Nửa Thời Gian Ấm Áp

Tuổi trẻ vô hối (6)


trước sau

Thẩm Hầu nhịn không được gõ lên trán Nhan Hiểu Thần một cái, lên giọng giáo huấn nói: “Ngốc quá! Cậu cho rằng Thẩm Hầu này lần đầu tiên được con gái tỏ tình à? Nói cho cậu biết, từ nhỏ đến lớn mình được nhiều lắm rồi! Cậu tưởng mấy lời tỏ tình khô khan, không có chút nào là văn hoa bay bướm của cậu lại khiến mình muốn cậu làm bạn gái hay sao?” Nhắc tới chuyện này Thẩm Hầu nổi trận lôi đình, “Nói đến cậu! Tỏ tình thì chẳng chịu tỏ tình cho ra hồn, lúc mình nhận được tin nhắn tỏ tình của cậu là đang cùng đám bạn chơi đánh bài, vừa thắng được 500 đồng, rất là vui mừng sung sướng, bởi vì lo nghĩ gửi tin nhắn trả lời cậu mà bị bọn nó lừa cho mất hết tiền. Kết quả đang rất bực bội thì nửa giờ sau cậu gửi lại một cái tin nói là xin lỗi đã quấy rầy, còn nói là hãy quên đi tin nhắn trước đó. Mình cảm thấy cậu đang chơi mình, đám bạn cũng nghĩ y như vậy, khẳng định là cậu cá cược với bạn bè bị thua rồi, chơi trò chơi tỏ tình gì đó, bọn nó bảo mình đừng có tin, nếu nhắn tin trả lời nhất định sẽ bị cậu cười nhạo! Mình chỉ có thể nhịn, nhịn lâu đến mức muốn nội thương luôn mà cậu lại chẳng có động tĩnh gì. Thật vất vả mới chờ được đến hôm khai giảng, mỗi ngày mình đều tìm cơ hội giả vờ đi ngang qua trước mặt cậu, lâu lâu lại làm bộ mượn sách người ngồi gần cậu, lâu lâu lại chạy tới ký túc xá nữ mượn bài tập, kết quả cậu đối với mình là hoàn toàn không thấy, mình cảm thấy không thể nhịn được nữa, chỉ có thể phóng tới trước mặt cậu nói ‘Làm bạn gái mình nhé’. Mình vốn nghĩ nếu cậu dám không đáp ứng, giả vờ là không có gửi tin nhắn thổ lộ kia, mình nhất định sẽ cùng cậu lý luận một trận! Nhưng rốt cuộc cậu chỉ bình tĩnh nói một tiếng ‘Được’! Làm cho mấy lời nói tranh luận bực bội chuẩn bị từ trước bị nghẹn tức đầy một bụng!”

Nhan Hiểu Thần nhỏ giọng tự biện hộ: “Lúc ấy sắc mặt của cậu nhìn không được đẹp mắt cho lắm, mình…không dám nói nhiều.”

“Mình bị một cái tin nhắn mà biến thành kẻ đứng ngồi không yên hơn một tháng trời, sắc mặt có thể đẹp mắt hay không?”

“Nhưng mình đã đồng ý rồi mà!”

“Thôi đi! Đồng ý gì mà mặt mày chẳng có một chút thay đổi, so với không đồng ý càng làm cho người ta tức chết! Nếu cậu nói không đồng ý, ít ra còn có thể làm cho bụng tức của mình phát hỏa ra hết!”

“Sau này cậu…chia tay với mình!”

Thẩm Hầu cười nhạo, “Hừ! Mình chia tay với cậu à?! Người nói thích mình là cậu, từ tốn khoan thai, không thể hiện đến nơi đến chốn cũng là cậu, bạn cùng lớp hỏi về quan hệ của chúng ta, cậu lại trả lời là ‘bạn bè bình thường’! Cậu xem mình là cái gì của cậu? Mình đưa ra lời chia tay, là muốn cậu nếu có chút tình cảm gì với mình thì nghĩ lại một chút, nhưng cậu sao hả? Cậu đã làm gì? Nói đi, cậu đã làm gì?

