Thẩm Hầu đến hỏi Nhan Hiểu Thần: “Vé xe cậu mua chưa? Khi nào thì về nhà?” Vốn hắn nghĩ hai người sẽ cùng về, bất quá hắn đi xa một chút, đưa cô về nhà trước, xem như đi du lịch. Lúc hai người đang ôn thi ở phòng tự học hắn đã có hỏi qua cô vài lần thời gian về quê, nhưng Nhan Hiểu Thần lại bảo sau khi thi xong mới tính, kết quả là ba mẹ hắn thấy hắn chưa chịu mua vé, đã trực tiếp sai người đến đón hắn về.
Nhan Hiểu Thần nói: “Một hai tuần nữa mình mới về.”
“Sao cậu về trễ vậy? Ở lại trường làm cái gì?”
“Còn có thể làm cái gì? Thì là làm thêm kiếm tiền!”
“Tham tiền!”
Nhan Hiểu Thần cười cười, không phản bác lời nói của hắn.
Thẩm Hầu nhịn không được hỏi: “Nhan Hiểu Thần, nhà cậu phải dựa vào cậu kiếm tiền à? Hàng năm cậu đều có học bổng cao nhất, có thể nói học phí hay tiền thuê nhà đều miễn, cậu lại làm việc ở quán Bar, mỗi tháng chắc sẽ có một hai ngàn đồng, mà cậu lại tiết kiệm như vậy, căn bản là không tốn bao nhiêu tiền…”
Nhan Hiểu Thần nửa đùa nửa thật cắt lời của Thẩm Hầu, hỏi: “Mình tiêu tiền thế nào, kiếm tiền ra sao là chuyện của mình, không nhọc công “ngài” quan tâm!”
“Cậu cho rằng mình muốn quan tâm sao? Thuận miệng hỏi một chút thôi!” Thấy thái độ của Nhan Hiểu Thần đối với hắn như người xa lạ, hắn rất đau lòng nhưng không muốn thừa nhận, chỉ có thể mạnh miệng tỏ vẻ ta đây chẳng để ý gì.
Thẩm Hầu nghẹn một bụng tức giận bỏ đi.
Trở lại phòng, mở máy sưởi, ăn đồ ăn vặt, nằm trên ghế salon chơi game, nhớ đến Nhan Hiểu Thần một mình lẻ loi ở lại ký túc xá không có lò sưởi làm ấm người, cơn giận của hắn mới dần dần biến mất. Hắn nuốn biết thêm chút ít về cô, nhưng lại không có mặt mũi, còn cố tình làm như hắn và Nhan Hiểu Thần không có liên hệ gì với nhau, hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói yêu hắn là cô, bây giờ vô tư lạnh nhạt không để ý đến hắn cũng là cô!
Đang cùng tính khí cao ngạo của mình phân cao thấp thì may mắn sao thành tích cuối kỳ của hắn tệ hại, như vậy là thuận lý thành chương cho hắn có lý do đi tìm Nhan Hiểu Thần.
Thẩm Hầu lên trang mạng của trường tra kết quả thi, hắn nhắn cho Nhan Hiểu Thần một tin, “Kinh tế học vĩ mô 82 điểm, pháp luật kinh tế 68 điểm, toàn bộ thông qua, có thể thuận lợi tốt nghiệp! Cảm ơn!”
Hắn vừa chờ tin nhắn hồi âm của Nhan Hiểu Thần, vừa ở trên mạng lướt web lung tung, trong lúc vô tình nhìn đến tin tức các vụ án cướp giật, bài báo còn nhắc nhở lữ khách dịp tết về quê nhớ chú ý an toàn, Thẩm Hầu liền nhắn cho Nhan Hiểu Thần một tin nhắn: “Tết âm lịch cướp giật nhiều, nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mình!” Tin đã gửi đi, cảm thấy hơi mất mặt, vội vàng nhắn thêm một tin nữa: ”Cậu đã giúp mình rất nhiều, mình còn chưa trả công cho cậu, coi như lần này mình thiếu cậu một việc, có chuyện gì cần thì cứ mở miệng nói với mình!”
