Giao Giao như không tin vào tai mình nữa, cô bàng hoàng nhìn vào những vết sẹo trên mặt anh ta, cô không dám tin Gia Nguyên lại độc ác tới như vậy Cô không nhớ ra lúc nào trêm mặt của Gia Nguyên hiện ra sự thâm độc, chẳng lẽ rạch mặt bạn trai cô mà cậu vẫn có thể trở về vui vẻ với cô như không có gì ư? Bây giờ cô đang hoang mang liệu có phải do sự bốc đồng không suy nghĩ trước sau của mình đã khiến cho Hiển chịu bi kịch như thế không? Càng nghĩ cô càng thấy chua xót, cảm giác như mọi thứ đã rơi vào tuyệt vọng:“Tại em, tất cả đều do em.
Đáng lẽ em không nên kéo anh vào việc này, là em đã hại anh rồi! Nhà họ Tăng chẳng có ai còn tính người cả! Bọn họ là lũ rắn độc! Tại sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ? Họ còn nói là anh đã chết, nếu em biết anh vẫn còn sống thì trong nửa tháng qua em đã không nuôi kế hoạch trả thù mà cam chịu tiếp tục ở nhà họ.
Biết trước anh còn sống như phải sống cả đời với gương mặt bị hủy hoại thì em đã tự sát cho xong rồi! Em chẳng có gì để trả món nợ này cho anh cả!”“Em đừng nói như vậy, bọn họ dìm anh xuống biển nhưng anh vẫn cố gắng sống để về gặp em, em chính là hi vọng duy nhất của anh.
Bọn họ đã không còn tính người như vậy chúng ta càng không thể nhân nhượng họ nữa, chúng ta phải báo thù cho chính mình!”“Báo thù thế nào đây? Em không muốn quay về nơi đáng sợ đó nữa.
Chi bằng chúng ta hãy trốn đi, lần này sẽ không thất bại nữa đâu, em sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh cả đời để trả nợ cho anh…”“Em không nợ anh gì cả! Bây giờ chính là lúc chúng ta cần phải mạnh mẽ, chẳng lẽ em không muốn giúp anh trả mối thù này hay sao?”“Đương nhiên em muốn, nhưng…”“Đừng nhưng nữa, em bây giờ phải nghe anh.
Em mau dừng khóc đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc kế hoạch trả thù.”Cô im lặng nhìn vào mắt anh, sự quyết tâm trong đôi mắt đã làm cô bị run động, vốn dĩ cô vì anh mà có ý định bỏ trốn lần nữa nhưng bây giờ anh lại muốn cô tiếp tục ở lại, cô thật sự không biết nên làm thế nào.
Chưa kịp để cô hết hoang mang, anh ta đột nhiên nghiêm mặt lại, dùng thái độ kiên quyết mà trước nay chưa từng có nói với cô:“Em phải giúp anh trả mối thù này, thù này không trả anh quyết không làm người.
Anh đã có kế hoạch rồi, hiện tai Gia Nguyên vẫn đang rất thương yêu em, em hãy lợi dụng cơ hội này để chiếm được lòng tin của hắn để gia nhập vào làm việc trong tập đoàn nhà họ Tăng.
Tạm thời anh sẽ tránh đi một thời gian để chuẩn bị cho kế hoạch trả thù tiếp theo, chỉ cần hai năm anh nhất định sẽ quay lại tìm em, cùng em trả thù nhà họ.”“Anh nói sao? Anh muốn em tiếp tục ở cạnh Gia Nguyên sao? Anh có biết em phải chịu bao nhiêu đau khổ rồi không hả? Em không muốn nữa đâu!”“Không muốn vẫn phải làm!”“Anh chấp nhận dâng người mình yêu cho người đàn ông khác sao? Anh nói sẽ tránh đi hai năm, anh có biết trong hai năm đó sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra không? Hai năm dài như vậy làm sao em giữ được thân mình trước móng vuốt của cậu ta.”“Em giữ gì nữa? Em sống với hắn như vợ chồng bao lâu nay chẳng lẽ hắn để em còn con gái tới bây giờ sao?”Giao Giao nghe xong câu đó liền không giấu được sự phẫn nộ, cô lùi xa anh ta ra:“Anh nói gì vậy hả? Anh coi thường em đó sao?”Người bạn trai dường như đã bị thù hận che mờ mắt, anh ta lớn tiếng nạt lại cô:“Anh không phải thằng ngu, có đứa ngu mới tin em vẫn giữ thân được trước hắn! Suốt thời gian quen nhau em nói em vẫn còn là con gái như anh thì đã không tin lời em từ lâu rồi.
Mặc dù biết em đêm đêm bên hắn nhưng anh vẫn không hề dừng yêu em, tình yêu của anh rộng lượng như thế em còn đòi hỏi gì nữa? Chỉ có anh mới là người yêu em nhất mà thôi!”“Đây toàn là những lời thật lòng của anh đó sao?...!Phải, cứ cho em là em không giữ thân được đi.
Cho dù em không còn gì thì em cũng sẽ không quay lại để cậu ta tiếp tục giằng xé thân xác này đâu! Anh nói em yêu mà anh lại sẵn sàng đẩy em cho hắn, biết em sẽ bị hắn giầy vò nhưng vẫn muốn em đi, anh là đồ hèn hạ! Không đáng làm đàn ông! Trước nay anh là con người ích kỉ đến mức nào tưởng em không rõ sao? Anh vì lợi ích của bản thân nên mới quay lại tìm em mà thôi, nếu lần đó anh ôm được số tiền kia bỏ trốn thì anh có con nhớ tới em hay không?”Hiển nghe tới đây liền biến sắc, nước mắt anh ta trào ra, nhìn cô một cách thảm thương quỳ hai gối xuống:“Anh biết anh sai, đó là do anh ỷ lại, anh hèn, anh xấu xa.
Sau lần này anh đã thật sự hiểu ra mình yêu em nhiều đến mức nào, anh rất muốn ở bên em.
Nhưng em đã phải chịu những thứ do hắn gây ra với anh chưa? Em có biết mấy tháng qua anh phải khổ sở biết bao nhiêu, phải liều mạng trốn chạy rồi sống chui sống nhủi mới có thể về đây tìm gặp em không? Bây giờ trong đầu anh chỉ có trả thù, nếu