Nhan Hiểu Thần lí nhí nói: “Mình đã…đồng ý.”

“Cậu không phải là đồng ý, mà là lưu loát dứt khoát, không có một chút lưu luyến nào mà đồng ý! Cậu muốn mình phải làm thế nào? Chẳng lẽ ôm chân cậu khóc nói rằng cậu đừng rời xa mình?”

Nhan Hiểu Thần cảm thấy mọi chuyện rất khó hiểu, rõ ràng là Thẩm Hầu muốn chia tay, mà hiện tại lại thành ra cô là kẻ bội tình bạc nghĩa rời bỏ hắn? Nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Hầu vẫn như vậy nổi giận đùng đùng, ý muốn trừng phạt cô, cô nhịn không được tự mình biện bạch, “Bởi vì mình thích cậu, không muốn khiến cậu phiền lòng, nên bất kỳ việc gì cũng để ý đến ý tứ của cậu, cậu không chủ động nói cho người khác biết quan hệ của chúng ta, mình dĩ nhiên cũng không thể nói; cậu không muốn mình đến gần, mình cũng không dám mặt dày mà xuất hiện trước mặt cậu; cậu muốn chia tay, mình không muốn nói không đồng ý, sẽ làm cậu khó xử.” Một câu “Mình thích cậu” khiến cho bao nỗi phẫn uất bất mãn lập tức tan thành mây khói. Bàn tay muốn nắm tay Nhan Hiểu Thần trở thành xoa xoa tóc cô, “Cậu thật đúng là không để người khác bớt lo!” Tay của hắn nương theo tóc hạ xuống vậy là tự nhiên nắm lấy tay Nhan Hiểu Thần. Lúc này, Nhan Hiểu Thần không còn né tránh nữa, để cho hắn nắm được. Bọn họ không phải là lần đầu tiên nắm tay, nhưng đây là lần đầu tiên hai người hiểu rõ tâm ý của đối phương mà nắm tay, nên không có lúng túng khẩn trương hay nghi ngờ, chỉ có thẳng thắn thành khẩn cùng tiếp nhận, vì vậy Nhan Hiểu Thần lần đầu phát hiện ra bàn tay của Thẩm Hầu tuy to nhưng rất ấm áp, hoàn toàn nắm gọn tay cô, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay mình xuyên qua các kẽ hở trên ngón tay của hắn, mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau, tư thế thân mật nắm thật chặt.

