Dễ dàng thuyết phục được Hiển ký cam kết, Khôi vui mừng lập tức gọi điện cho Gia Nguyên thông báo.
Lúc bấy giờ Gia Nguyên đang ở trong trường nghe thầy chủ nhiệm ông bố điểm của kỳ thi lần trước, thầy đã đọc hạng ba và hạng nhì rồi chỉ còn hạng nhất là đang ấp úng tạo sự hồi hộp.
Trước giờ Gia Nguyên luôn nghĩ cậu chỉ có thể đạt hạng ba hoặc hai thôi, bây giờ tuột mất hai hạng đó khiến cậu toát cả mồ hôi hột ngồi cắn móng tay im lặng lắng nghe.
Đang giữa lúc căng thẳng như thế tiếng điện thoại bỗng reo lên, cậu giật mình cắn luôn cả ngón tay của mình.
Trong giờ học mà dùng điện thoại, Gia Nguyên bị thầy giáo ra hiệu đứng dậy, thầy bỏ danh sách trên tay xuống, nghiêm nghị nói:"Cậu Nguyên, sao trong giờ học cậu lại không tắc chuông điện thoại?"Gia Nguyên vội tắt máy trả lời thầy:"Em hồi hộp quá nên quên, thầy thông cảm cho em, nhà em rất nhiều việc.""Thông cảm là thông cảm thế nào? Nghỉ học hai tuần lễ mới vào trường đã hớt đầu đinh, đầu thì đầy sẹo, bộ tập đoàn AI bắt CEO đi đòi nợ thuê à?"Gia Nguyên bối rối:"Không có đâu thầy, này là do em ngã.""Thế còn điện thoại tại sao không tắt chuông? Biết quy định của lớp tôi dạy không? Cậu đi ra khỏi lớp đứng phạt cho tôi, lát nữa tôi gọi bác cậu hỏi coi tập đoàn nhà cậu bận tới cỡ nào.""Đừng mà thầy, chân em bị vầy mà thầy nỡ lòng bắt em đứng phạt sao?""Em tưởng em là con gái à? Em nghĩ em đẹp à? Tôi nhìn em tôi thương sao? Nhìn mấy thằng con trai như em là tôi không ưa rồi, đi ra ngoài đứng!"Gia Nguyên bất lực thở dài đành nhấc chân nặng nhọc bước đi, bước tới chỗ thầy giáo còn bị thầy khẽ thước lên vai, đi qua khỏi mặt thầy giáo thì thấy bỗng nói:"Hạng nhất đi rồi tôi khỏi thông báo nữa, cho các em giải lao 5 phút, chút nữa tới giờ nghỉ trưa lớp trưởng tới gặp tôi có việc."Ban đầu cậu nghe không kịp lời của thầy nhưng sau khi ra cửa đứng thì nghe tiếng các bạn trong lớp xì xào bàn tán cậu mới giật mình biết mình đạt hạng nhất, nghe xong cậu suýt không tin vào tai mình phải nghe kĩ mấy lần mới dám tin, nhưng cậu không vui mừng đến nhảy cẩng lên mà chỉ nợ một nụ cười nhẹ nhàng đầy mãn nguyện.
Đúng vào lúc đó anh Khôi bỗng chuyển sang nhắn tin thông báo cho cậu biết.
Nhận được tin này cậu lại vui mừng thêm lần nữa, hôm nay đối với cậu thật sự đã quá nhiểu niềm vui rồi.* * *Đến giờ nghỉ trưa, cậu lập tức trốn trường về nhà.
Đến nơi cậu liền đi tìm Giao Giao rồi không nói lời nào mà kéo cô đi theo mình.
Giao Giao chẳng kịp biết mình đi đâu thì đã bị đẩy lên xe rồi xe cứ thế chạy đi.
Ở trong xe, Gia Nguyên nắm lấy tay cô, nói rằng:"Hôm nay em sẽ cho chị thêm một lý do để chị chắc chắn lựa chọn bên em là không sai.
Sau khi gặp người này chị sẽ nhận ra chỉ có em là yêu chị nhất mà thôi."Giao Giao bán tính bán nghi không dám tin vào lời cậu.
Sau đó cô được đưa đến một căn biệt thự xinh đẹp ở ngoại ô, căn biệt thự mà ngày trước hai người từng ở.
Gia Nguyên dìu cô khỏi xe, dắt tay cô đi vào trong.
Vừa bước vào anh Khôi và đàn em đã đứng hai bên cúi đầu chào hai người làm cô có chút bất ngờ.
Mọi thứ dường như đã được chuẩn bị hết, cô được đưa đến một phòng camera, ở đó có một màn hình lớn phát hình ảnh của Hiển ở trong phòng.
Cô vừa nhìn thấy anh ta liền kích động hỏi Gia Nguyên:"Cậu vẫn chưa thả anh ấy à? Anh ấy bị nhốt ở đây từ khi nào? Cậu đã làm gì anh ấy rồi?"Gia Nguyên bình thản giữ chặt tay cô, mỉm cười đáp:"Từ lúc chị và anh ta gặp nhau ở công viên thì hắn đã ở trong tay em rồi, nhưng chị yên tâm, hắn sống ở biệt thự này rất tốt, nhìn cách ăn mặc và đầu tóc của hắn là đủ đoán ra rồi."Cô quay lại nhìn Hiển kĩ một lần, thấy đúng như Gia Nguyên nói anh ta ăn mặc rất tươm tất nên cô cũng tin phần nào:"Cậu thật sự đối xử tốt với anh ấy sao?""Đương nhiên, ngày ba bữa, ăn no mặc ấm.
Chị có biết vì sao em đối xử tốt với anh ta không?""..
Tôi không biết.."Gia Nguyên bật cười, một tay nhẹ nhàng chạm lên má cô:"Hắn đã đồng ý sẽ từ bỏ chị để lấy tiền rồi.
Đợi ở đây một lát, em lấy chữ ký của hắn cho chị tin."Nói rồi, cậu quay lưng rời đi cùng anh Khôi.
Ở trong phòng camera lúc này chỉ còn có Giao Giao và một vài người canh chừng.
Nghe cậu nói với thái độ chắc chắn như thế cô cũng có chút lo lắng, cô ngồi xuống ghế chăm chú nhìn vào màn hình.
Chẳng bao lâu sau, Gia Nguyên và Khôi đã xuất hiện trong tấm mắt cô, Nguyên đưa cho Hiển một tập giấy, lúc này camera không những ghi hình mà còn có loa phát tiếng nói từ trong phòng giam của Hiển.
Tiếng của Gia Nguyên phát ra một cách đầy uy quyền và tự tin:"Đây là tờ cam kết, anh mau ký vào nó, ký xong anh sẽ rời khỏi Giao Giao, suốt đời không xuất hiện ở gần cô ấy một lần nào nữa, đổi lại anh sẽ có 2 tỷ.
Những điều này người của tôi chắc cũng đã nói với anh rồi."Hiển không hề biết là Giao Giao đang âm thầm quan sát mình, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều mà hiên ngang cầm lấy bản cam kết xé toạc nó ra khiến Gia Nguyên và anh