Sau vụ đó, một bữa trưa nọ Giao Giao cố tình kêu Gia Nguyên xuống bếp nấu ăn cho mình để chúc mừng họ chính thức làm vợ chồng.
Gia Nguyên nghe vậy liền vui lắm, cậu không nghĩ ngợi gì mà dẫn cô cùng đi xuống bếp.
Sau khi để cô ngồi ngoài bàn ăn đợi, cậu đi đến bếp nấu, nhưng chỉ chưa đây ba phút sau cậu đã bị quản gia nhìn thấy rồi kéo ra ngoài vừa kéo vừa la cậu:“Cậu là con trai vào trong bếp làm gì? Muốn ăn gì thì kêu người giúp việc làm cho!”Ngay sau đó, bà Khánh cũng chạy xuống, người giúp việc trong nhà gần như hết thẩy đổ xô ra ngăn cậu lại, Gia Nguyên cầm chiếc sạn trên tay bất lực vô cùng, cuối cùng cũng bị cả đám người đẩy ngồi vào bàn ăn.
Bấy giờ Giao Giao dường như cũng đoán trước sẽ có cảnh này cô không nhịn nổi mà nhìn cậu cười lớn khiến cậu xấu hổ chỉ biết gãi đầu cười theo cho đỡ ngại:“Chắc là không vào bếp nấu được rồi.
Em dẫn chị ra nhà hàng ăn có chịu không?”Phải nói trình diễn xuất của Giao Giao đã đạt đến thượng thừa rồi, trong lòng cô chẳng có chút yêu thương nào mà vẫn nhìn Gia Nguyên được với ánh mắt si mê đến thế.
Cô vừa nhìn vào mắt cậu mới 10 giây mà đã khiến cậu tê tái cả người.
Thấy cậu chưa gì đã bị mê hoặc, cô đưa tay ra cho cậu nắm, cậu liền không bỏ lỡ một giây nào mà đưa cả hai tay nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên một cái quý giá.
Cô bây giờ chỉ cần liếc mắt đưa tình cười với cậu vài cái cậu liền đê mê chẳng nhìn được ai nữa.Trước mặt cô lúc này Gia Nguyên như một con cừu non ngây thơ, cậu ngơ ngác đến ngây người nhìn vào mắt cô không kìm được trước sự quyến rũ của cô mà hôn lên tay cô quên cả việc ở nhà bếp đang có rất đông người giúp việc, bà và quản gia, còn có cả cô Thùy Duyên kia đang nhìn, tất cả họ đều đỏ mặt trước cặp đôi này vội vàng né mắt đi.
Nhìn họ âu yếm, Thùy Duyên cảm thấy ấm ức trong lòng, ỷ thấy đang có mặt bà Khánh và quản gia bênh vực ở đó sẽ bao che cho mình, cô ta liền cố ý bưng ly trà nóng đem tới bàn rồi canh thời cơ giả vờ vô ý làm đổ hết lên người Giao Giao.
Bị nước nóng đổ lên bất ngờ, Giao Giao nhảy khỏi ghế, Gia Nguyên cũng hốt hoảng đứng dậy lo lắng đi tới coi vết bỏng cho Giao Giao:“Chị có sao không? Có bị bỏng không?”Giao Giao liếc nhìn Thùy Duyên rồi đáp lại Gia Nguyên:“Không sao, chỉ hơi giật mình thôi.”Lúc này Gia Nguyên quay mắt sang nhìn Thùy Duyên, cô ta vẫn cứ tưởng Gia Nguyên sẽ bỏ qua cho mình bởi vì từ ngày cô ta vào nhà này cô ta chỉ thấy được một Gia Nguyên dịu dàng, ăn nói nho nhã chứ chưa hề nhìn thấy con người khi nóng giận của cậu.
Cùng lúc này bà Khánh và quản gia đi đến muốn nói đỡ cho cô ta, vì thế càng khiến cô ta không biết sợ là gì nói với Gia Nguyên:“Em không cố ý, tại lúc em bưng nước tới chị Giao đụng trúng em trước, em cũng bị bỏng đây này.”Gia Nguyên không nhịn cô ta được nữa, nhìn thấy Giao Giao càng lúc càng đau, cậu nóng giận mất kiểm soát mặc kệ sự có mặt của bà Khánh và quản gia cậu vun tay tát Thùy Duyên một cái cực mạnh khiến cô ta ngã ngay xuống đất.