Thẩm Hầu cảm giác được từng cử chỉ nhỏ của cô, biết cô đã cảm nhận được tâm ý của hắn, cảm thấy vui sướng tràn ngập trong lòng, dường như muốn bộc phát ra ngoài, hắn nhịn không được khom người xuống, hôn nhanh lên trán Nhan Hiểu Thần một cái. Nhan Hiểu Thần nhẹ nhàng chạm nhẹ trán, cúi đầu mỉm cười, chỉ cảm thấy hạnh phúc như mọc thêm cánh, lập tức có thể bay lên. Cô nắm tay của Thẩm Hầu, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào cậu thực sự thích mình?”. “Là năm thứ hai! Thật ra năm thứ nhất lúc cậu giúp mình làm bài tập, mình đã có chút để ý đến cậu rồi, sau này thì càng để ý hơn, đại khái cho là thích, cùng lắm chưa thật sự là thích lắm, chỉ là lúc lên lớp muốn ngồi phía sau nhìn cậu, có một khoảng thời gian, cậu là động lực duy nhất làm mình muốn đến lớp học. Hơn nửa học kỳ đầu năm thứ hai, sau khi thi xong kỳ thi giữa kỳ, mình với mấy đứa bạn cùng ra ngoài chơi, bọn họ đều có bạn gái, chỉ có mình là một mình một bóng, lúc đó, có một bạn nữ la lên là muốn giới thiệu bạn gái cho mình, đứa bạn kia nói cô ấy đừng bận tâm, cười nhạo mình rằng kiếp trước mình là hòa thượng, không có vương vấn phàm trần, căn bản không hiểu tình yêu nam nữ là gì. Mình đột nhiên lại nghĩ đến cậu, cứ tưởng là đã có thể khống chế được, nhưng lại nhịn không được luôn tìm cơ hội vô tình gặp cậu. Nhưng cũng lạ, khi mình đến khu căng tin thứ 3 ăn cơm, cậu lại ở khu thứ 5, mình đi khu căn tin thứ 5 muốn vô tình gặp cậu, thì cậu lại chạy qua khu thứ 3, đến khi mình về khu 3 thì lại thấy cậu bên khu 5, tóm lại là không gặp được! Có một buổi tối nằm mơ thấy mình đang tìm cậu ở một nhà ga, người đi qua kẻ đi lại, giống y như đúc hoàn cảnh ở căng tin, rõ ràng mình nhìn thấy cậu nhưng đuổi mãi vẫn không đuổi kịp, cuối cùng đành trơ mắt nhìn cậu lên một toa xe lửa, biến mất hoàn toàn. Mình sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người, từ trong mơ bừng tỉnh, sau đó ngồi trên giường hút một điếu thuốc, coi như đã hiểu rất rõ ràng, hòa thượng mình đây đã động lòng phàm rồi!”

Nhan Hiểu Thần nhớ rất rõ, năm thứ hai đại học thì Thẩm Hầu thường hay ngồi bàn cuối cùng phía sau cô, biết hắn thích ngồi góc đó, cô cũng sẽ chiếm vị trí thích hợp, cách khoảng ba bốn dãy bàn ở trước mặt hắn, mỗi lần quay đầu lại làm bộ lơ đãng nhìn qua cuối lớp thì có thể nhìn thấy hắn, ngẫu nhiên vừa vặn lọt vào tầm mắt của hắn, hắn luôn cười một cách lười biếng, cô cũng mỉm cười theo. Một tiết học buổi sáng bình thường là như vậy, chỉ có trao đổi ánh mắt thoáng qua, nhưng trong phút thoáng qua đó lại rất ngọt ngào, khiến cho tất cả sự chờ đợi đều trở nên đáng giá. Bình thường cô hay ăn cơm ở khu căng tin thứ 5, nghe nói Thẩm Hầu thích ngồi ở khu căn tin thứ 3, liền đổi qua khu 3, nhưng lúc bấy giờ vẫn chưa gặp được hắn, ngược lại nghe Lưu Hân Huy nói gặp Thẩm Hầu ở khu thứ 5, cô lại quay về khu 5, không ngờ là Thẩm Hầu lại bắt đầu ở khu 3 ăn cơm, hai người vẫn không gặp được, khi đó cô còn cảm khái rằng chắc ông trời đang nói cho cô biết “Các ngươi thật sự vô duyên.” Sau này bởi vì thành tích học tập của cô rất tốt, lại chịu cho hắn mượn tài liệu ghi chép cẩn thận, Thẩm Hầu thường đến tìm cô, mượn bài tập, mượn tài liệu, rồi khóa sau nữa, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau đi căng tin ăn cơm, dần
dần hai người cũng quen đến khu căng tin thứ 2, là khu gần trường học nhất để dùng bữa.

Thẩm Hầu hỏi: “Khi nào thì cậu thích mình?”

Nhan Hiểu Thần cười híp mắt nói: “Sớm hơn cậu.”

Thẩm Hầu không tin nói, “Đùa à! Mình thực sự không nhìn ra!”

Nhan Hiểu Thần nói: “Thật mà! Nếu không tại sao có chuyện cậu đi khu căn tin thứ 5 tìm mình, mình lại đến khu căng tin thứ 3 tìm cậu, chờ cậu đi khu 3 tìm mình, mình lại đi khu 5 tìm cậu?”

