làm thế là để dễ dàng cầu xin dời ngày bồi thường với gia đình của cậu bé, dù sau thì có cậu bênh vực rất có khả năng họ sẽ mềm lòng nghe theo.Kế hoạch non nớt của cô bé thực hiện được vài hôm thì bị bà Khánh- bà nội của Gia Nguyên phát hiện vì nghe kể lại từ y tá.
Sau khi biết chuyện, bà Khánh có suy nghĩ