Cô vì quá mệt nên hơi nóng tính không kiểm soát được lời nói mà lớn tiếng với cậu:“Cậu trách tôi cái gì? Tôi đã nói đồng ý cưới chưa? Cậu chuẩn bị đám cưới là chuẩn bị cho người thân với bạn bè nhà cậu chứ gia đình nhà tôi cậu có quan tâm không? Nói tiếng đám cưới cậu mời mấy trăm bàn vậy mà đến một câu hỏi xem tôi có muốn mời bạn bè của tôi không cũng không hỏi, đám cưới rõ ràng là của cậu chứ đâu phải của tôi! Hôm nay chụp được bao nhiêu đó ảnh là quá sức rồi, tôi đã diễn quá đạt rồi đó, cậu tự làm gì tiếp thì làm đi, tôi đi về!”Nói dứt lời, Giao Giao đứng dậy kéo váy bỏ đi.
Cả studio có mặt ở đó đều nhìn họ khiến Gia Nguyên cảm thấy rất mất mặt và hơn hết là đau lòng, thất vọng.Về đến nhà, cậu muốn nói chuyện riêng với cô nhưng cô lại cuộn tròn trong chăn trốn tránh không chịu ra nói chuyện, cố tình tạo không khí lạnh nhạt giữa hai người.
Đến cả ban đêm khi Gia Nguyên muốn dùng cách âu yếm để làm cô hết giận nhưng lại bị cô thẳng thừng từ chối, không những thế, cô còn dọn đồ xuống sofa dưới phòng khách ngủ để tránh nửa đêm cậu không kìm được động tay động chân.Tình hình lạnh nhạt đó kéo dài cho đến khi đám cưới chỉ còn cách ba ngày.
Hôm đó cậu đem thiệp cưới giao cho người chia ra đem đến từng nhà khác để mời rồi mới đi học.
Chuyện bất hòa của hai người suốt mấy ngày nay luôn khiến cậu mệt mỏi và ở trong lớp cậu cũng không thể không ngừng suy nghĩ tới chuyện đó, lúc này cậu bỗng cảm thấy mình là người có lỗi.
Thế là chưa kịp học hết buổi trưa cậu đã trốn học về nhà định giản hòa.
Một lúc sau cậu đến nhà, vẻ mặt căng thẳng chuẩn bị một bó hoa tươi định tặng cô, nhưng t rong lúc chuẩn bị đi lên phòng thì cậu lại vô tình nhìn thấy một nữ giúp việc đang đốt giấy, đứng từ xa cậu nhận ra ngay đó là thiệp cưới của mình vì thiệp cưới là do đích thân cậu thiết kế nên chẳng thể nhìn lầm được.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đi thật nhanh lại giật lấy xấp thiệp cưới từ trong tay người giúp việc, lớn tiếng hỏi:“Thiệp cưới của tôi sao lại ở đây?”Nữ giúp việc không biết gì chỉ ngây ngô trả lời lại:“Là bà chủ bảo tôi đốt.”“Bà nội tôi kêu ư? Rõ ràng tôi đã gửi thiệp cho khách hết rồi mà?”“Tôi…tôi không biết, bà chủ kêu gì thì tôi làm đó thôi.”Lúc này Gia Nguyên dường như đã ngộ ra mọi chuyện, cậu nắm chặt những tấm thiệp cưới mà mình cất công tạo nên, trong lòng vô cùng đau đớn, đám cưới mà cậu kì vọng ngày đêm chuẩn bị hóa ra chỉ có mỗi cậu là mơ đến còn những người khác đều không muốn nó diễn ra.
Cậu mang theo nỗi ủy khuất đó đi lên phòng cùng những tấm thiệp cưới trên tay.
Cậu bước vào phòng, Giao Giao đang ngồi trên bàn dùng laptop cá nhân viết nhật ký, còn chưa nhận ra sự xuất hiện của cậu thì đã bị cậu từ phía sau ném xấp thiệp cưới vào người.
