Bâng khuâng hồi tưởng không biết trời sáng từ lúc nào.
Khoảng trời phía trước trên Long Gia Bảo dường như nặng nề, u ám hơn bất cứ nơi nào, khiến người ta không muốn ở lâu.
Về phòng mình, thay bộ y phục sạch sẽ, tươm tất, Tần Phong đến chính đường nhà Long Thừa Vân ở để bái kiến ông ta.
Chỉ trong giây lát, Long Thừa Vân đã xuất hiện, thân mật khoác vai y, hỏi: “ Cậu đến sớm thế này, không biết là có chuyện gì?”
Tần Phong lùi một bước, hành lễ rồi nói: “Đêm qua có người lén vào Long Gia Bảo, ôm ý đồ gây rối với Lạc phu nhân.”
“Ồ, có chuyện như thế à?? Là người nào làm, ta sẽ hạ lệnh truy sát hắn ta ngay!”
“Một tên tép riu không biết trời cao đất dày mà thôi, tôi đã diệt trừ rồi.”
Long Thừa Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười: “May mà có cậu, nếu không thì hậu quả thật khó lường.”
“Điều này chứng tỏ Long Gia Bảo canh phòng không đủ nghiêm ngặt, bảo chủ cần bố trí lại mới được, nếu không lỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ tổn hại tới thanh danh của Long Gia Bảo.”
“Gần đây ta bận quá nhiều chuyện nên có đôi chỗ chưa được chu toàn cho lắm. Hay là cậu giúp ta đi!”
Tần Phong do dự một lát rồi lắc đầu. “Thân phận của tôi không thích hợp cho lắm, bảo chủ nên giao việc này cho người khác.”
“Haizz! Con bé Thanh Nhi này chỉ nhất thời nổi tính ương bướng mà thôi. Tỷ võ chiêu thân cái gì chứ? Trên giang hồ, ai chẳng biết võ công của cậu không ai có thể bì kịp. Ta đã răn dạy nó rồi, cậu hãy nhường nhịn nó một chút, đừng so đo với nó, được không?”
Tần Phong khẽ nhíu mày. Thật ra y chẳng những hiểu rõ lòng dạ của Long Thanh Nhi mà còn nhìn thấu ý đồ của Long Thừa Vân. Bề ngoài thoạt nhìn là do ông ta quá yêu thương, nuông chiều con gái nhưng thực tế là muốn tìm hiểu thực lực của đám thanh niên trong các môn phái hiện nay. Đương nhiên Long Thừa Vân cũng muốn chứng kiến võ công của y, tiện thể mượn lần tỷ võ này để nâng cao uy danh của mình.
Còn những thanh niên kiệt xuất của các môn phái đã có tình ý gì với Long Thanh Nhi hay không thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để thể hiện mình lần này, hy vọng có thể nổi danh sau một trận chiến. Những chuyện như thế, Tần Phong hoàn toàn không muốn tham dự nhưng lại bị kéo vào cuộc.
Sai là sai ở chỗ y uống quá chén, nhất thời nổi hứng đột nhiên muốn thành thân.
“Vậy được, tôi sẽ đi làm ngày đây.” Tần Phong nói.
Y không từ chối, không vì lý do gì khác mà bởi vì y thật tình không muốn nàng lại gặp phải nguy hiểm.
Vừa sắp xếp xong nhân lực, thời gian đổi canh tuần tra cùng cách thức cảnh báo khi xảy ra chuyện thì Tần Phong nhìn thấy Lạc Vũ Minh đang đi về phía mình.
“Cảm ơn huynh vì chuyện đêm qua. Nếu không nhờ có huynh thì e ta sẽ phải áy náy suốt đời mất.” Lạc Vũ Minh nói.
“Đừng nói thế… Ta cũng chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi.”
“Chi bằng huynh hãy sang chỗ ta uống vài chén, ta sẽ bảo Tình Nhi làm vài món mời huynh.”
“Không cần đâu.” Lời vừa thốt ra, Tần Phong mới ý thức được là mình phản ứng quá mạnh bèn giải thích: “Ta đã hẹn Long Thanh Nhi ra ngoài dạo chơi rồi, để hôm khác đi.”
“Vừa đúng lúc, mời nàng ấy qua đây luôn đi! Tình Nhi còn nói là muốn làm quen với nàng ấy.”
“Để dịp khác đi.”
“Vậy thì ngày mai đi. Ta sẽ về báo lại với Tình Nhi ngay, chắc chắn nàng ấy sẽ rất vui.” Không đợi Tần Phong trả lời, Lạc Vũ Minh liên hớn hở quay lưng rời khỏi đó.
Tần Phong nhìn theo bóng Lạc Vũ Minh, cơn sầu não trong lòng lại dấy lên. Y lẩm bẩm: “Bằng hữu! Lạc Vũ Minh huynh là bằng hữu tốt nhất của ta, tại sao lại đối xử với ta như vậy?”
Đứng trên cửa sổ lầu hai, Lạc Vũ Minh nhìn dàn hộ vệ tăng gấp ba ở phía dưới, cười nham hiểm. “Tần Phong ngươi chạy không thoát được đâu. Ta sẽ để cho người khắp thiên hạ biết ngươi phải lòng nương tử của ta, khiến cả đời này ngươi không thể ngẩng đầu làm người được nữa!”
“Đáng tiếc ta đã làm ngươi thất vọng rồi!” Mạc Tình đứng sau lưng hắn, đáp lại.
“Đúng vậy. Ta cứ tưởng cô sẽ than thở với hắn rằng ta đối xử không tốt với cô, sẽ nhào vào lòng hắn nói cho hắn biết không lúc nào là cô không nhớ tới hắn. Đúng là lãng phí cơ hội gặp gỡ mà ta đã dày công an bài cho hai người.”
Mạc Tình khẽ cười, trông hết sức mông lung. “Đương nhiên là ngươi muốn ta nói thế, ngươi muốn chàng không cưới được Long Thanh Nhi, không thể làm rể quý của Long Thừa Vân, ngươi muốn chàng luôn phải sống trong ánh mắt khinh bỉ của người đời như người.”
“Cô thông minh hơn ta nghĩ đấy!”
“Ta sẽ không bị ngươi lợi dụng. Ta muốn chàng cưới Long Thanh Nhi, muốn chàng được nở mặt nở mày, được người người tôn trọng…” Nàng mỉm cười, đi đến bên cửa sổ, ung dung nói: “Chàng sắp có mọi thứ, sắp thành thân với người mình yêu, còn có ta luôn âm thầm yêu chàng, chàng là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đờinày….”
Chát! Một cái tát nảy lửa giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp, mong manh của Mạc Tình khiến má nàng đỏ lên như ứa máu.
Lạc Vũ Minh vẫn chưa thỏa cơn giận, hắn bóp cổ nàng, hung tợn nói: “Ngày mai cô sẽ biết chọc giận ta thì sẽ phải trả giá đắt thế nào.”
Trả giá đắt?
Hôm sau, Mạc Tình bị Lạc Vũ Minh kéo xuống lầu, vào phòng khách. Khi nàng nhìn thấy Tần Phong và Long Thanh Nhi ngồi bên bàn ăn thì lập tức hiểu ra.
Tần Phong nhìn chằm chằm vào má nàng, một lúc lâu mà vẫn không rời mắt được, hai tay nắm chặt lại.
Nàng đưa tay che bên má bị sưng vù, cúi đầu né tránh ánh mắt của y. Nàng tưởng rằng với tính cách của Tần Phong, y sẽ không hỏi nhiều nhưng nàng vừa ngồi xuống đã nghe Tần Phong nói: “Minh, có chuyện gì mà ra tay nặng như thế?”
