Tiếng hít thở trong phòng nhẹ nhàng, Vân Yên cuộn tròn người nằm trong góc dưới chân giường bọn họ, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Các khớp xương đều đau âm ỉ, đầu vang lên ong ong, cổ họng cũng đau muốn ho khan, nhưng lại sợ sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của Dận Chân và Dận Tường nên cố gắng nén lại.
Đang lúc mơ mơ màng màng thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau.
Vân Yên giật mình hoảng sợ tỉnh lại, vội vàng đứng lên, muốn gọi Dận Chân dậy, nhưng đôi môi nàng đã bị đôi tay to lớn che lại —— hơi thở quen thuộc phả đến, Dận Chân ngồi bên giường, ánh sáng trong đôi mắt ẩn hiện trong đêm tối. Chàng khẽ “xuỵt” một tiếng, Vân Yên sau bàn tay chàng gật đầu. Dận Tường nằm bên cạnh đã tỉnh dậy từ lâu, ánh mắt sắc bén nhoài người ra cửa sổ quan sát tình tình.
Cậu ta nhìn thấy có người bất ngờ tấn công phòng của hai thị vệ và Tiểu Xuyên Tử cách vách.
Lông mày Dận Tường nhíu một cái muốn mặc quần áo xông ra, Dận Chân đưa tay giữ cậu ta lại, thấp giọng giao phó một câu:
- Đừng để lộ thân phận.
Dận Tường gật đầu kéo cửa ra ngoài.
Vân Yên vẫn đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng của Dận Tường, trong lòng vô cùng lo lắng. Mặc dù biết võ công Dận Tường rất tốt, nhưng phép vua thua lệ làng (1), Vân Yên vẫn bồn chồn không yên.
Dận Chân từ trên giường đứng dậy, kéo cổ tay nàng. Vân Yên vội vàng xoay người lại giúp chàng mặc quần áo đi tất giày.
Tiếng đánh nhau phòng bên cạnh dần dần biến mất, Dận Tường đẩy cửa vào. Đang định mở miệng nói chuyện —— bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét ầm ĩ vang lên ở ngoài viện, một đám người xông vào trong sân, cây đuốc bập bùng chiếu sáng màn đêm.
Tên cầm đầu giữ chặt ông lão tóc bạc trắng, gã chỉ tay vào Tiểu Xuyên Tử và hai thị vệ, liên tục chất vấn ông.
Dận Chân nâng mắt lên, con ngươi sâu thẳm toát ra sự sắc bén, đứng lên. Dận Tường quan sát tình hình, lao ra trước một bước.
Vân Yên theo sau lưng Dận Chân bước ra ngoài sân, tên cầm đầu râu quai nón cao lớn thô kệch, vô cùng hung dữ tra hỏi ông lão tại sao lại cho người lạ có mang theo binh khí qua đêm, có phải có mưu đồ làm loạn hay không. Ông lão run rẩy giải thích chỉ là thương nhân qua đường ở nhờ một đêm mà thôi, thì bàn tay của tên cầm đầu chuẩn bị giáng xuống, Dận Tường xông lên bắt lấy cánh tay gã, gã liền đẩy ông lão ra! Dận Tường còn chưa kịp mở miệng gã đã đánh tới! Chiêu nào chiêu nấy đều hung tàn, không phải là một tên trói gà không chặt.
Ông lão bị đẩy ra lảo đảo ngã trên mặt đất, Vân Yên nhìn thấy vội vàng lao lên đỡ ông.
Gã cầm đầu hét to ra lệnh tóm lấy bọn họ! Một đám phía sau ỷ đông cậy mạnh ào ào ra tay! Tiểu Xuyên Tử và hai thị vệ cũng ở trong đó. Ngay cả Dận Chân cũng tham gia cuộc ẩu đả, cục diện thoáng cái hỗn loạn ngoài tầm kiểm soát!
Vân Yên dìu ông lão trốn vào một góc. Nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Dận Chân khi múa kiếm trong Tứ Nghi Đường, chưa bao giờ biết rằng khi chàng đánh nhau thật sự, hóa ra cũng mang theo sự tàn nhẫn như thế này.
Những cây đuốc ngổn ngang, tiếng gào rú trong cuộc ẩu đả, tiếng va chạm của đao kiếm, lóe lên trong bóng đêm nhìn vô cùng dữ tợn, nàng hoảng sợ không mở nổi miệng.
Võ công của Dận Tường Dận Chân cùng với các thị vệ tuy rằng rất cao, nhưng hai quyền khó địch lại được với bốn tay, đối mặt với mười mấy kẻ địch bao vây xung quanh không dễ dàng chút nào, hơn nữa những tên này đều có võ công quyền cước. Mà Tiểu Xuyên Tử đứng trong đám người còn cần người khác bảo vệ thì mới giữ được mạng sống.
Đôi mắt Vân Yên nhìn cuộc chiến gần trong gang tấc, không ngừng run rẩy. Ông lão hình như ngã bị thương, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, Vân Yên cúi đầu muốn dìu ông lão đứng lên, đưa ông vào căn phòng an toàn, nếu như bọn họ lúc này mà bị thương, thì lại càng gây thêm nguy hiểm cho chiến cuộc. Ông lão không đứng dậy nổi, Vân Yên dùng hết sức mình kéo ông lên ——
Hai người đang đánh nhau bỗng nhiên xông tới, thoắt cái đẩy ngã Vân Yên ra!