Thẩm Hầu lâu lâu lại liếc nhìn điện thoại, mong chờ tin nhắn hồi âm, nhưng Nhan Hiểu Thần vẫn chưa trả lời, đợi lâu đến nỗi hắn muốn nổi đóa lên thì tin nhắn của Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng khoan thai mà đến, liên tục hai cái.
“Tốt quá rồi!”
“Được, mình sẽ nhớ mà đòi cả vốn lẫn lời.”
Thẩm Hầu vội vã gửi tin nhắn chất vấn: “Cậu vì sao lâu như vậy mới trả lời tin nhắn?” Viết xong, suy nghĩ lại, không được rồi! Viết như vậy không phải cho rằng hắn canh chừng điện thoại là để đợi tin nhắn của cô? Hắn lập tức xóa bỏ tin nhắn, quyết định muốn giống như Nhan Hiểu Thần, “ngoảnh mặt làm lơ”!
Hắn đi uống một chút nước, xong đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh một lát, cảm giác chờ cũng rất lâu rồi, nhìn đồng hồ, mới qua có năm phút, hiển nhiên là không đủ “ngoảnh mặt làm lơ”. Thẩm Hầu ở trong phòng đi vài vòng, thật sự chẳng có chuyện gì làm, mới qua có hơn mười phút, vẫn cảm thấy không đúng với “ngoảnh mặt làm lơ” lắm; hắn chạy xuống nhà bếp, sờ đông sờ tây, ngó chỗ này, ngó chỗ nọ, thậm chí hắn còn lấy ra một quả dứa, gọt gọt khoét khoét hết vỏ, cắt ra từng miếng, bưng đi cho dì bảo mẫu ăn, làm cho dì ấy kinh ngạc nhìn hắn đăm đăm.
Thẩm Hầu là một người rất giảo hoạt, hành sự trước giờ đều “một đường mà tiến”, không bận tâm đều gì, vậy mà lần đầu tiên trong đời bởi vì một người đã thành ra như vậy. Hắn tưởng hắn đã “làm lơ” với Nhan Hiểu Thần, nhưng thế này không đúng, thế kia cũng không phải, thật ra căn bản hắn chỉ là “làm lơ” với chính hắn thôi.
Tuy vẫn chưa mãn nguyện với mục tiêu mình đặt ra, nhưng Thẩm Hầu đã không chịu được nữa, hắn vọt nhanh vào phòng, lập tức gửi tin nhắn cho Nhan Hiểu Thần, “Cậu đang làm gì đó?”
Lần này thì tin nhắn của Nhan Hiểu Thần lập tức đến, “Tham tiền đương nhiên là đang vội vàng kiếm tiền!”
Tâm trạng của Thẩm Hầu tốt lên được một chút, cố ý trả lời mấy tin nhắn của người khác trên blog trước tiên, sau đó mới chậm rãi trả lời Nhan Hiểu Thần, “Cậu tìm việc làm thêm ban ngày nữa à?”
Tin nhắn của Nhan Hiểu Thần liền đến: “Đúng vậy!”
Thẩm Hầu cười rộ lên, tâm trạng mấy ngày không thoải mái toàn bộ tan thành mây khói, “Tham tiền cần phải nhớ rõ là thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn tiền tài phú quý, chú ý sức khỏe!”
“Công việc rất nhẹ nhàng, chính là phát tờ rơi, sức khỏe hoàn toàn tốt!”
Thẩm Hầu nhe răng cười, mắng câu “Tham tiền!”, cảm thấy thật thỏa mãn mà buông điện thoại xuống.
Lúc này, kẻ tham tiền Nhan Hiểu Thần đang đứng ở đầu đường, vội vàng kiếm tiền.