Nàng vội vàng trả lời: “Không đau đâu, chuyện vặt vãnh giữa phu thế thôi mà… Chàng ấy không dùng nhiều sức, chẳng qua là do da ta quá mỏng mà thôi.”
Tần Phong đang định nói gì đó thì Long Thanh Nhi đã âm thầm kéo áo y, y mới im lặng không nói tiếp.
Chỉ cần một câu hỏi quan tâm, lo lắng của Tần Phong. Mạc Tình đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Không cần biết trong lòng y có nàng hay không , chỉ cần trong mắt y còn thấy nàng là nàng đã rất vui rồi.
Nàng đứng dậy, nói: ‘Bộ dạng này của ta không tiện để tiếp khách, ta xin phép về phòng trước đây.”
Lạc Vũ Minh đứng dậy kéo nàng lại, cười, nói: “Đừng đi mà, chẳng phải nàng thường nói rất muốn được gặp lại Tần Phong sao? Lần này gặp được, sao không cùng người ta uống vài chén đã?”
Mạc Tình định từ chối thì cảm thấy một luồng nội lực mạnh mẽ truyền vào cánh tay mình, khiến cả người nàng trở nên tê dại, phải ngồi phịch xuống ghế.
“Vậy cũng được.” Nàng nhận lấy chén rượu mà Lạc Vũ Minh đưa cho mình, mỉm cười nhìn đôi tình nhân trước mặt. “Ta chúc hai người bách niên giai lão, mãi mãi bên nhau.”
Nói xong, không đợi họ nâng chén lên, nàng đã ngửa đầu uống cạn chén rượu mạnh ấy. Nàng tự nhủ ngọn lửa cháy cồn cào trong lòng nàng là bởi vì rượu quá mạnh, sống mũi cay cay vì sặc rượu, còn nàng thì đang vui vẻ . Nhìn thấy y hạnh phúc, nàng rất vui.
Ngực quặn lên từng cơn, máu từ dạ dày dâng lên tới cổ họng. Nàng luống cuống lấy khăn tay che miệng, ho khan vài cái. Ho xong, nàng vội vàng giấu khăn đi.
“Xin lỗi, ta…”
“Không biết uống thì đừng uống nữa.” Người nói là Tần Phong, giọng y run run.
“Không sao…” Nàng ho vài tiếng, lau nước mắt nơi khóe mắt rồi cười, nói: “Ta biết uống. Là do gần đây bị cảm nên mới như thế, không sao mà.”
Mạc Tình nghe thấy Lạc Vũ Minh nói : “Tình Nhi, nàng xem bọn họ ngọt ngào biết bao.” Nàng nhìn họ, gật đầu.
Nàng không dám nhìn Tần Phong. Hễ nhìn mặt y, nàng lại cảm thấy như mình liên tục bị chuốc rượu mạnh, men rượu thiêu đốt linh hồn nàng.
Nàng đành phải nhìn Long Thanh Nhi gắp thức ăn, rót rượu cho Tần Phong. Nhìn ánh mắt tràn ngập hạnh phúc và vui sướng của Long Thanh Nhi, nàng cắn chặt răng, gắng hết sức để mỉm cười.
Long Thanh Nhi là một cô nương rất xinh đẹp, hay nói hay cười, khác hẳn nàng, lạnh lùng, cực đoan, là một ác ma được bao bọc bởi một thân xác xinh đẹp.
Cho nên trời định là nàng không thể chiếm được trái tim y, dù đã dùng mọi thủ đoạn, dù đã cho y tất cả thì vẫn không có được tấm chân tình của y, không giữ được con người y… Có thua thì cũng phục, không có lời nào để oán hận.
Đêm trằn trọc không ngủ được, Mạc Tình mở cửa sổ, nằm soài lên bệ, để mặc cho làn gió mơn man mái tóc mình.
Mỗi lần cảm nhận được gió, nàng có cảm giác như Tần Phong đang ở bên cạnh, dịu dàng chải lại mái tóc dài óng ả của nàng.
Bỗng nhiên nàng nhìn xuống và thấy dưới lầu có một bóng người bồi hồi đi lại trong bóng đêm. Vóc dáng cao gầy, áo xanh tung bay. Là chàng!
Nàng đứng bật dậy. Hình bóng ấy mãi mãi không thể nào phai mờ trong tâm trí nàng.
Chàng đến làm gì chứ?
Nhất định là muốn hỏi xem Lạc Vũ Minh có tốt với nàng không, có phải đã khiến nàng chịu uất ức rồi không…
Nàng nhìn y, lòng rướm máu.
Sao chàng lại tới đây? Là do vẫn còn chút tình cảm với ta hay là do cảm thấy có trách nhiệm và mắc nợ ta?
Dường như cảm thấy được ánh mắt của nàng, Tần Phong dứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên. Hai người đau đáu nhìn nhau, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt!
Ngay lúc Mạc Tình suýt bất chấp tất cả, nhảy xuống lầu thì Lạc Vũ Minh liền xuất hiện bên cạnh nàng, khoác vai nàng, cười, nói: “Hắn đang đợi cô đấy, sao không xuống đi?”
Mạc Tình mỉm cười, dung nhan tuyệt sắc.
Nàng lặng lẽ đóng cửa sổ lại. Lúc cánh cửa khép kín, nàng nhìn thấy rất rõ vẻ lạnh lùng, u oán trong nụ cười của Tần Phong…
Trời đã sáng, sương đã tan, Tần Phong vẫn ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, không hề nhúc nhích. Mãi đến khi cảm nhận được luồng hơi lạnh từ từ xâm nhập vào da thịt, ngưng tụ trong xương cốt, y mới phủi nhẹ y phục còn đọng hơi sương, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trên căn lầu, cúi đầu cười nhạt, nói: “Tội gì phải làm thế!”
Nói xong, y đứng dậy bỏ đi.
Khi ra khỏi hậu hoa viên, y phát hiện Long Gia Bảo im ắng hơn bình thường rất nhiều, ngay cả thị vệ cũng ít hẳn, lúc đó y mới giật mình nhớ ra hôm nay người của Nam Cung thế gia sẽ đến, có lẽ phần lớn người ở đây đã đi nghênh đón người của Nam Cung thế gia rồi. Ngay cả Nam Cung thế gia – gia tộc trước nay không thích để tâm đến những chuyện vặt vãnh trên giang hồ - cũng phái người tới chúc mừng hôn lễ này, đúng là khiến y hết sức bất ngờ.
Tần Phong đang thầm than trong lòng thì bỗng nghe thấy một tràng cười vọng tới từ ngoài cửa, sau đó hai người sóng vai nhau bước vào, phía sau còn có hai đoàn người. Một người mặc áo bào màu tím, uy nghiêm, trầm tĩnh, cử chỉ, hành động đều rất cẩn trọng cho nên nhìn có vẻ kín đáo, không chính trực cho lắm. Đó chính là bảo chủ của Long Gia Bảo. Người còn lại thì mặc y phục trắng, cổ áo và tay áo được thêu hoa văn bằng kim tuyến màu vàng, nhìn thong dong, quý phái. Từ lời nói và cử chỉ của ông ta toát lên trí tuệ sâu sắc, không có vẻ gì là nghênh ngang, cố tỏ ta uy phong, Tần Phong hơi ngẩn người. Không ngờ Nam Cung Bùi Âm – chủ nhân của Nam Cung thế gia – cũng đến đây.