Vân Yên ngã nhoài xuống đất, đầu bị đập mạnh hai mắt hoa lên, đầu gối và khuỷu tay đau rát, bởi vì trên người có vết thương cũ nên lại càng đau hơn. Sợi tóc rủ xuống che khuất con mắt, mới giật mình phát hiện mũ của mình đã bị đánh bay, tóc tai đã xõa ra một nửa. Mọi người xung quanh vẫn đang đánh nhau kịch liệt, không ai để ý đến nàng.
Vân Yên vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn ông lão bên cạnh có bị thương hay không, dùng hết sức bình sinh đứng lên, nhưng không ngờ mu bàn tay phải bị chân ai đó giẫm phải. Cái giẫm này cực kì mạnh, dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn. Vân Yên chỉ có thể khẽ kêu một tiếng nghẹn ngào trong cổ họng! Tiếng nghẹn ngào này không mang theo sự thê lương, nhưng vẫn bị người khác nghe thấy.
Trong hỗn loạn Dận Chân vừa cầm kiếm chiến đấu, vừa theo trực giác quay lại nhìn. Cách một đám người chàng nhìn thấy một bóng hình ngã sõng soài trên mặt đất, tóc tai đã rối một nửa, không biết bị thương ở đâu, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác đả thương! Trong lòng không khỏi lo lắng, tình cảm nơi đáy mắt bỗng chốc trở nên sâu đậm, nhanh chóng giải quyết đám người xung quanh rồi tiến lên. Nhưng có người còn gần hơn chàng, nhanh trước một bước.
Dận Tường cách Vân Yên rất gần, cậu ta đánh nhanh với gã cầm đầu vô cùng quyết liệt, nhưng khi ánh mắt chạm tới Vân Yên gần đấy, ra tay càng hung ác hơn, một nhát kiếm chém thẳng vào người gã, máu phun ra.
Vân Yên ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, cổ họng cảm thấy buồn nôn. Chợt được một đôi tay to ôm dìu lên, ngẩng đầu lên thấy là Dận Tường. Đám hỗn loạn phía sau cậu ta vẫn ngoài tầm kiểm soát, gã cầm đầu vừa ấn vào miệng vết thương vừa tấn công tới, hô hấp Vân Yên bỗng ngừng lại! Nàng đẩy Dận Tường ra.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dận Chân xông lên lấy kiếm đỡ, Dận Tường xoay người đánh cho gã một quyền ——
Vân Yên nhẹ nhõm thở phào một hơi, bỗng cảm thấy có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, một tên cầm kiếm lao thẳng về phía lưng Dận Chân! Trong nháy mắt, Vân Yên không kịp mở miệng, tâm chưa động, nhưng thân đã động. Nàng không biết đã chạy tới thế nào, lưỡi kiếm sắc bén đã đâm xuyên qua ngực nàng!
Tiếng máu thịt và xương cốt khi bị kiếm đâm thủng nghe rất kỳ diệu, sự đau đớn xuyên thẳng vào các dây thần kinh trong đầu, đến cả chính Vân Yên cũng nghe thấy rõ ràng.
Dận Tường sợ hãi xoay người lại ôm Vân Yên trước khi nàng ngã xuống, một chân đạp thẳng vào kẻ tấn công phía sau, sắc mặt kinh hãi đau đớn trước nay chưa bao giờ có, cậu ta không còn để ý tới bất cứ thứ gì khác
- Vân Yên!
Một tiếng hét trầm khàn xé rách bầu không khí, vô cùng rõ ràng trong đám đông hỗn loạn.
Dận Chân chỉ đứng gần ngay gang tấc, nhưng khi xoay người lại hình ảnh đã thành thế này ——
Một lưỡi kiếm sắc bén nhuốm máu xuyên qua ngực trái Vân Yên, mái tóc dài rối tung của nàng xõa trên vai áo vải thô màu đen, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nàng không biết đang nhìn ai, cũng có thể đang nhìn vào hư không. Tất cả xung quanh như yên tĩnh trở lại, nàng đau đớn ngã xuống, Dận Tường xoay người ôm chặt lấy nàng, gào thét.
Tất cả trước mắt Vân Yên tối sầm lại, tiếng kêu gào và la hét quen thuộc bên tai trở nên mông lung, nàng đã đi vào một nửa bóng đêm —— thật may mắn, may mắn khi lưỡi kiếm kia đâm vào người mình.
Dận Chân nhìn chằm chằm vào Vân Yên đang nằm trong ngực Dận Tường, trái tim và thần trí đã hoàn toàn vỡ vụn, ngón tay cầm kiếm cũng đang run rẩy, xông lên.
Dận Tường hai mắt đỏ ngầu ôm chặt Vân Yên, gọi tên nàng, Dận Chân xông lên muốn ôm Vân Yên, nhưng Dận Tường làm như không thấy.
Vạt áo Dận Tường đã nhuốm máu, toàn thân tràn đầy hơi thở chết chóc. Một tay lấy lệnh bài bên hông xuống, quát:
- Thập Tam hoàng tử kinh thành Dận Tường ở đây! Ai dám xông lên, tru di cửu tộc!
* * * * *
Vân Yên mơ màng tỉnh lại trong cơn đau, khẽ nâng mí mắt lên, lồng ngực đau như dây thần kinh bị một con dao cùn giày vò, đến cả huyệt thái dương cũng đập mạnh thình thịch.
Mở mắt ra đã thấy khuôn mặt Dận Tường với đôi mắt đỏ ngầu, ngồi bên cạnh cậu ta là Dận Chân đang