Bà Nhan cười nhạo, “Tao đem đi đặt cược hết rồi, nếu mày muốn thì đi tìm mấy người đó mà đòi! Để xem họ có nghĩ tới con nha đầu chết tiệt như mày không, hay là vẫn nghĩ đến tiền!”
“Ngày hôm nay mẹ còn chưa ra khỏi nhà, nhất định vẫn còn giữ tiền! Mẹ, cầu xin mẹ, trả lại con một ít đi, nếu không về trường con không thể sống được!”
Bà Nhan bĩu môi chê cười nói: “Không sống được? Vậy đừng có đi học nữa! Qua tiệm uốn tóc của cô Lý mà làm đi, một tháng có thể kiếm được hai ba ngàn!”
Nhan Hiểu Thần đau khổ cầu xin, “Mẹ, van xin mẹ, con thật sự chỉ còn lại số tiền này!” Mẹ cô lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người muốn đi.
Nhan Hiểu Thần vội vàng kéo bà ta lại, “Con chỉ muốn 500, không thì 300 cũng được? Mẹ trả lại con 300 đi!”
Bà Nhan đẩy cô vài cái, không đẩy ra được, đột nhiên nổi cơn giận dữ, cầm lấy túi xách, hướng Nhan Hiểu Thần quất túi bụi, “Đồ quỷ đòi nợ! Tao muốn đi đánh mạt chược cũng không được yên thân! Sao mày không chết ở ngoài đường cho khuất mắt luôn đi, trở về nhà làm gì? Đánh chết mày đồ quỷ đòi nợ, đánh chết mày…”
Túi xách của mẹ tuy là da thuộc nhân tạo rẻ tiền nhưng khi quật lên người đau đớn không thua gì lấy dây nịt da trâu mà đánh. Nhan Hiểu Thần buông lỏng tay ra, dùng hai tay ôm lấy đầu, ngồi co quắp trong góc tường.
Mẹ cô thở hổn hển, đánh cô thêm vài cái nữa mới tức giận thu tay lại, bà hung tợn nói: “Cút nhanh đi Thượng Hải, đỡ phải ngày nào tao cũng nhìn thấy mà bực mình!” Nói xong, sửa sang lại túi xách, nghênh ngang đi ra cửa.
Nghe được hai mẹ con lớn tiếng tranh cãi, mấy người hàng xóm thò đầu qua dáo dác đứng nhìn, lúc này thấy bà Nhan đi rồi, một người hàng xóm mới đi tới, quan tâm hỏi Nhan Hiểu Thần: “Con không sao chứ, có bị thương không?”
Thế nhưng Nhan Hiểu Thần cố gắng gượng cười, lắc đầu.
Trở lại nhà, xác định không bị ai nhìn thấy, Nhan Hiểu Thần rốt cuộc không thể khống chế được nữa, thân thể run lên cầm cập, lục phủ ngũ tạng cảm giác như bị ngọn lửa lớn thêu đốt, cô cảm thấy mình sắp bị thêu chết đến nơi, nhưng thật sự không thể tự mình giải thoát được, chỉ bất lực chịu đựng thời khắc vô cùng đau khổ này. Nhan Hiểu Thần bức mình phải trấn tĩnh lại, nhặt cái bì thư rơi trên đất, để lại vào trong tủ, nhưng cho dù có cố gắng khống chế thế nào đi nữa, thân hình vẫn run rẩy từng hồi. Nếu có thể gào khóc phát tiết ra sẽ tốt hơn một chút, nhưng tuyến lệ của cô hình như đã khô kiệt, một chút cũng không thể khóc được.
Nhan Hiểu Thần run tay đóng cửa tủ quần áo lại. Đó là một cái tủ kiểu cũ, hai cánh cửa có gương soi, nó phản chiếu rõ ràng bộ dáng của Nhan Hiểu Thần lúc này, tóc đuôi ngựa chỉ còn một nửa, rối bù, trên mặt và quần áo bị chà sát dính một ít tro trên tường màu đen, trên cổ do bị túi xách quật trúng, sưng đỏ nhiều chỗ.
Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào mình ở trong gương, vô cùng chán ghét, có lẽ cô thật sự nghĩ mình giống như mẹ mắng là cái loại chết đi cho xong! Nhịn không được cô đấm vào hình ảnh của mình ở mặt kính trên tủ, sớm đã là đồ cũ mong manh, tấm gương lập tức vỡ vụn, tay của Nhan Hiểu Thần cũng bị chảy máu, cô lại không có cảm giác gì, một đấm quá mạnh, thủy tinh đâm vào tay cô, tay bị thương chảy máu đau nhói truyền đến tim, thể xác đau đớn hóa giải tâm hồn đau khổ, cơ thể cô rốt cuộc đã hết run rẩy.