Nam Cung Bùi Âm rất ít hành tẩu trên giang hồ, ngày ngày chỉ ở trong sơn trang của mình ngâm thơ, viết văn, thưởng thức rượu ngon, người đẹp. Nếu không phải do Nam Cung gia hành hiệp trượng nghĩa nhiều thế hệ, có danh vọng trên giang hồ thì e hiện nay đã mai danh ẩn tích rồi. Vì thế rất nhiều người trên giang hồ lén nói với nhau Nam Cung thế gia ngày càng xuống dốc sau khi Nam Cung Bùi Âm lên nắm quyền nhưng ở trước mặt, bọn họ đều tỏ vẻ rất kính trọng ông ta.
Tần Phong mỉm cười chào ông ta. Y đang định bước tới nghênh đón thì bỗng nhìn thấy một mỹ nhân áo trắng, có thần thái lạnh lùng, cao ngạo đứng bên cạnh Nam Cung Bùi Âm, khiến y có cảm giác thời gian như ngừng lại.
Trong lúc y đang chần chừ thì Nam Cung Bùi Âm đã đến gần, cất tiếng cười vang. “Tần thiếu hiệp, cậu thành thân thế này không biết là hạnh phúc hay bất hạnh của các thiếu nữ giang hồ đây!”
“Tần Phong trẻ người non dạ, khiến Nam Cung trang chủ chê cười rồi.” Tần Phong nói, sau đó liếc nhìn nữ tử đứng bên cạnh ông ta. Nhiều năm không gặp, lúc này nhìn thấy dung nhan thanh tú của Khúc Du, y bỗng có cảm giác thân thiết. có điều y không thể hiểu được tại sao Khúc Du – người luôn có thành kiến với đàn ông - lại xuất hiện bên cạnh Nam Cung Bùi Âm.
Để chào đón Nam Cung thế gia, tiệc rượu là không thể thiếu. Trong lúc chén tạc chén thù, mọi người đều ngà ngà say, Tần Phong không thèm để ý đến sự ầm ĩ xung quanh, cứ cúi đầu rót rượu cho mình như thường lệ. Trên mặt y không hề có vẻ gì là mệt mỏi vì suốt đêm qua không ngủ, cũng không có chút cảm xúc xao động mà tỏ ra hết sức lãnh đạm.
Đối với y, lãnh đạm đã trở thành thói quen.
Thật ra, không phải trời sinh y đã là người kiệm lời, không thích bày tỏ cảm xúc. Chẳng qua là trải qua quá nhiều sóng gió trong chuyện tình cảm, bây giờ y đã quá mệt mỏi, không còn sức đâu mà đau lòng nữa.
Nhớ lại thì thuở thiếu niên, y cũng từng điên cuồng, lúc sự sống mong manh như sợi chỉ vẫn không quên được người trong lòng, thúc ngựa chạy như bay suốt hai ngày trời, dùng hơi thở cuối cùng để ôm chặt lấy nàng, như thế thì không còn gì phải hối tiếc.
Sáu năm sau, tận sau trong đáy lòng y vẫn chỉ yêu một người, nhưng khi đối diện với đôi phu thê luôn tỏ ra ân ái trước mặt mọi người, y không biết phải nói gì.
Không biết từ khi nào Nam Cung Bùi Âm đã đến ngồi bên cạnh y, nói nhỏ: “Rất hiếm khi thấy cậu thất thần thế này.”
“Có vài chuyện nghĩ không thông ấy mà.”
“Chuyện gì vậy?”
Tần Phong rời mắt khỏi chén rượu Trúc Thanh Diệp trên tay Nam Cung Bùi Âm, ung dung nói: “Nữ nhân!”
“Ha ha!” Nam Cung Bùi Âm cười vang. “Đã lâu không gặp, cậu trở nên hài hước hơn nhiều đó.”
“Tức cười lắm sao?”
“Cũng hơi hơi nhưng không đáng cười bằng chuyện cậu sắp cưới Long Thanh Nhi.”
Tần Phong bưng chén rượu lên rồi lại đặt xuống, nghiêm túc nói: “Tôi cưới ai cũng không quan trọng. Tôi chẳng qua chỉ là một lãng tử, sẽ không tham gia vào chuyện long tranh hổ đấu này.”
Nói xong, ý chỉ vào nữ tử vốn ngồi cạnh Nam Cung Bùi Âm, hỏi nhỏ: “Đây là vị phu nhân thứ mấy của tiền bối?”
“Phu nhân mới cưới đấy!”
“À…” Tần Phong gật đầu, nói: “Tiền bối không ngại để tôi nói vài câu với nàng ấy chứ?”
Nam Cung Bùi Âm cười sảng khoái. “Nhường luôn cho cậu thì cũng có sao.”
“Không cần đâu, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
“Sao lại nói như thế?” Nam Cung Bùi Âm hơi ngạc nhiên, cảm thấy khó hiểu. “Lẽ nào hai người quen biết nhau?”
“Người quen cũ thôi mà.’
Nam Cung Bùi Âm đưa mắt ra hiệu với phu nhân của mình, nàng ta lập tức đứng dậy bước tới, nhìn Tần Phong một cái rồi im lặng không nói gì.
Tần Phong nói: “Phu nhân, mời sang bên này một chút, được không?”
Nam Cung phu nhân đi theo Tần Phong ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa thì nàng ta thu lại vẻ dịu dàng, khắp người như nổi da gà. “Ngươi có ý gì chứ?”
“Ta sợ cô nửa đêm canh ba lại chạy tới phòng của ta. Thanh danh của ta vốn chẳng ra gì nên không sao cả, chỉ sợ liên lụy tới cô mà thôi.”
Nàng ta cười lạnh. “Mấy năm không gặp, ngươi thay đổi nhiều thật đấy!”
“Thế sao?”
“Đùa bỡn, bất cần đời!”
“Sống trên đời nay vốn không nên quá nghiêm túc. Ai mà ngờ được vị hộ pháp hận đàn ông đến thấu xương của Du Minh Môn lại gả vào Nam Cung thế gia chứ!”
“Ngươi không cần phải móc mỏ, châm chọc ta, ta đương nhiên có lý do của mình. Còn ngươi… nhờ phúc của Du Minh Môn, ngươi trở nên có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, mỹ nữ bên cạnh như mây.”
Tần Phong nghe thế thì sắc mặt trở nên ảm đạm, nhíu mày, nói: “Cô cũng cho rằng ta tiêu diệt Du Minh Môn sao? Khúc Du, nếu thật là do ta làm thì ta nhất định sẽ không phủ nhận.”
“Chỉ có một mình ngươi biết Du Minh Môn ở đâu. Trên giang hồ, người có thể tiêu diệt Du Minh Môn, thậm chí không chừa một người sống sót, nếu không phải ngươi thì có thể là ai chứ?”
“Ta không biết là ai nhưng thật sự không phải ta.” Tần Phong dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Môn chủ của các cô có biết chuyện này không?”
“Sao lại không biết chứ? Chủ nhân đã biết từ lâu rồi, chẳng qua là không cho ta đến đối chất với ngươi mà thôi.”
“Nàng ấy cũng nghĩ là ta sao?”
“Đương nhiên chủ nhân sẽ không nghi ngờ ngươi.” Khúc Du quay người lại, quay lưng về phía Tần Phong, lạnh lùng nói: “Tần Phong, ngươi là một kẻ vong ân phụ nghĩa. Vì ngươi, chủ nhân đã từ bỏ mọi thứ, Du Minh Môn bị thiêu cháy, chủ nhân còn bảo ta tung tin đó là ngươi làm chính vì muốn ngươi có thể vạch rõ giới hạn với Du Minh Môn, hy vọng ngươi có thể danh chấn giang hồ.Thế nhưng ngươi đã trả lại cho chủ nhân ta những gì?”
