Biết mình đã lỡ có biểu hiện biểu cảm sợ hãi mà cậu ghét nhất, trước giờ không có lần nào cô tỏ ra sợ cậu mà có thể yên ổn cả toàn bị cô mắng cho một trận, lại thêm vừa gặp bạn trai cũ nên có hơi chột dạ khiến cô không giữ được bình tĩnh bắt đầu cuống lên:“Không có, cậu nhìn nhầm rồi, chị chỉ hết hồn thôi, chị đâu có sợ cậu.”“Nếu nhìn nhầm vậy hiện giờ chị cuống lên thế là thế nào?”“Chị…chi…”Chưa để cô nói hết Gia Nguyên bỗng đưa tay lên, không biết hành động đó của cậu là dùng làm gì nhưng Giao Giao thì tưởng cậu định đánh mình, cô lập tức ôm đầu ngồi xuống vì biết trước bản thân sẽ không đỡ nổi lực tay của cậu.
Thái độ của Gia Nguyên lúc đó khá bất ngờ, cậu thu tay lại và cũng chưa bao giờ thấy tổn thương như bây giờ, ánh mắt cậu trở nên buồn bã khom người vịnh tay vào vai Giao Giao.
Cậu vừa chạm vào người thì Giao Giao đã cuộn chặt người lại hơn, cô hét lên trong sợ hãi:“Đừng đánh chị! Chị biết sai rồi!...”Nghe thấy câu nói ấy con tim cậu như vỡ nát, cậu khẽ thu tay lại nhưng trước khi thu tay cậu đã lấy từ tóc cô một sợi lông tơ, nét mài cậu khi đó bỗng chau lại buồn bã, khẽ giọng nói:“Em đã bao giờ đánh chị chưa?...Chuyện khi nãy bỏ qua đi, em sẽ không tra hỏi chị nữa.
Em nấu xong rồi, chúng ta đi ăn cơm.”Giao Giao vẫn không dám đứng dậy:“Cậu có, cậu đánh chị trên giường.”Cậu trầm giọng:“Ừm, vậy bây giờ đang trên giường à? Đứng dậy đi.”Cô lo lắng chỉ ngước mắt lên nhìn một cái, nhìn thấy chân mài cậu chau lại cô lại sợ đến run rẫy, khí thế hực trời mới vừa nãy đã không còn chút gì, coi ra mười mấy năm làm người hầu hạ đã làm cô bị ám ảnh trước biểu cảm khó chịu của chủ, kẻ cả khi người đó là Gia Nguyên.
Bấy giờ Gia Nguyên cũng hết cách, cậu thở dài một hơi như trút nổi muộn phiền rồi đưa tay nắm cổ áo sao lưng cô kéo cô đứng dậy.
Trước sức mạnh và sự cao lớn của cậu, cô chỉ như một đứa con nít không chút phản kháng bị lôi đi, nhìn mặt cô lúc đó ngơ ngác không biết gì đến lúc Gia Nguyên ngồi vào bàn và để cô rồi trên đùi mình Giao Giao mới tỉnh táo lại nhích người ra xa chỗ nhạy cảm của cậu như một thói quen.
Cô bây giờ giống như ngồi dựa trên bức tường thành vừa mềm mại vừa vững chắc, thức ăn trước mặt cũng không cần tự lấy mà đã có Gia Nguyên đút tận miệng.
Cứ như thế, hai người ăn cùng một chén cơm, một đĩa ớt chuông xào cùng vài cái trứng, cậu gắp hai đũa thì sẽ đút cho cô một đũa, Giao Giao cũng không biết đây là tình huống gì chỉ cảm giác nhớ về ngày Gia Nguyên còn bé mình cũng đặt cậu lên đùi và cho ăn như vậy, nhưng cũng đã rất lâu rồi cô không làm nữa.
