Buổi sáng hôm sau, Gia Nguyên được đưa về nhà và sẽ tự mời bác sĩ đến chăm sóc.
Cậu được đưa lên một chiếc xe ô tô, bấy giờ Giao Giao cũng đã định lên xe cùng cậu nhưng bà Khánh đã đẩy cô mạnh ra khiến cô ngã xuống đất và họ chạy xe đi bỏ cô một mình ở lại.
Cô nhìn theo hướng xe chạy đi với ánh mắt đây bi thảm, chân cô đã quỳ một đêm rồi, nó không thể đi được nổi nữa, cô biết nếu bắt taxi sẽ tốn nhiều tiền nhưng nếu đi bộ thì chân cô sẽ không thể chịu, cô đành ngồi sát vào vỉa hè chờ cho chân đỡ hơn rồi sẽ đi bộ về.Bấy giờ Gia Nguyên ngồi trên xe mới vội quay lại nhìn cô nhưng cổ họng cậu rất đau không thể nói rõ được, giọng cậu khản đặc:“Sao… lại..
bỏ chị… ấy lại?”Bà Khánh cậu liền kéo cậu lại không cho cậu nhìn nữa.“Lát nữa nó sẽ tự về, con không cần lo.”“Nhưng…nhưng chị ấy về… bằng cách nào?”“Nó tự đi taxi về.”“Ở đây… cách nhà rất… xa đó, sẽ đắt lắm.
Mau quay…xe lại đón chị ấy đi.”“Cứ mặc kệ nó, nó có tiền mà.”“Chị ấy sẽ không dùng… tiền để đi lại đâu.
Mau quay… xe lại đi!”Bà Khánh cậu im lặng không nói nữa, trong lòng cậu thừa biết bà mình ghét Giao Giao nhưng cậu cũng không muốn vì thế mà nghe theo lời bà để Giao Giao phải chịu khổ.
Cậu bỗng hét lên, phản ứng rất quyết liệt:“Anh Khôi! Mau quay xe lại cho tôi! Mau quay xe lại!”Sư quyết liệt phản kháng lại của cậu khiến cả những người trên xe đều phải giật mình, anh Khôi thấy cậu như thế cũng hoảng loạn tự động quay đầu xe mà không cần nghe lệnh của chú Kính.
Chỉ một lúc sau đó, họ dừng xe trước mặt Giao Giao, bấy giờ Gia Nguyên mới chòm tới đẩy cửa xe ra, nhìn cô và nói:“Giao Giao, chị mau lên xe đi.”Giao Giao nhìn cậu với ánh mắt đượm buồn, cô cố gắng đứng dậy nhưng không đến chỗ xe mà lại bước đi một mình về phía trước.
Gia Nguyên thấy dáng đi của cô rất lạ, cậu cố di chuyển một lần nữa để bước khỏi xe gọi cô quay lại, nhưng bà cậu đã kịp kéo cậu lại rồi đóng cửa xe, dùng chất giọng nghiêm nghị nói với anh Khôi:“Chạy xe tiếp đi.
Mặc kệ thằng bé.”Chiếc xe bây giờ lại bắt đầu chạy và Gia Nguyên vẫn không bỏ cuộc nhìn về phía Giao Giao, rồi bóng dáng cô xa dần.
Nội tâm cậu bỗng nhiên lo sợ, lo sợ một thứ gì đó rất mong manh, cậu cảm nhận được sự bất lực của mình, một chút quyền cũng không có, nó khiến cậu càng thêm giận dữ, trong một phút không thể kìm chế, cậu quay lại lớn tiếng với bà mình:“Tại sao bà lại làm như vậy với chị ấy hả? Chị ấy rõ ràng đâu có lỗi, là lỗi tại con mà! “Bà cậu giận dữ nhìn cậu:“Con dám nói chuyện với bà của mình như vậy chỉ vì một con nhỏ người làm sao? Là nó dạy con phải không?”“Chị ấy không phải người làm, chị ấy là người nhà của con.”“Ai là người nhà của con? Nó và con không có quan hệ gì cả.”“Nhưng ít ra chị ấy chăm sóc, quan tâm con, không giống như bà, bà chỉ lo cho con bởi vì có thể thừa kế mà thôi! Con…”Nói chưa dứt lời, Gia Nguyên bỗng nhiên ngất xỉu, bà cậu liền nhẹ nhàng đỡ cậu lên đùi mình nằm giống như không hề xảy ra chuyện gì.
Rồi được một lúc im ắng, chú Kính mặt mũi khó coi, lòng lo cho Giao Giao nên cố ý nhắn tin nhờ trợ lý của mình đến đón Giao Giao.
