Một ngày nọ, khi cô đang ăn chén súp cua mà Gia Nguyên chuẩn bị thì chú Kính vào phòng tìm cô nói chuyện bàn về chuyện lùm xùm ở khách sạn đêm đó, chú thấy cô ngồi trên giường ăn nên cũng đi đến ngồi lên giường tỏ vẻ thân mật nói với cô rằng:"Vụ việc ở khách sạn đã ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn, mặc dù chú đã khống chế được thông tin trên mạng nhưng bộ mặt của tập đoàn đã không còn như trước, dù muốn dù không con và Gia Nguyên vẫn phải cùng nhau xuất hiện trong một cuộc họp báo nói rõ sự thật.
Cuộc họp báo hai ngày nữa sẽ diễn ra, tới lúc đó chú muốn con họp tác với Gia Nguyên diễn một màn kịch.
Chú đã bàn bạc hết với Gia Nguyên rồi, chú sẽ giới thiệu hai đứa là bạn học, ngày hôm đó Gia Nguyên dẫn con đến khách sạn để tìm chú nhưng trên đường có chút cãi vã nên mới có cảnh lôi kéo trước khách sạn.
Còn chuyện Gia Nguyên bị thương hai con sẽ giải thích rằng đó là chuyện ngoài ý muốn Gia Nguyên tự té ngã trong nhà vệ sinh.
Con chỉ cần nói đúng như thế, mọi việc phía sau đều có chú lo liệu, con không cần lo lắng bất cứ điều gì."Giao Giao nghe xong liền tỏ thái độ dè dặt, nghi ngờ bỏ chén súp xuống:"Tại sao con phải nói thế, chú không thấy lời khai quá sơ hở à? Con với chú có quen biết gì nhau mà con lại đi đến khách sạn tìm chú? Con và Gia Nguyên cách nhau 6 tuổi thì bạn bè được chỗ nào? Còn nữa, bị té ngã thì làm sao khâu đầu 18 mũi được? Tóc của Gia Nguyên vẫn chưa mọc ra nhiều, muốn giấu mấy vết khâu đó cho đừng thấy người ta chẳng lẽ họp báo Gia Nguyên phải đội nón à?"Chú Kính phì cười:"Con đúng thật là rất thông minh, nhưng con cứ yên tâm đi, cái gì chú bảo con làm đều có lý do cả.
Nếu phóng viên hỏi đến quan hệ của con và chú thì bà nội sẽ thay mặt trả lời, trước mắt câu trả lời sẽ là con và chú yêu nhau.
Trả lời như thế vừa hợp tình hợp lý với những câu trả lời trước vừa tránh được sự nghi ngờ của ông Tấn với Gia Nguyên.
Con cũng biết rồi đó, ông Tấn không phải dạng dễ tin người, ông ta nhất định sẽ chú ý đến Gia Nguyên sau vụ việc này."Giao Giao đảo mắt suy nghĩ một chút sau đó cô khoanh tay lại, hỏi với giọng rất nghiêm túc:"Chuyện nói dối con và chú yêu nhau Gia Nguyên có biết không?"Chú Kính đắng đo một lúc rồi mới trả lời:"Chú vẫn chưa nói với nó.""Chú không sợ Gia Nguyên giận sao?""Đành chịu, đây là cách khả thi nhất rồi, vừa giải quyết được chuyện hiện tại vừa giải quyết cả chuyện sau này.""Chuyện sau này của chú chính là nói đến chuyện danh nghĩa của đứa nhỏ do con sinh ra phải không? Chú và bà ta sớm đã tính trước nếu sau này con sinh con của Gia Nguyên ra sẽ cho đứa bé danh nghĩa là con của chú, và con cũng là vợ chú để tránh nghi ngờ của ông Tấn đúng không? Chú sợ ông Tấn biết Gia Nguyên đã có người phụ nữa khác trước khi lấy con gái ông ta mà sẵn sàng đối xử tệ với cháu mình thế sao? Một khi cậu ta mà biết, cả con, chú và bà ta đều không yên ổn, chú có chắc kế hoạch này tốt chứ? Có nghĩ sẽ hối hận không?"Chú Kính lắc đầu:"Chú cũng không biết, mọi việc đều do bà nội Gia Nguyên sắp đặt cả, chú cũng không tiện xen vào.
Tất cả mọi việc bà ấy đã lường trước hết chỉ có duy nhất chuyện con đăng ký kết hôn với Gia Nguyên là ngoài dự định.
Chú không biết sau này phải ăn nói với nó làm sau khi con của nó nó lại chẳng được nhận, còn chú thì lại đem cả vợ và con của nó về cho mình.
Thật là quá khó xử!"Nghe tới đây, Giao Giao tỏ vẻ khinh thường nhếch môi cười:"Hứ! Các người làm gì thì người ở giữa chịu thiệt cũng là tôi.
Thật ra thì cảm giác có con với cháu mà làm vợ chú chắc cũng không đến nổi tệ, dù gì tôi bây giờ cũng chẳng còn quyền con người nữa nên cũng không cần mặt mũi, liêm sỉ.
Tôi trốn nơi này lần này là lần tư, người ta nói nhất quá tam, tôi thì tới bốn lần, lần nào cũng thảm không buồn nói.
Nhờ hôm nay chú nói mà tôi mới biết hóa ra cả đời tôi sẽ không chỉ có một đời chồng, trước nay tôi còn sợ cả đời sống với Gia Nguyên đó chứ! Có hai người chồng là bác cháu cũng không sao, chán rồi thì đổi qua lại, sinh con cho ai thì cũng mang họ Tăng thôi.""Giao Giao còn đừng nói với thái độ như vậy, chú không bắt con sống hai chồng, chú chỉ là chồng trên danh nghĩa thôi, nhiệm vụ của con vẫn là chăm sóc cho Gia Nguyên.
Chú già rồi, đời nào dám nghĩ đến chuyện xa xôi đó, con cũng nghĩ thoáng chút đi mắc công lại buồn bực.""Buồn bực cái gì chứ? Tôi đang vui muốn chết, tự nhiên thằng nhỏ hồi đó mình tắm rửa, thay đồ giờ làm chồng mình.
Đã thế ông chú ngày đó tôi luôn coi trọng trong tương lai sẽ là người chồng thứ hai.
Tôi vui còn vui không hết nói chi buồn! Đầu óc người nhà giàu các người nghĩ tôi không dám tin là như