Không ngờ rằng điều mình từng làm với cậu bây giờ lại ngược lại là cậu làm vói mình, cô ngồi trên đùi cậu cũng cảm giác ra cậu lớn rất nhiều đã không còn là cậu bé nhỏ xíu thích ngồi trên đùi cô ngày nào, lòng cô bỗng có chút cảm giác tự hào xen một chút mông lung.
Không giấu được cảm giác đó lại thêm thấy cậu đã muốn bỏ qua chuyện vừa nãy nên cô liền hỏi cậu, mục đích là muốn khơi lại kí ức lúc nhỏ của cậu để biết cậu suy nghĩ thế nào về mối quan hệ hiện tại của hai người:“Cậu chủ, cậu có nhớ lúc nhỏ chị cũng để cậu lên đùi rồi đút cậu ăn như thế này không? Ngày đó chúng ta thật vui vẻ, cậu lúc này cũng luôn miệng gọi chị vô cùng ngọt còn nói sau này sẽ để con của cậu gọi chị là mẹ rồi sẽ nuôi chị lúc chị tuổi già cậu có nhớ không?”Gia Nguyên đang buồn bã trong lòng vì thái độ sợ hãi của cô mới nãy nhưng khi nghe cô hỏi câu này mặt cậu liền trở nên vui vẻ đáp lại ngay:“Đương nhiên em nhớ chứ, hồi nhỏ em cứ thích leo lên đùi chị ngồi, có lần chị bị bà nội đánh nên đau chân không muốn cho em ngồi lên đùi nữa, mà do em khóc nên chị phải chiều theo, lúc đó chị đã rất khó chịu và nói với em là “Sao này cậu có cho chị ngồi lại không mà bắt chị cho ngồi hoài vậy?” Không biết chị có còn nhớ không nhưng em thì nhớ rất rõ, bởi vậy sau này lớn lên em bù đắp lại cho chị rồi này, không những chỉ là đùi mà chỗ nào trên người em chị muốn ngồi đâu cũng được.”Nghe cậu nói cô liền phì cười trong lòng, lén nghĩ: “Vậy tôi ngồi lên đầu cậu được không?” Vừa nghĩ xong thì tâm trạng cô cũng đỡ căng thằng hơn, cô cười đáp lại:“Có sao? Chị có nói vậy ư?”“Có chứ sao không.
Còn cái em nói cho con em gọi chị là mẹ đó là do chị hiểu sai ý em.
Ban đầu ý em không phải muốn chị làm mẹ nuôi của con em mà là làm mẹ ruột, tại em nói chị không hiểu.
Bởi vậy nên mới có vế sau là nuôi chị lúc tuổi già đó, ý em là chúng ta sau này làm vợ chồng sẽ sống cùng nhau tới già.
Tính ra là lúc nhỏ em nói rõ ra cho chị biết chị sẽ làm vợ em mấy lần mà chị không chịu để ý, cứ nghĩ ý em không phải vậy hay nói em chỉ nói là con nít nói giỡn.
Bây giờ em làm cho chị thấy rồi đó, trước giờ em nói gì thì sẽ làm được có phải không?”Giao Giao nghe đến đây thì bỗng tái mặt, cô bàng hoàng vừa nhìn Gia Nguyên vừa nhớ lại gương mặt ngây thơ của cậu lúc nói những câu mà cô cứ ngỡ là nói đùa đó.
Càng nghĩ cô càng không dám tin đó là lời báo trước của cậu, cô thắc mắc hỏi tiếp:“Cậu lại nói xạo có phải không? Lúc cậu nói như vậy cậu chỉ mới mấy tuổi, chị nhớ không làm là khoảng chín, mười tuổi gì đó…”Gia Nguyên khì cười, cậu đưa tay vòng qua eo cô, nói nhỏ:“Chị ơi là chị, sáu tuổi em đã biết yêu rồi, mười tuổi em đã lén nhìn chị thay đồ, trộm áo lót của chị giữ làm của riêng, chị nghĩ sao mười tuổi em lại ngây thơ không hiểu gì như vậy