Khi ấy, cô mới hoảng hốt quay người lại, điều đầu tiên làm là gấp vội laptop lại rồi giả vờ như không làm gì đứng dậy hỏi cậu:“Cậu bị sao thế? Tại sao hôm nay là về sớm vậy, không phải vẫn trong giờ học sao?”Gia Nguyên không kìm được nóng giận, cậu bước tới nắm chặt tay cô, dữ tợn hỏi:“Có phải chị và bà đều cố ý ngăn cản không cho đám cười của chúng ta diễn ra phải không? Chị cố ý ngã để đám cưới không thể cử hành, còn bà thì âm thầm thu lại hết thiệp cưới của tôi.
Tại sao vậy? Tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi chị có biết không? Từ cái ngày tôi gặp chị lần đầu tiên tôi đã muốn chúng ta mãi mãi bên nhau rồi!...Chị không yêu tôi sao?”Vừa biết Gia Nguyên đã biết hết mọi chuyện, Giao Giao không muốn rước họa vào thân nên cô vội chối cãi:“Chị không có, chị cũng rất muốn sớm kết hôn mà!”“Muốn kết hôn sao chị lại tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi ngay trước ngày cưới như vậy? Cái cái chân nữa, rõ ràng là chị cố tình ngã, không có lý do gì nửa đêm chị lại đi xuống lầu cả, bình thường chị ngủ như chết ấy!”Giao Giao nghe xong đang bình tĩnh cũng phải bối rối, cô sợ Gia Nguyên sẽ đổ hết việc lên đầu mình thay vì phải tìm bà Khánh hỏi cho ra lẽ.
Lo mình nhận phần thiệt, cô lại dùng khả năng diễn xuất bất bại của mình ra để thoát thân.
Vừa chớp mắt một cái nước mắt của cô đã chảy xuống, bộ dạng đáng thương khóc:“Là do bà cậu ép chị, nếu tối đó chị không cố ý ngã thì bà cậu sẽ không tha cho chị.”Gia Nguyên chưa kịp làm gì đã dính bẫy, thấy nước mắt cô rơi ánh mắt cậu mất ngay 7 phần nóng giận, nhỏ giọng lại:“ Là bà nội ép chị?”Giao Giao biết mình lại thành công nên rất đắng ý, cảm thấy cơ hội chia rẻ tình cảm bà cháu của họ không còn lúc nào tốt hơn lúc này nữa, cô lập tức dùng khổ nhục kế xà vào lòng Gia Nguyên rồi khóc lóc to hơn tỏ ra đáng thương:“Tất cả đều do bà cậu ép chị cả, thật ra nếu không vì bà cậu ép người quá đáng chị cũng sẽ không trốn đi cùng bạn trai đâu.
Chị đúng là có thích anh ta nhưng chị vẫn yêu cậu hơn cậu có biết không?”Đến đây cậu liền lập tức sa sâu vào lưới, lòng cậu không còn cơn nóng giận nữa, cậu thả lỏng tay của mình ra theo sự mềm mỏng của con tim mà dần bình tĩnh lại:“Chị nói vậy là sao? Tại sao do bà nội chị mới trốn đi?”Cô thút thít khóc tự bịa ra chuyện kể khổ:“Đám cưới được tổ chức chị mới là người trông đợi nhất, chị đã đợi từ lúc cậu còn nhỏ lận kìa.
Lúc mà cậu 17 tuổi chị đã ngõ ý xin bà cậu về chuyện cho chúng ta kết hôn nhưng bà không cho, chị cố đợi đến lúc cậu tròn 18 tuổi rồi xin thêm một lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy.
Bà cứ bắt chị phải có thai trước mới được cưới.
Nhưng cậu nghĩ đi, bà kêu như vậy khác gì cho người ta mắng mỏ chỉ ăn cơm trước kẻng.
Bởi vì bị áp lực từ bà quá lâu, chị không chịu nổi nên mới không muốn từ chối người đàn ông khác vì chỉ khi ở bên người đó chị mới thấy mình mới là con người, chị ở bên cậu hết lòng vì cậu nhưng cũng chỉ là một cái máy đẻ mà thôi.
Hix…Cậu thì luôn nghe lời bà, chị bị bắt nạt