Tần Phong phải dựa vào cây cột đá bên cạnh thì mới có thể trụ vững cơ thể đang chao đảo. Y biết Mạc Tình yêu mình, có điều không ngờ nàng đã âm thầm hy sinh cho mình nhiều như thế.
Sáu năm trước, vào cái ngày Mạc Tình gả cho y, trên giang hồ bỗng nổi lên tin đồn rằng Tần Phong đã tiêu diệt được Du Minh Môn và giết môn chủ của chúng. Lúc ấy, y chẳng thèm để tâm, cứ tưởng rằng Mạc Tình cố ý tung tin ấy là để trốn tránh ân oán, thù hận trên giang hồ. Y không sao ngờ được là đúng vào đêm tân hôn, khi Mạc Tình đang dìu y đã uống say khướt lên giường, dịu dàng cởi quần áo cho y thì Khúc Du cũng đang quỳ trước mặt nàng, nói cho nàng biết Tần Phong âm thầm cấu kết với các đại môn phái, dùng một mồi lửa thiêu trụi Du Minh cốc, ngoại trừ Khúc Du lúc ấy đang ra ngoài làm việc thì không ai may mắn sống sót.
Thảo nào Mạc Tình luôn hoài nghi tấm chân tình của y. Quả thật là y chưa khiến nàng cảm thấy mình đáng được tin tưởng.
“Khúc Du, ta đối với môn chủ của các cô là…”
“Hãy thôi ngay những lời ngon tiếng ngọt của ngươi đi! Ta không phải là môn chủ, ta sẽ không tin những lời giả dối ấy.” Khúc Du lạnh lùng nói.
Đương nhiên y hiểu được cảm giác của Khúc Du. Từ khi y dựa vào công lực thâm sâu khôn lường tái xuất giang hồ thì cả giang hồ đều một mực tin vào lời đồn đại này, hơn nữa còn tô vẽ cho nó thêm đặc sắc gay cấn hơn…
Bây giờ, câu chuyện này đã in dấu thâm căn cố đế trong lòng người trên giang hồ, cũng chứng tỏ sự bội tình bạc nghĩa của y.
Y đành phải từ bỏ những lời giải thích vô nghĩa kia, khuyên nhủ: “Nam Cung Bùi Âm không phải là người đơn giản đâu. Không cần biết mục đích của cô ở lại bên cạnh ông ta là gì nhưng cô nhất định phải cẩn thận.”
Khúc Du nhìn y đầy khinh miệt rồi uyển chuyển bước từng bước vào đại sảnh đang náo nhiệt kia, để lại một mình y đứng trong bóng tối, ngóng về phía căn lầu nhỏ ở hướng tây.
Khi Du Minh Môn bị tiêu diệt, khi Mạc Tình ra đi, thảm kịch tắm máu giang hồ kia cũng bị lãng quên bởi những sóng gió biến động trên giang hồ. Những chuyện về Du Minh Môn, Tần Phong cũng đã bị lãng quên. Hôm nay, tình cờ gặp lại Khúc Du, y mới hiểu được nguyên nhân thật sự khiến Mạc Tình bỏ đi khi đó.
Thì ra, Mạc Tình luôn cho rằng y chưa bao giờ yêu mình, cho dù là thành thân thì cũng chỉ là do lừa dối và áy náy vì mắc nợ nàng. Cho nên trải qua những ngày tháng chờ đợi trong thất vọng dài đằng đẵng, nàng đã lựa chọn ra đi, đi theo một người đàn ông biết yêu thương và trân trọng nàng, sống những ngày tháng mà nàng mong đợi đã lâu.
Trong lúc thất thần, y chợt nhìn thấy phía xa xa có những ánh lửa đang chuyển động rất nhanh, hình như có chuyện gì hỗn loạn. Y đang định dùng khinh công bay qua đó thì thấy một đội thị vệ chạy về phía này, làm kinh động Long bảo chủ đang thưởng thức ca múa vui vẻ trong đại sảnh. Ông ta lập tức dẫn một đám cao thủ võ lâm ra ngoài xem rốt cuộc là có chuyện gì.
“Đã xảy ra chuyện gì chuyện gì? Long bảo chủ hỏi.
Một thị vệ bước lên trước, thở hổn hển nói: “Có một hắc y nhân bắt Lạc phu nhân làm con tin… Hắn nói muốn gặp…”
“Nói mau!”
Thị vệ do dự một lát rồi nhìn về phía Tần Phong. “Nói là muốn gặp Tần đại hiệp… Hắn đang ở Lạc Nhật Phong.”
Ngay lập tức, mấy trăm ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tần Phong. Có ngạc nhiên, có sửng sốt, cũng có châm chọc. Nhưng y không để tâm đến chuyện gì khác mà lập tức thi triển kinh công bay về phía Lạc Nhật Phong ở hướng tây.
Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi khắp nhân gian, chiếu sáng Mạc Tình đang đứng bên vách núi.
Cho dù bị một thanh kiếm kề cổ họng thì nàng vẫn có dáng đứng hết sức nhàn nhã. Làn váy trắng tung bay, còn cao ngạo hơn cả Hằng Nga.
Lạc Vũ Minh đang đứng cạnh bọn họ hơn ba thước, cầu xin hắc y nhân đang cầm nhuyễn kiếm. “Ngươi muốn làm gì ta cũng được nhưng xin đừng làm tổn thương tới nương tử của ta, nàng ấy vô tội.”
Tần Phong vừa nhìn thấy chàng thiếu niên cầm kiếm thì lập tức hiểu ra. Cha của hắn từng là một tên cường đạo không việc ác gì không làm, mấy tháng trước đã bị y giết chết.
Giang hồ là vậy. Ngươi giết ta, ta giết ngươi, ân ân oán oán không bao giờ chấm dứt. Y vốn cũng không muốn dây vào nên cố gắng không giết người, đáng tiếc vẫn không tránh khỏi.
“Người ngươi muốn giết là ta, không liên quan gì tới Lạc phu nhân cả.” Tần Phong bước lên vài bước, cất cao giọng: “Thả nàng ấy ra, ta có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của ngươi.”
“Sao lại không liên quan? Rõ ràng hôm ấy ta nhìn thấy hai người các ngươi đi chung suốt một đêm…”
Khi hắn nói ra câu này thì Long bảo chủ cũng vừa lúc dẫn đám cao thủ võ lâm chạy tới. Những ngọn đuốc trên tay họ sáng rực một góc trời, chiếu rõ cả những thần sắc khác nhau trên từng gương mặt.
Long bảo chủ nghe thế thì mặt sa sầm. Nam Cung Bùi Âm thì khẽ đưa tay che miệng, mắt lóe lên ánh cười. Mấy vị chưởng môn của các phái thì ngẩn người, sau đó tỏ vẻ khinh bỉ.
Những người khác thì không trầm tĩnh như vậy, bắt đầu xì xào bàn tán.
Mạc Tình thản nhiên nói: “Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi. Hôm ấy có người bắt cóc ta, may mà bị Tần Phong phát hiện. Huynh ấy cứu ta xong thì đưa ta về ngay, không tin ngươi có thể hỏi Lạc Vũ Minh.”
Thanh kiếm của thiếu niên kia khẽ run lên. Hắn nghi hoặc liếc nhìn Lạc Vũ Minh một cái, hơi do dự.
Lạc Vũ Minh nói: “Đúng vậy, Nàng ấy là nương tử của ta, Tần Phong là bằng hữu tốt nhất của ta, ta tuyệt đối tin tưởng bọn họ.”