Nhan Hiểu Thần ngưng mắt nhìn hình ảnh vỡ vụn của mình ở trong gương, máu từ trên gương chảy xuống, giống như máu từ “Trên mặt” chậm rãi chảy xuống, cô cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, lại dùng máu trên tay, vẽ thêm lên “ánh mắt” trong gương hai hàng nước mắt bằng máu.
Mặt tái nhợt, lệ đỏ máu, cô nhìn mình trong gương mỉm cười, trán kề sát gương, nhắm hai mắt lại.
Tâm trạng dần dần hồi phục, Nhan Hiểu Thần bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Cô dùng nửa bình cồn đã quá hạn sử dụng rửa sạch vết thương, vẩy thuốc trắng Vân Nam (1) lên vết thương, máu ngừng chảy thì dùng vải thưa quấn lại.
(1) Vân Nam Baiyao (hoặc Vân Nam Paiyao) là một loại thuốc bột cầm máu nổi tiếng được lính Việt Nam dùng để cầm máu trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Năm 1902, nó được chỉ định là một trong hai loại thuốc truyền thống nhóm 1 cần được bảo tồn, vì đã được bảo tồn trên 20 năm. Ở Trung Quốc, danh tiếng của nó tương đương với penicillin ở Mỹ. Thuốc này được thành lập và sản xuất bởi một doanh nghiệp nhà nước, là Yunnan Baiyao Group, ở Vân Nam, Trung Quốc. (wiki)
Dùng cánh tay không bị thương quét dọn, Nhan Hiểu Thần ngồi bên giường, bắt đầu kiểm kê số tiền còn lại của mình.
May mắn hôm nay đi ra ngoài gặp Thẩm Hầu, cố ý mang theo một ít, bởi vì muốn đi cho nhanh nên đã dùng 80 đồng, khi về đi xe buýt ngược lại tốn có 5 đồng, hai ngày nay mua vài đồ lặt vặt dùng hơn 200, Trình Trí Viễn cho cô mượn 2000 đồng thế nhưng bây giờ chỉ còn lại hơn 100 đồng, vé xe về Thượng Hải còn không đủ. Không phải cô không có bà con họ hàng nhờ giúp đỡ, nhưng mấy năm nay, bởi vì mẹ của cô chỉ ham chơi đánh bài, bỏ bê nhà cửa, nên họ hàng cũng tuyệt giao quan hệ với bà, tết âm lịch không ai muốn qua lại.
Nhan Hiểu Thần vắt óc suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, rốt cuộc có thể mượn được tiền của ai thì tiếng gõ cửa vang lên, bác hàng xóm lớn tiếng gọi: “Nhan Hiểu Thần, nhà con có khách, nhanh xuống đây, mau lên!”
Nhan Hiểu Thần buồn bực chạy xuống lầu, kéo cửa ra, ngoài cửa không có ai chỉ có tấm vách nhà hàng xóm. Bác hàng xóm chỉ vào cái túi to ở cổng thị trấn nói: “Ta đi ra vứt rác thì thấy có một người đứng trước cửa nhà con,
đứng cả buổi chẳng thấy gọi cửa, ta liền tò mò hỏi một câu, người đó không nói gì, để vật gì đó xuống rồi bỏ đi.”
Nhan Hiểu Thần dường như nghĩ được cái gì, lập tức hỏi: “Người đó trông như thế nào? Nam hay nữ?”
“Là Nam, khoảng bốn năm mươi tuổi gì đó, hơi mập, rất cao, mặc…”
Nhan Hiểu Thần lập tức trở nên giận dữ, lầm bầm gì đó liền xông ra cửa, hàng xóm bị dọa sợ, ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của Nhan Hiểu Thần, thì thào nói: “Con còn chưa khóa cửa.”
Nhan Hiểu Thần phóng nhanh ra ngõ như cơn gió, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xám bạc, người trong xe đang vừa gọi điện thoại, vừa khởi động xe, muốn nhập vào dòng xe trên đường. Nhan Hiểu Thần nổi điên lên vọt tới trước đầu xe, ông ta vội vàng dừng lại, Nhan Hiểu Thần vỗ lên cửa kính nơi ghế tài xế, lớn tiếng gọi: “Ông ra đây cho tôi!”
Người đàn ông nọ chưa kịp cúp điện thoại, vội vội vàng vàng đẩy cửa xe đi ra.
Nhan Hiểu Thần lớn tiếng hỏi: “Tôi chẳng lẽ chưa nói với ông là chúng tôi không muốn nhìn thấy mặt của ông nữa hay sao?”
Ông ta khép nép nói: “Tết đến có chút quà, là một ít tâm ý, nhà cháu không thích có thể cho người khác.”