Nhắn xong, chú quay lại nói với bà Khánh:“Gia Nguyên bây giờ bênh vực con bé đó như vậy, mẹ định để con bé đó ở cạnh Gia Nguyên mãi sao? Sao không có nó đi đi?Bà Khánh liền trả lời:“Đợi một thời gian nữa mẹ sẽ đuổi nó đi.”“Khi nào?”“Khi Gia Nguyên đủ lớn, mẹ sẽ cho con bé đó sinh con cho Gia Nguyên để trả nợ.
Bây giờ vì vụ tai nạn đó khiến Gia Nguyên thành ra thế này, ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của Gia Nguyên sau này.
Hôn ước của nhà ta với nhà ông Tấn vẫn phải thực hiện, nhưng đứa con gái thiểu năng bệnh tật kia không thể để nó sinh con nối dõi cho Gia Nguyên được, mẹ phải chuẩn bị trước cho Gia Nguyên một người để nối dõi.”“Vậy là con định để con bé đó sinh con cho Gia Nguyên sao? Hai đứa nó tình chị em thấm thiết như vậy, liệu có được không?“Mẹ cũng hết cách rồi.
Con bé đó nhìn cùng không tệ, rất xinh đẹp, lanh lợi, thông minh, lại học giỏi, nếu cháu cố của mẹ sau này được một phần như con bé đó thì cũng là phúc đức.
Với lại, Giao Giao cũng lớn hơn Gia Nguyên 6 tuổi, như vậy thì càng thuận lợi để sớm có con, Gia Nguyên chỉ cần lên 16 tuổi thì con bé đó đã 21, đã đủ khả năng và sức khỏe tốt để sinh con rồi.”Chú Kính tỏ ra quan ngại, thực chất là bà Khánh đổi ý:“Con bé đó cứng đầu như vậy, nó chịu nghe lời con sao? Còn Gia Nguyên nữa, nó không chịu làm thì cũng không được gì.”Bà Khánh vẫn tỏ ra bình tĩnh:“Chuyện này con cứ yên tâm, số tiền nó nợ nhà mình càng lúc càng lớn, nó không trả nổi thì chỉ còn cách này mà thôi.
Còn về Gia Nguyên thì khỏi lo, nó thích con bé đó từ lâu rồi.
Mẹ chỉ còn có việc nghĩ cách để sau khi con bé đó sinh con xong liền chịu âm thầm rời đi không tranh giành nuôi con với Gia Nguyên mà thôi.”“Con thấy việc này chả tốt chút nào.
Con không tán thành thật sự.“Đành phải làm vậy thôi.
Có như vậy cuối đời Gia Nguyên mới không phải sống cực khổ.”…Một lúc lâu sau, Gia Nguyên về đến nhà.
Bấy giờ nằm trên giường, cậu dần tỉnh lại, gọi tên Giao Giao trong mơ màn:“Giao Giao…Giao Giao… Mau đưa chị ấy về đi…”Vào lúc ấy, người trợ lý mà chú Kính sắp xếp cũng đã tới đoán Giao Giao rồi, Giao Giao được kéo vào xe như thế lại càng lo sợ, xe chạy được một lúc, cô liền hỏi:“Anh đưa tôi về định lấy bao nhiêu tiền đây? Tôi không có tiền đâu đó.”Trợ lý trả lời:“Yên tâm, lần này anh Kính nói là miễn phí.
Cô mau quay về nhà chăm sóc cho cậu chủ.”“Thằng nhỏ đó suốt ngày tự hại mình, báo hại tôi cũng bị va lây.
Anh có biết tiền viện phí của nó là bao nhiêu không?”“Tôi nghe anh Kính nói hình như cũng không nhiều, tầm mấy trăm nghìn thôi.
Bệnh viện đó là bệnh viện công, có tính bảo hiểm y tế nên không nhiều lắm.”“Vậy sao? Làm tôi cứ tưởng đắc lắm, sợ hết cả hồn.”“Không quan trọng tiền, quan trọng ở chỗ cậu chủ suýt chết, lần này dị ứng nặng đến nổi làm cậu ấy nói chuyện sắp không ra hơi, hai mắt sung lên hết, cô về nhà nhất định bị phát thêm lần nữa.”“Tôi biết mà.
Nhưng mà lỗi này rõ ràng do anh Khôi chứ đâu phải do tôi, anh Khôi mới là người chuẩn bị kêu món cho cậu chủ mà.
Tôi bị anh ta vạ lây rồi.”“Đúng là anh Khôi đảm nhận gọi món nhưng anh ta nói không có gọi món xôi mặn đó.
Cô nghĩ gì mà trong một resort sang trọng lại có món bình dân đó.
Món đó nhất định là do cậu chủ tự kêu đầu bếp làm nhưng không biết làm xôi mặn người ta có để gà nên không căn dặn.
Cậu ấy cũng không biết gì đâu?”“Tôi không biết, anh ta không biết, cậu chủ không biết, vậy bây giờ là lỗi của ai?