“Ta mặc kệ bọn họ có quan hệ hay không…” Thiếu niên kia trở nên kích động, tay không ngừng run rẩy nên khiến kiếm xẹt qua chiếc cổ trắng trẻo, ngọc ngà của Mạc Tình. “Tần Phong, ta muốn ngươi lập tức tự vẫn, nếu không thì…”
“Được thôi!” Tần Phong trả lời không chút do dự, vì thế lại gây nên sóng gió… Sau lưng y bắt đầu có người bất bình lên tiếng: “Thế này là sao?”
“Đừng nói là dụ dỗ thê tử của bằng hữu thật chứ…”
Mạc Tình cất cao giọng ngắt lời bọn họ: “Tần Phong chàng không nợ ta thứ gì cả, cho nên không cần dùng tính mạng để trả!”
“Cô câm miệng cho ta!” thiếu niên kia khống chế nàng từ phía sau, lưỡi kiếm cứa vào cổ nàng, máu từ từ ứa ra.
Mạc Tình liếc nhìn những gương mặt đang nghi hoặc không hiểu, sau đó nở nụ cười buồn bã với Tần Phong. “Năm đó ta cứu mạng chàng không phải là để chàng dùng nó báo đáp ta… Tần Phong, hãy sống cho thật tốt!”
Nhân lúc thiếu niên kia hơi thất thần, nàng dùng hết sức nắm chặt thanh kiếm ngay trước mặt, cắt vào cổ họng mình.
Thiếu niên kia cả kinh, cuống quýt ngăn cản. Trong lúc giằng co, Mạc Tình trượt chân rơi xuống núi…
Tần Phong lao vút về phía trước, hoàn toàn không nhìn thấy thiếu niên kia đang vung kiếm về phía mình. Y chỉ lo đưa tay níu lấy Mạc Tình. May mà Nam Cung Bùi Âm đã dự liệu từ trước, từ phía sau tung chưởng khiến thiếu niên kia mất mạng ngay lập tức.
Nhưng bóng dáng xinh đẹp của Mạc Tình lại biến mất khỏi tầm mắt y.
“Tình nhi..” Tần Phong ngơ ngác nhìn mảnh vải bị xe rách từ ống tay áo nàng, nhoài người nhảy xuống theo…
Những người trên Lạc Nhật Phong đều sững sờ khi thấy cảnh ấy. Cho dù tận mất nhìn thấy thì vẫn không ai dám tin là Tần Phong đã nhảy xuống thật. Mãi cho đến khi Long Thanh Nhi nhào tới bên cạnh vách núi hét lớn: “Tần Phong, tại sao chứ?”
Khi ấy Nam Cung Bùi Âm mới hoàn hồn , quay sang nói với Nam Cung Lăng: “Con xuống xem sao đi! Với võ công của Tần Phong thì có lẽ không nguy hiểm gì tới tính mạng.”
“Dạ thưa cha!”
Long Thừa Vân nói tiếp: “ Mau lên, xuống núi xem sao!”
Tất cả mọi người đều vội vàng theo Long Thừa Vân xuống núi, chỉ có Nam Cung Bùi Âm là nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Không ngờ Tần Phong lại vì một nữ nhân mà nhảy xuống núi, xem ra hôn lễ này còn thú vị hơn ta tưởng nhiều.”
Mạc Tình cảm giác mình đang rơi nhanh xuống núi. Những đau khổ, bi ai đã trải qua trong đời lại lần lượt hiện lên trong đầu nàng. Nàng không sợ hãi, cũng không hối
hận. Chết vì Tần Phong là kết cục tốt nhất đối với nàng.
Nhưng bất giác hai cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy thân hình mảnh mai như liễu của nàng. “Tình Nhi!”
Mạc Tình mở mắt ra, không thể nào ngờ được rằng người đang ôm mình lại chính là Tần Phong.
Nàng còn chưa kịp nghĩ ra lý do thì bọn họ đã lăn xuống cái dốc thoai thoải giữa lưng chừng núi. Tần Phong ôm chặt nàng vào lòng, che chở không để cho đất đá làm nàng bị thương còn mình thì bị những cạnh sắc nhọn của đá vụn cắt vào da thịt. Mỗi viên đá gần như đều lưu lại vết máu của y.
Khi thế lăn của họ không còn nhanh nữa mà bắt đầu chậm lại thì Tần Phong vận chân khí, nắm lấy một tảng đá to, đặt chân làm bàn đạp rồi nhẹ nhàng bay xuống, đứng vững.
Y buông Mạc Tình ra, nhẹ nhàng giơ cánh tay đang rướm máu của mình lên, chạm vào vết thương trên cổ Mạc Tình, hỏi: “Có đau không?”
Mạc Tình lập tức rưng rưng nước mắ: “Tại sao chàng lại phải nhảy xuống theo ta?”
“Ta không cứu thì nàng sẽ chết.”
“Nếu sườn núi này dốc hơn một chút thì chàng cũng sẽ chết.”
Tần Phong hít sâu một hơi, rời ánh mắt sâu thẳm sang nơi khác: “Bởi vì ta đã hứa với cha của nàng rằng chỉ cần ta còn sống thì sẽ không để nàng phải chịu tổn thương.”
“Hứa hẹn, trách nhiệm, mắc nợ … Đối với ta, chàng chỉ có những cảm giấc ấy thôi sao?”
“Vậy nàng muốn những gì?” Tần Phong lạnh lùng nhìn nàng. “Đối với nàng thứ tình cảm nhỏ bé không đáng kể ấy có ý nghĩa gì sao?”
“Ta..”
Đúng vậy, có ý nghĩa gì nữa đâu!
Bầu trời tĩnh mịch, đáy cốc trống trải, người mình mong nhớ bao lâu nay gần ngay trước mặt, đây chẳng phải nguyện vọng lớn nhất của nàng rồi ư? Tình cảm y dành cho nàng rốt cuộc có bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần áy náy đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nàng buộc mình phải bình tĩnh lại, nhìn những vết thương đang rỉ máu trên người Tần Phong. Hôm nay là ngày rằm, trên trời không một gợn mây, ngàn vì sao lấp lánh, sáng nhất vẫn là ngôi sao rực rỡ ở phương đông, chiếu sáng những vết máu ghê rợn trên người Tần Phong.
“Chàng có mang thuốc trị thương bên người không?”
Tần Phong gật đầu, lấy từ bên hông ra một cái bình nhỏ, xinh xắn, đưa cho Mạc Tình. “Đa tạ!”
Nàng chậm rãi cởi áo của Tần Phong, cố gắng nhẹ nhàng kiểm tra vết thương cho y. May mà y có nội lực bảo vệ cơ thể cho nên ngoại trừ vết thương ngoài da thì không có gì đáng ngại.
Nàng nhẹ nhàng lau vết máu cho y, thổi đi bụi đất dính trên miệng vết thương….
Nàng vô tình ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt tràn ngập yêu thương của Tần Phong. Ánh mắt ấy không khỏi khiến nàng nhớ tới những ngày tháng khi Tần Phong còn chưa biết nàng là môn chủ của Du Minh Môn.
Lúc ấy, ánh mắt của Tần Phong cũng hệt như lúc này, thâm tình và hết sức trong sáng, không chút ý nghĩa đen tối.
Nàng tin rằng Tần Phong đã từng yêu mình, mặc dù chỉ có bảy ngày ngắn ngủi mà thôi..
Nàng đang định đưa tay lau sạch vết xước trên hông Tần Phong thì y đột nhiên lấy hai tay nàng, đè nàng ngã xuống tảng đá xanh lạnh lẽo.