Nhan Hiểu Thần vứt túi lễ vật xuống dưới chân ông ta, “Tôi nói cho ông biết, không cần mang đồ gì đến nữa! Người ông đụng chết là ba tôi, tiền của ông không thể bù đắp lỗi lầm! Tôi sẽ không cho ông bất cứ cơ hội nào để chuộc tội, để đổi lấy lương tâm yên ổn, tôi muốn ông sống bất an! Hối hận cả đời! Hối hận đến chết!”
Túi quà bung ra, trái cây vương vải đầy mặt đất, bên trong đống đồ có 100 đồng cũng bị rơi ra ngoài, gió thổi qua phiêu phiêu bay lên, có tờ rơi trên đường, có tờ rơi ngay dưới chân Nhan Hiểu Thần.
Mấy đứa nhóc con đang chơi ở bên đường gần đó nhìn thấy kêu to “Lụm tiền kìa”, liền xông lại giật tiền.
Người đàn ông vẫn giữ bộ dáng cũ cẩn thận, ôn tồn nói: “Ta biết ta gây ra tội lớn không thể bù đắp lại, nhà cháu hận ta là đúng, nhưng không cần phải làm khổ mình như vậy!”
“Ông cút đi!” Nhan Hiểu Thần một cước đá văng mấy đồng tiền ở dưới chân, xoay người bỏ đi, chạy một mạch về nhà, khóa chặt cửa lại.
Lúc đi lên lầu cô đột nhiên không còn hơi sức, chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đã lăn xuống cầu thang, may mắn giữ được lan can, chỉ bị trượt chân ngã. Cô cảm thấy quá mệt mỏi không muốn cử động, hơi sức đứng lên cũng không có, thuận thế cô ngồi xuống trên bậc tam cấp.
Nhan Hiểu Thần ngơ ngác ngồi đó, đầu óc trống rỗng.
Sắc trời dần dần chuyển sang màu trầm tối, nhà không mở đèn, trong phòng một mảnh tối đen, hơi lạnh âm ti thấu tận xương, ngồi trên bậc thang như ngồi trên tảng băng lạnh buốt. Nhan Hiểu Thần chẳng có cảm giác gì, ngược lại cảm thấy có thể vĩnh viễn ngồi tại đây để mau chóng chết đi.
Di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông bén nhọn như đâm vào tai truyền đến từ phòng ngủ. Nhan Hiểu Thần làm như chẳng nghe được gì, không có phản ứng, tiếng chuông vẫn không chịu ngừng lại, vang lên liên hồi, giống như thế giới ngoài kia đang kêu gọi.
Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng bị tiếng chuông thức tỉnh, cảm thấy đầu gối lạnh cứng đang đau đớn, cô nghĩ chắc là phát bệnh rồi! Nắm chặt lan can, gắng sức chống người đứng lên, sờ soạng trong bóng tối, tập tễnh đi xuống lầu bật đèn, cô lấy cho mình một ly nước ấm, chậm rãi uống xong, thân thể lạnh buốt mới dần dần như được sống lại.
Nhan Hiểu Thần xem qua miếng vải thưa quấn trên tay đang đỏ sậm, đoán chừng là vết thương đã toét ra, máu chảy thấm ra ngoài. Cô gỡ bỏ miếng vải thưa, xem qua máu đã ngừng chảy mới mang một cuộn vải mới khác, quấn tay lại thật cẩn thận.
Nhan Hiểu Thần bưng cốc nước ấm đi lên lầu, nhìn đống tiền lẻ trên giường mới nhớ đến lúc nãy đang làm gì, cô còn phải nghĩ cách mượn tiền để có thể về trường tiếp tục học.
Cô thở dài, thuận tay cầm di động lên, nhìn thấy có 3 cuộc gọi nhỡ, đều là của Trình Trí Viễn.
Nhan Hiểu Thần cười khổ, cô biết con đường trước mắt có thể đi là gì. Nhưng chẳng lẽ đơn giản người ta đã giúp cô một lần, cô liền nhiều lần nghĩ đến người ta khi cần giúp hay sao? Mà hiện tại trước mắt, cô đã thật sự hết cách, chỉ có thể mặt dày một lần nữa nhờ đến Trình Trí Viễn xin giúp đỡ.
Nhan Hiểu Thần bấm nút gọi. Điện thoại vang lên vài tiếng, giọng của Trình Trí Viễn truyền đến.
“A lô.”
“Chào anh, tôi là Nhan Hiểu Thần.”
Trình Trí Viễn hỏi: “Mỗi lần điện thoại, em đều muốn nghiêm túc như vậy sao?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi ở dưới lầu, không nghe điện thoại của anh được, anh tìm tôi có việc gì?”
“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em à?”
“Đương nhiên không phải!”
“Mỗi ngày đều làm việc quen rồi, lễ tết nghỉ nhiều có chút nhàm chán, tùy tiện gọi cho em, thăm hỏi một chút.”
“Tôi…Anh vẫn còn ở nhà sao?”