Cô vẫn như trước sẽ đến quán Bar Lam Nguyệt làm thêm, nhưng các quán xá gần trường cũng đã nghỉ, quán Bar vì thế cũng chịu ảnh hưởng, vắng vẻ hẳn, cho nên thu nhập của bồi bàn dĩ nhiên càng ít.
Đến gần tết âm lịch, công việc làm thêm ngắn hạn thật không dễ tìm, Nhan Hiểu Thần chỉ tìm được một công việc phát quảng cáo nho nhỏ.
Mỗi ngày từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều, cô sẽ đứng tại ngã tư đông người nhất thành phố mà phát quảng cáo.
Gió thổi lạnh, Nhan Hiểu Thần nhắn tin trả lời cho Thẩm Hầu xong, cầm điện thoại nhét vào túi áo, lập tức tiếp tục công việc.
Mỗi lần nhìn thấy một người đi qua, cô liền vội vàng đem quảng cáo đưa cho người ta, động
tác nhất định phải nhanh. Cô mặc áo lông thật dày, đội mũ ấm, quàng khăn cổ Thẩm Hầu tặng, hết sức giữ ấm cho bản thân, chỉ có bao tay mang vào làm việc sẽ không thuận tiện, nên cô không mang nó.
Trong những người đi qua đi lại, Nhan Hiểu Thần liếc nhìn thoáng qua một người đi gần cô, vội vàng đưa tờ quảng cáo, đối phương nhận được lại không tránh ra, chỉ đứng ngay bên cạnh cô. Nhan Hiểu Thần quay đầu lại nhìn, là Trình Trí Viễn, cô nhe răng cười, vui vẻ nói: “Tôi còn đang thắc mắc người này sao lại không đi? Thì ra là anh!”
Trình Trí Viễn không nói gì, im lặng nhìn cô, tầm mắt chậm rãi nhìn từ trên mặt cô đến bàn tay của cô, dừng lại đó một lúc lâu.
Nhan Hiểu Thần bởi vì lúc nhỏ đã hay bị nứt da trên bàn tay, một khi đến mùa đông lạnh giá rất dễ bị tái phát, mấy ngày nay cô đứng trong gió lạnh, bàn tay bắt đầu bị nứt, hai tay nhìn qua có chút sưng trướng, đỏ hồng, rất là khó coi. Nhan Hiểu Thần ngượng ngùng cười nói: “Là bệnh cũ, đã thoa cao trị nứt da nhưng không có tác dụng!”
Trình Trí Viễn vội vàng rời tầm mắt, “Em…Em ban ngày là đi làm công việc này?”
“Đúng vậy!”
“Sao không tìm một công ty tuyển sinh viên thực tập? Chắc sẽ có nhiều công ty hoan nghênh sinh viên của trường em!”
“Kỳ nghỉ đông này chỉ có một hai tuần, không có công ty nào tuyển sinh viên làm ngắn hạn như vậy.” Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện, vừa tranh thủ phát thêm mấy tờ quảng cáo nữa.
Trình Trí Viễn đột nhiên giật lấy xấp quảng cáo trong tay cô, “Tôi giúp em phát!” Anh ta căn bản không phán đoán được người nào có thể tiếp nhận quảng cáo, động tác hơi lúng túng, nhưng do ăn mặc chỉnh tề, tác phong nhanh nhẹn, dường như không có ai từ chối anh ta cả, có không ít các cô gái từ xa xa nhìn anh ta, cố ý lại gần, đi qua người anh ta, lấy vài tờ quảng cáo, để nghe anh ta nói “Cám ơn.”
Nhan Hiểu Thần lặng người nhìn anh ta.
Một xấp quảng cáo chỉ chốc lát đã phát xong, Trình Trí Viễn nói: “Phát xong rồi! Em có thể nghỉ làm chưa?”