Khi Mạc Tình nhìn thấy ánh mắt đỏ sòng sọc của Tần Phong, nàng lập tức đoán được y đang định làm gì. Nàng cuộn người lại, sự thân mật đột nhiên ập đến này làm cho nàng cảm thấy khó xử. “Đừng vậy mà!”
“Tại sao? Nàng có thể vụng trộm với hắn, tại sao không thể vụng trộm với ta?”
“Chàng!” Khi nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Tần Phong, lửa giận ngút trời trong lòng nàng lập tức bị dập tắt. Nàng nhắm mắt lại, cười khổ: “Tại sao không thể à? Chàng muốn làm gì thì cứ làm đi, dù sao thì trong lòng chàng, ta chính là một ả đàn bà lăng loàn, dâm đãng mà…”
Những lời nói sau đó bị cơn chấn kinh cắt ngang.
Không có dấu hiệu dự báo hay khúc dạo đầu, Tần Phong vội vàng cuốn váy của nàng lên, kéo quần của mình xuống, đi thẳng vào trong cơ thể nàng
Mỗi khi y tiến vào là cơ thể nàng bị đập vào tảng đá cứng và lạnh lẽo bên dưới, khiến xương cốt nàng như muốn rã rời..
Nàng nắm chặt túm cỏ mọc lên từ khe đá, cắn răng cố nén tiếng rên vì đau đớn. Tại sao nàng không thể có một khắc triền miêm ân ái với người mà nàng yêu nhất? Tại sao Tần Phong đối với nàng chỉ có sự chiếm hữu và phát tiết một cách vô tình?
Mỗi lần ra vào cơ thể nàng, y đều mang theo sự oán hận và khát vọng báo thù rất rõ ràng, bóp nát chút hy vọng mong manh cuối cùng của nàng. Rõ ràng y đang nói cho nàng biết giữa bọn họ đã không còn tình yêu!
Cơ thể Mạc Tình đau đớn như sắp mất đi sinh mạng . Chất lỏng sau lưng đã thấm qua làn áo, dính lên tảng đá bên dưới, không biết đó là mồ hôi hay là máu.
Nhưng nơi đau nhất trên cơ thể nàng lại chính là ngực, giống hệt như cái đêm sáu năm trước về vậy.
Nàng còn nhớ rất rõ sáu năm trước, Lạc Vũ Minh bắt nàng đi, nhốt nàng trong một căn phòng tối đen như mực, cho dù nàng đã nghĩ mọi cách vẫn không thể thoát ra được.
Cuối cùng, nàng thôi không vùng vẫy nữa mà quỳ dưới đất cầu xin hắn, xin hắn cho mình đi gặp Tần Phong lần cuối cùng, dù chỉ là đứng nhìn từ xa.
Nàng cứ quỳ như thế suốt ba ngày ba đem, đến nỗi hai chân tê rần như bị kim châm, không còn cảm giác gì nữa. Không biết Lạc Vũ Minh bị nàng làm cho cảm động hay là muốn cho nàng tuyệt vọng mà hắn đã dẫn nàng đi gặp Tần Phong.
Đó cũng là một đêm trăng rằm, tiếng cười đùa vui vẻ của rất nhiều nữ tử không ngừng vang lên….
Nàng đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn Tần Phong ôm một cô gái đang khỏa thân.
Có một khoảnh khắc, ánh mắt Tần Phong lướt qua nơi nàng đang đứng, đáng tiếc y nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục cuộc vui vẻ, hoàn toàn không nhìn thấy nàng.
Lạc Vũ Minh nói cho nàng biết: “Một năm nay Tần Phong si mê cô gái đó, quên cả đường về cho nên mới lạnh nhạt với cô.”
“Ta không tin!” Có chết nàng cũng không tin. Thời gian đó, ngày nào nàng cũng cầu xin Lạc Vũ Minh dẫn mình đi kỹ viện ấy, mỗi lần nhìn thấy đều là những hình ảnh khiến trái tim nàng tan nát, cuối cùng nàng cũng phải tin, vứt bỏ ảo tưởng của mình, hoàn toàn hết hy vọng vào cuộc tình này.
Sau đó, Lạc Vũ Minh không thèm để ý tới sự phản đối của nàng, đưa nàng đến đại mạc, thậm chí còn phái hơn một trăm binh lính thay phiên nhau canh chừng nàng, không cho nàng ra khỏi doanh trướng một bước. Sa mạc mênh mông hoàn toàn cắt đứt hy vọng được gặp lại Tần Phong của nàng…
Cuối cùng thì cuộc ân ái không tình yêu kia cũng kết thúc. Nàng chống người ngồi dậy, cúi đầu vuốt lại mai tóc hơi rối của mình, giấu nước mắt sau mái tóc dày óng ả.
“Chàng hài lòng rồi chứ? Cảm giác báo thù thế nào?”
“Vui lắm! Đương nhiên là vui rồi.” Tần Phong đưa tay ôm nàng vào lòng, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên “Không có nữ nhân nào có thể làm ta sung sướng đến thế.”
Câu nói này như lưỡi dao xé toang lồng ngực của nàng, lôi trái tim chân thành của nàng ra rồi giẫm nát.
Sáu năm qua, gần như ngày nào Lạc Vũ Minh cũng đem chuyện Tần Phong thay nữ nhân như thay áo ra để đả kích nàng, thế nhưng nó không thể khiến nàng tan tác cõi lòng như câu nói này của Tần Phong.
Nàng không quan tâm mình đã hy sinh, trả giá những gì cho y, nhưng nàng không muốn mình chỉ là một trong số những nữ nhân làm cho y cảm thấy sung sướng…
“Tần Phong, trong số những người đàn bà của chàng, không người nào có thể giữ trái tim chàng sao?”
“Nàng nói xem!” Tần Phong nắm lấy thắt lưng của nàng, kéo áo của nàng xuống, những nụ hôn mạnh mẽ và cuồng nhiệt để lại những dấu vết rõ rệt trên làn da mềm mại của nàng. “Nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, là người đầu tiên cho ta biết thế nào là đê mê, sung sướng, cũng là người đầu tiên khiến ta hiểu được thế nào là đau đến tê tái cõi lòng..”
“Nếu hận ta như thế, vậy sao không giết ta đi cho rồi?”
“Nếu ta ra tay được thì đã ra tay rồi.” Y kéo tóc Mạc Tình, buộc nàng phải nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn oán hận của mình. “Lạc phu nhân, nàng có biết mình là Lạc phu nhân không? Tại sao lúc nãy lại không cự tuyệt ta?”
“Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, bất lực, chàng tưởng rằng ta còn là một nữ ma đầu giết người không gớm tay của trước đây sao? Tần Phong, ta phản kháng thì có tác dụng sao? Ta thà chết không tuân theo thì có ích gì sao?”
Nàng nhìn y, rưng rưng nước mắt. Năm đó, nàng đã từng liều chết để phản kháng, đáng tiếc là không có chút ích lợi gì. Tần Phong không tin nàng, thậm chí đúng vào lúc nàng cần được an ủi nhất thì lại xua đuổi nàng, đến bên cạnh nữ nhân khác.
Những nụ hôn nhẹ như mưa phùn khiến nàng nhất thời quên đi hết thảy. Giờ khắc này, thứ nàng cảm nhận được chính là sự lưu luyến vuốt ve và khát vọng dục tình.
Khi những ngón tay của Tần Phong nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực căng mềm của Mạc Tình, kích thích sự nhiệt tình của nàng thì nàng hoàn toàn mê muội, quên mất mình đang ở đâu, không tự chủ được mà ôm lấy y, hôn nhẹ lên da thịt rắn chắc của y, vuốt ve tấm lưng đầy vẻ nam tính, quyến rũ của y….