Bà Khánh kinh hãi đến há hốc mồm còn quản gia vì thương cháu gái mà vội cản Gia Nguyên lại:“Gia Nguyên, cậu làm gì vậy? Sao lại đánh nó, cậu bị gì vậy hả? Con bé chỉ vô tình làm đổ nước cậu không nghe sao?”Mặc kệ bà quản gia nói gì, Gia Nguyên vẫn cứ không hạ quả, cậu trừng mắt nhìn Thùy Duyên lộ ra vẻ dữ tợn khiến người ta khiếp sợ mà e rằng chỉ có Giao Giao là dám nhìn thẳng vào mắt cậu lúc đó, cậu tiếp tục vun chân đạp vào người Thùy Duyên khiến cô ta đau đớn la lên thất thanh, mặc kệ cảnh đáng sợ do mình gây ra, Gia Nguyên vẫn tức giận mắng Thùy Duyên:“Một người giúp việc mà dám ăn nói với tôi thế sao hả? Tôi chỉ vui vẻ với cô là vì cô là cháu của quản gia thôi! Cô không có tư cách gọi tên của vợ tôi, chỉ mình tôi mới được phép gọi là “chị Giao”, còn cô thì phải gọi vợ tôi là cô chủ, cô có nghe rõ chưa? Đừng để tôi đánh chết cô ngay tại đây, mau xin lỗi vợ tôi ngay!”Cùng với sự phẫn nộ của Gia Nguyên, ánh mắt của Thùy Duyên nhìn cậu đầy kinh hãi, quản gia và bà Khánh cũng chẳng ai dám nói lời nào nữa, những người giúp việc có mặt ở đó cũng nhanh chân nắp vào chỗ an toàn lén nhìn ra.
Qủa thật Gia Nguyên một khi đã giận lên thì có trời mới không thấy sợ.
Thùy Duyên tỉnh mộng rồi, cô ta không dám nghĩ cậu là người đàn ông hiền lành dịu dàng trong mơ nữa, cô ta đau đớn quỳ trên sàn cúi đầu xin lỗi Giao Giao.
Giao Giao nhìn thấy kẻ đối đầu với mình bị sỉ nhục không những không cảm thấy vui vẻ mà trái lại còn bàng hoàng suy diễn ra hình ảnh bản thân sau này, trong đầu cô không ngừng vang lên một câu hỏi: “Đến con gái đẹp như vậy mà cậu ta còn ra tay đánh nặng như thế, lỡ sau này mình làm sai ý cậu ta có khi nào cậu ta đè đầu mình ra đánh y hệt như vậy không?”Cô chưa kịp hết bàng hoàng thì lại có tiếng Gia Nguyên cất lên nhưng lần này lại là nói với cô, đổi sang đối tượng là cô giọng cậu liền nhẹ nhàng lại:“Chị đã hết đau chưa? Chúng ta lên phòng để xem thoa thuốc cho chị nha.”Giao Giao lắp bấp vừa nói vừa gạt tay Gia Nguyên ra khỏi người mình:“Kh…không cần, chị…chị mệt rồi muốn ngủ một…một lát.”“Vậy sao? Vậy để em đưa chị lên phòng.”“Không cần, chị tự đi được.”Nói rồi, Giao Giao vội bước đi rồi dần chuyển thành chạy chạy thật nhanh lên phòng khóa cửa lại.
Chứng kiến cảnh Gia Nguyên vũ phu như vậy mặc dù là tức giận thay cô nhưng cô vẫn không thể không sợ hãi, ai biết chừng sau này người tiếp theo bị đánh sẽ là cô, càng nghĩ như thế cô càng thấp thỏm lo sợ liệu kế hoạch phục thù có thể hoàn thành được không.
Riêng về phần Gia Nguyên, khi thấy cô sợ hãi chạy lên phòng như vậy cậu cũng nhận ra mình đã quá nóng tính khiến cho Giao Giao sợ hãi nên đã chủ động đi quay trở lại đỡ Thùy Duyên đứng lên và nói với quản gia:“Tôi cho bà và cô ta nghỉ hai ngày để đi khám, cô ta bị gì thì cứ điều trị, chi phí tôi sẽ trả.”Xong chuyện, cậu không lên phòng giải thích hay nói bất kỳ gì với Giao Giao mà chọn cách rời khỏi nhà để thư giản cũng coi như trấn áp ngọn lửa luôn chực chờ bùng phát trong lòng.
Sau khi rời khỏi