Nhan Hiểu Thần vỗ vỗ ba lô trên lưng, cười rộ lên, “Bên trong còn đầy một bao đây này! Dù sao, cảm ơn anh đã giúp tôi! Vừa rồi anh làm tôi giật cả mình!”
Trình Trí Viễn sửng sốt một chút, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thấy còn lại một ít, nghĩ rằng trời lạnh như vậy, nhanh chóng giúp em làm xong, tưởng là đã xong việc.”
Người này nhìn thì ôn hòa, nhưng thật ra làm việc rất gọn gàng và cương quyết. Nhan Hiểu Thần bình thường trở lại, “Không có gì! Không có gì! Anh đã giúp tôi nhiều rồi! Tôi mặc áo dày lắm, thật sự không lạnh!” Cô mở ba lô, lấy ra một xấp quảng cáo nữa, vừa phát vừa hỏi: “Anh tới gần đây làm việc sao?”
Trình Trí Viễn nói: “Tôi có hẹn bạn uống cà phê bàn bạc vài việc ở gần đây, không nghĩ là gặp em ở đây, nên qua chào hỏi.”
Nhan Hiểu Thần thấy Trình Trí Viễn không nói sẽ đi, sợ anh ta trễ hẹn, có ý tốt thúc giục: “Tôi còn phải tiếp tục công việc, anh mau đi gặp bạn đi, đừng vì tôi mà đến muộn.”
“Vậy em làm việc đi, tôi đi trước!”
Nhan Hiểu Thần phất phất tay, cười híp mắt nói: “Hẹn gặp anh sau!”
Công việc phát quảng cáo, nhìn thì thật dễ dàng, chỉ là đưa cho người ta một tờ giấy mỏng manh, không phải ngại gì cả, họ tùy tay nhận cũng có thể tùy tay ném đi, nhưng có nhiều người đi ngang qua, chính là không muốn nhận. Trong khoảng thời gian này Nhan Hiểu Thần từ từ cảm nhận được điều đó, nhiều lúc đã qua 5 giờ chiều mà chưa phát xong, tiền công sẽ bị khấu trừ, chỉ có thể đứng trong gió lạnh thêm một lúc nữa, đợi đến khi phát xong hết quảng cáo mới thôi. Trời rét thế này cùng với nguyên tắc lợi ích cận biên giảm dần (1) của kinh tế học hoàn toàn khác nhau, nó là giới hạn lợi ích tăng dần, lúc mới bắt đầu khoảng một hai giờ, chưa tính là khó khăn, thậm chí không cảm thấy lạnh là mấy; nhưng sau đó một hai giờ, cho dù mặc áo lông, cũng bắt đầu cảm thấy toàn thân lạnh, chân cũng lạnh, lúc này chỉ có thể dựa vào bình giữ ấm, uống nước ấm vào cơn lạnh có thể đi qua; rồi sau đó một hai giờ nữa, nước nóng chưa uống xong, đã chuyển sang thành nguội, bây giờ không chỉ toàn thân lạnh mà ngay cả dạ dày với phổi cũng lạnh, dường như mỗi một hơi hít nào, đều là đem giá lạnh tràn vào lục phủ ngũ tạng.
(1) Nguyên tắc lợi ích cận biên giảm dần: Lợi ích cận biên của một hàng hóa có xu hướng giảm đi khi lượng hàng hóa đó được tiêu dùng nhiều hơn trong một thời gian nhất định.
(Chỗ này Đồng Hoa dùng nguyên tắc kinh tế học so sánh với độ chịu lạnh của Nhan Hiểu Thần, hàng hóa ở đây là sự giá lạnh của thời tiết, đáng lẽ càng dùng nhiều tức là hít vào nhiều thì nó phải càng giảm đi bản chất, nhưng thật ra càng hít thì càng lạnh. Chỗ này mình suy nghĩ như vậy, không biết có đúng không, lần đầu tiên không học chuyên ngành kinh tế mà phải mất cả buổi để đi tra về các nguyên lý của kinh tế >”