Khi dục vọng trong người lên tới đỉnh điểm, nàng vui thích ngồi trên đùi Tần Phong, từ từ dùng cơ thể mình để dung nạp dục vọng của y.
Nàng yêu y!
Cho dù có sa đọa thì cũng thấy hạnh phúc.
Cho dù sắp kết thúc sinh mạng này, nàng cũng muốn dành giây phút cuối cùng của cuộc đời mình cho y.
“Tình Nhi!” Tần Phong vùi mặt vào ngực Mạc Tình, hơi thở hổn hển phả vào trái tim nàng. “Ta yêu nàng!”
Người nàng lập tức trở nên cứng đờ, nàng ngơ ngác nhìn không gian tối mịt, cũng nhìn thấy ánh lửa đang từ từ tiến đến gần. Là Long Thanh Nhi và Nam Cung Lăng.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy đất trời như sụp đổ, trăng sao trên trời như không ngừng rơi xuống, những ánh lửa trước mắt cứ chập chờn nối tiếp nhau, thiêu cháy cả con cốc này.
Không kịp nghĩ ngợi gì, Mạc Tình hoảng hốt tách khỏi người ra, quơ lấy quần áo của mình mặc lại.
Tần Phong quay đầu lại nhìn một cái, không hề tỏ ra bất ngờ mà từ tốn, ung dung mặc lại quần áo.
Khi Long Thanh Nhi chạy tới nơi thì y vừa đưa cánh tay vào ống tay áo, thong thả thắt lại thắt lưng.
“Các…các người đang làm gì vậy?” Long Thanh Nhi run rẩy hỏi.
“Không có gì.”
“Rõ ràng hai người…Tần Phong, huynh làm vậy có thấy có lỗi với ta không?”
Y sửa sang ống tay áo, điềm nhiên như không, nói: “Ta là gì của cô chứ? Long đại tiểu thư, nếu ta nhớ không lầm thì vị hôn phu của cô là người thắng cuộc trong buổi tỷ võ chiêu thân, liên quan gì tới ta?”
“Huynh!” Người ngạc nhiên không chỉ có Long Thanh Nhi mà còn có Mạc Tình. Nàng luôn tưởng rằng Tần Phong thật lòng với Long Thanh Nhi, không ngờ đối với bất cứ nữ nhân nào, y cũng lạnh lùng, tàn nhẫn.
Y quả là một cơn gió vô tình, lướt ngang qua quấy nhiễu thế gian nhưng lại không bao giờ dừng chân bởi bất cứ điều gì.
Nàng không hận y, chỉ hận mình không thể bước kịp theo y…
Trong lúc Long Thanh Nhi đang nghẹn lời thì một bóng người vụt tới, vung nắm đấm vào má phải Tần Phong.
Tần Phong không đánh trả mà chỉ lau vết máu ở khóe miệng, bình tĩnh nhìn Lạc Vũ Minh đang đùng đùng nổi giận trước mặt mình.
“Huynh có chạm vào nàng ấy không?”
“…”
Lạc Vũ Minh thấy Tần Phong không trả lời thì lại tung nắm đấm vào bụng y, trúng chỗ vết thương.
Cơn đau kịch liệt khiến mồ hôi lạnh toát ra, chảy dọc xuống hai má của Tần Phong, nhưng y vẫn nhìn Lạc Vũ Minh mà không nói tiếng nào..
“Đừng mà!” Mạc Tình thấy Lạc Vũ Minh giơ chân đá về phía hông của Tần Phong thì bất chấp mọi thứ, xông qua chắn trước mặt Tần Phong, lớn tiếng quát: “Lạc Vũ Minh ngươi dựa vào đâu mà đánh chàng?”
“Dựa vào việc cả thiên hạ đều biết cô là Lạc phu nhân.”
“Đừng ép ta phải nói ra những chuyện không nên nói!”
“Được thôi, cô nói đi!” Lạc Vũ Minh không thèm để ý, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý vì sắp thực hiện được âm mưu.
Trong lúc họ cãi nhau, có rất nhiều người đã chạy về phía này. Long bảo chủ nhìn tình cảnh khó xử của bọn họ bằng vẻ nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy?”
Long Thanh Nhi đang định lên tiếng, nhưng sau khi nhìn Tần Phong thì lại hậm hực nói: “Không có gì ạ!”
Long bảo chủ nhìn về phía Tần Phong, y vẫn cúi đầu, không nói lời nào.
Mạc Tình đành cúi người thu dọn thuốc trị thương bị vứt trên mặt đất, giải thích với Long Thanh Nhi: “Long tiểu thư, ta chỉ đang bôi thuốc cho Tần Phong mà thôi, cô đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Cho dù Tần Phong có yêu nàng hay không, nếu có thể làm gì cho Tần Phong thì nàng chắc chắn sẽ làm. Để Tần Phong không bị thân bại danh liệt, nàng không thể không nén nỗi đau trong lòng, đi đến gần Lạc Vũ Minh.
“Lạc Vũ Minh, huynh có thể không tin tưởng ta nhưng huynh không được vu oan cho Tần Phong. Huynh ấy vô tình với ta thế nào, huynh là người hiểu rõ nhất, không phải sao?”
Nói xong, nàng lê bước rời khỏi đó. Mỗi bước đi, hai chân nàng lại run lên như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng nàng còn hơi thở thì sẽ không cho phép mình yếu đuối.
Một cơn gió ập tới, lạnh lẽo như nụ cười của Tần Phong khiến nàng không thể kiềm chế nỗi đau trong lòng nữa nên cứ ho khù khụ không ngừng, đến nỗi không thể đứng vững, phải vị vào một người cao lớn gần đấy mới trụ được… Nỗi đau từ trong tim lan khắp toàn thân, mùi máu cũng dâng lên tới miệng, nàng vội vàng dùng khăn tay để che miệng.
Khi cất khăn tay đi, nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Tần Phong. Nàng lặng lẽ đưa tay sờ lên khóe môi, ngón tay còn lưu lại vệt máu đỏ tươi….
Về tới phòng mình, Tần Phong ôm vò rượu, dốc ngược cho rượu chảy vào miệng, thấm vào tận đáy lòng.
Rượu – thứ sáu năm trước y từng cho là cay xè, đắng chát – thì giờ đây đối với y lại là thứ ngọt ngào, dễ chịu.
Say – cảm giác mà sáu năm trước y từng cho là khó chịu nhất – thì giờ đây đối với y lại là cảm giác mà y mong muốn nhất.
Vừa nãy khi Mạc Tình bước đi, y rất muốn, rất muốn nắm tay nàng kéo lại, nói ra câu mà sáu năm qua y không thể nói được: “Đừng đi!”
Thế nhưng y vẫn không thể nói, vì y không có quyền thay nàng quyết định con đường nàng sẽ đi.
Vò rượu không còn một giọt, Tần Phong lại đi lấy một vò khác.
Nam Cung Lăng không thể chịu đựng được nữa nên giơ chân đá tung vò rượu trên tay Tần Phong. Rượu văng khắp nơi, khiến Bạch Đồng đang định bước vào cũng giật mình dừng bước.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Nam Cung Lăng giận dữ. Thì ra người thanh tao, nho nhã như hắn cũng biết nổi giận.
Mày kiếm xếch lên, mắt sáng rực như đuốc, khí thế dữ dội khiến người ta thấy kinh ngạc, sợ hãi.
Ấy vậy mà Tần Phong vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Đệ và Long Thanh Nhi nhìn thấy rất rõ ràng, huynh và nàng ta… Huynh có phong lưu đến đâu đi nữa thì cũng không thể đụng đến thê tử của bằng hữu! Đây là quy tắc trên giang hồ!” Nam Cung Lăng phẫn nộ nói.
“Thôi đi, trên đời này ai có thể nắm giữ sự sống chết của người khác trong tay thì người đó định ra quy tắc… Nàng ấy chính là…” Giọng của Tần Phong dần trở nên nhỏ và mơ hồ: “Nếu Du Minh Môn còn tồn tại thì… nàng ấy chính là người định ra quy tắc giang hồ…” Nói xong, Tần Phong lại lấy một vò rượu, nốc ừng ực.
Rượu tuôn xối xả, chảy qua khóe miệng y, xuống cổ làm ướt đẫm lớp áo đã nhuốm đầy máu, thấm vào những vết thương chi chít trên người y.
Nhưng dường như y không hề có cảm giác gì, tiếp tục ngửa đầu uống rượu.
“Cho dù giang hồ hiểm ác, vậy huynh thì sao? Phiêu Phiêu âm thầm chờ đợi huynh sáu năm, huynh làm như không thấy. Long Thanh Nhi yêu thương huynh, bất chấp nguy hiểm để xuống núi tìm huynh, thế mà huynh lại vụng trộm với thê tử của bằng hữu mình. Huynh chỉ muốn mình được sung sướng thôi ư, rốt cuộc thì huynh còn biết nghĩ tới tình nghĩa hay không?”
“Tình nghĩa? Hai tiếng này vốn là để lừa gạt tình nhân và bằng hữu mà thôi.”
“Huynh cho rằng nó là giả dối sao?” Nam Cung Lăng càng phẫn nộ, gầm lên. “Lạc phu nhân vì huynh mà nhảy xuống vách núi, thậm chí còn thừa nhận tình cảm của mình đối với huynh trước mặt bao nhiêu người chỉ vì muốn giải vây cho huynh, huynh cảm thấy mình xứng đáng với tấm lòng nàng ấy sao?”
“Vậy đệ bảo ta phải làm sao đây? Trong tình cảnh ấy bảo nàng bỏ Lạc Vũ Minh đi theo ta sao? Hay là bảo ta nói ta thật lòng yêu nàng ấy, cầu xin nàng ấy đừng đi?” Tần Phong đập nát vò rượu, đưa tay lau khô rượu còn dính trên cằm, cười lạnh, nói: “Đệ nghĩ rằng nàng ấy sẽ gật đầu sao? Đệ hoàn toàn không hiểu gì về nàng ấy. Nàng ấy sẽ chỉ biết trợn đôi mắt mù quáng của mình lên để hỏi ta: Đối với chàng, ta là gì? Trách nhiệm hay món nợ?”
Bạch Đồng bước tới, kéo tay áo Nam Cung Lăng, ra hiệu bảo hắn đừng nói gì nữa nhưng hắn lại giãy khỏi tay của Bạch Đồng, tiếp tục: “Huynh vốn mắc nợ nàng ấy. Huynh không hiểu chuyện tình cảm, không có trái tim cho nên ông trời đã định sẽ phải cô độc cả đời này!”
“Ta không có trái tim?” Tần Phong ném mạnh vò rượu xuống đất, kéo vạt áo trước ngực, để lộ một vết sẹo rất sâu. “Đây chính là kết quả của việc động lòng đấy!”
Y không còn là Tần Phong luôn bình tĩnh trong mọi tình huống nữa, không còn là quân tử đường đường chính chính nữa.
Dường như Tần Phong đã mất đi lý trí trong mắt bốc lên một ngọn lửa ngùn ngụt. Y đấm mạnh xuống mặt bàn làm nó vỡ tan tành. “Khi đệ nhìn thấy nương tử của mình nằm trong lòng người bạn tốt nhất của mình, đệ sẽ hiểu được thứ mà người ta gọi là tình nghĩa đáng cười thế nào.”
Nam Cung Lăng ngẩn người một lúc, không nói được tiếng nào. Bạch Đồng kinh ngạc đến nỗi suýt ngã ngửa. Y chẳng phải là một lãng tử phiêu bạt, suốt ngày có rượu ngon và mỹ nữ làm bạn bên cạnh sao? Ngay cả ông của nàng cũng chưa từng nghe nói là y đã có thê tử. Nhất định là nàng nghe lầm rồi!
“Huynh nói gì?” Bạch Đồng ngạc nhiên hỏi.
“Nàng ấy là thê tử của ta. Bọn ta đã bái thiên địa, đã động phòng.”
Nam Cung Lăng loạng choạng lùi vài bước, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Huynh và Lạc phu nhân..”
“Là Lạc Vũ Minh dụ dỗ thê tử của ta!” Nói xong, Tần Phong lại cười khổ, sau đó xoay người quay đi, trong mắt ánh lên sự đau đớn không sao che giấu được. “Sáu năm trước, vì nàng ấy ta đã từ bỏ mọi ân oán, quy ẩn giang hồ, kết tóc se tơ với nàng ấy. Thế nhưng… nàng ấy đã phản bội ta. Trong mắt các người, nàng ấy là Lạc phu nhân nhưng đối với ta, ta chưa từng viết giấy từ bỏ nàng ấy, từ đầu tiên đến cuối cùng nàng ấy vẫn là thê tử của Tần Phong ta!”
Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ Bạch Đồng không thể nào tin được người trước mặt là người mà mình ngưỡng mộ, là một kiếm khách đầu đội trời, chân đạp đất hiên ngang, lẫm liệt, là chàng lãng tử luôn có biết bao mỹ nữ vây quanh!
Cuối cùng, Bạch Đồng cũng hiểu được tại sao tối hôm ấy y lại đến tìm ông nàng ta để nghe ngóng tung tích của Lạc Vũ Minh; tại sao y lại thất thần, thậm chí là run rẩy khi ngồi trong quán rượu; tại sao y chưa bao giờ nhìn thẳng vào Lạc phu nhân; tại sao Lạc Vũ Minh lại nói trong bữa tiệc là: “Biết đâu làm thê tử của Tần Phong lại khổ mà không thể nói thì sao!”
Còn Lạc phu nhân, Tần Phong bị tổn thương như thế mà vẫn si mê cuồng dại nàng, chứng tỏ năm xưa nàng đã khiến y yêu nàng rất sâu sắc….
Bạch Đồng thấy Nam Cung Lăng nhìn mình bằng ánh mắt ngượng ngùng đành phải nói tiếp: “Huynh nên quên nàng ấy đi mới phải. Nàng ấy phản bội huynh, không có nghĩa là những nữ nhân khác cũng vậy. Huynh hãy thử tiếp nhận những người khác xem sao.”
“Nếu ngay cả tình cảm nàng ấy dành cho ta cũng không thể trường tồn mãi mãi thì ta còn có thể tin tưởng ai đây? Ta thà rằng ở bên cạnh Long Thanh Nhi, ít ra thì sẽ không phải lo khi mình uống say hoặc nằm mơ sẽ gọi nhầm tên1…”
1. Từ “tình” và từ “thanh” là hai từ đồng âm.
Bạch Đồng thầm thở dài. Không biết nếu Long Thanh Nhi phát hiện điều Tần Phong thích chỉ là cái tên của nàng ta thì sẽ có cảm tưởng gì đây?
“Huynh còn muốn cưới Long Thanh Nhi à? Vậy cuộc tỷ võ ba ngày sau thì…”
Tần Phong lắc đầu. “Ta có chút chuyện phải đến Đường Môn trước, có lẽ ngày kia sẽ trở lại.”