Thẩm Hầu đã nghĩ nhiều về điều này đến nỗi líu lưỡi, nhưng lại rất cao hứng đứng lên nói, “Dĩ nhiên là như vậy!”

Nhan Hiểu Thần cảm khái: “Phải ha, không ngờ đương nhiên là như vậy!”

Thẩm Hầu hỏi: “Vậy là từ lúc vừa khai giảng năm thứ hai cậu đã biết cậu có tình cảm với mình?”

Nhan Hiểu Thần lắc đầu, Thẩm Hầu kinh ngạc hỏi tiếp: “Vậy khoảng giữa học kỳ đầu năm thứ nhất?”

Nhan Hiểu Thần vẫn lắc đầu, Thẩm Hầu bất mãn nói: “Cũng không phải kỳ thi giữa kỳ của năm thứ hai, vậy sao còn nói là sớm hơn mình?”

Nhan Hiểu Thần cười híp mắt nói: “Là lúc chưa chính thức khai giảng, thời điểm tân sinh viên báo danh.”

Thẩm Hầu hoàn toàn bất ngờ, nhìn Nhan Hiểu Thần, hỏi lại: “Thật sao?”

Nhan Hiểu Thần gật đầu thật mạnh, “Thật.”

Thẩm Hầu lập tức vui mừng như điên, “Ha ha, thì ra cậu đối với mình là nhất kiến chung tình!”

Thẩm Hầu vui vẻ hỏi: “Mình như thế nào mà khiến cho cậu nhất kiến chung tình? Không phải là do mình đẹp trai chứ? Không nghĩ cậu lại háo sắc như vậy!”

Ánh mắt của Nhan Hiểu Thần thoáng chút buồn, khẽ cười không nói lời nào, Thẩm Hầu cười huých huých Nhan Hiểu Thần, “Nói ngay!”

“Không nói!” Nhan Hiểu Thần vừa cười vừa chạy đi.

Thẩm Hầu đuổi theo cô, “Không nói mình không bỏ qua đâu nhé!”

“Không nói là không nói!”

Hai người cười đùa ồn ào vui vẻ, vốn con đường về trường đại học đã rất ngắn, cảm giác hôm nay chẳng mấy chốc đã đến phía dưới lầu của ký túc xá. Ngụy Đồng, Ngô Thiến Thiến, cùng với hai bạn nữ khác rất là ý tứ, vẫn chờ sẵn dưới lầu, trông thấy Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần tay trong tay xuất hiện, cả đám cười hì hì nhìn bọn họ.

Ngô Thiến Thiến trêu nói: “Thẩm Hầu, cậu phải mời bọn mình một bữa đền đáp công lao đấy nhé.”

Thẩm Hầu cười nói: “Không thành vấn đề, nhưng bây giờ phiền các cậu có thể tránh mặt đi một chút có được không?”

Mấy bạn nữ “Woa” lên một tiếng phấn khích, quay mặt cười trêu chọc, túm tụm lại với nhau bàn luận xôn xao. Thẩm Hầu lấy trong túi áo khoác ra một hộp quà nhỏ đưa cho Nhan Hiểu Thần, “Đây là quà mừng cậu nhận được việc làm.” Một cái điện thoại Samsung được đặt trong hộp màu đen, có thắt ruy băng nơ bướm màu đỏ.

Nhan Hiểu Thần do dự không muốn nhận, thì thầm nói: “Quà giá trị như vậy sao?”

Thẩm Hầu nhét vào tay cô, “Mình đã muốn vứt cái điện thoại kia của cậu đến chịu hết nổi rồi, lâu lâu muốn gửi cho cậu ảnh chụp, rồi tin nhắn thoại cũng không được. Cậu tốt xấu gì cũng đã là người có việc làm lương cao, cải thiện phúc lợi của bạn trai cậu một chút đi chứ! Nếu cảm thấy đắt quá, về sau đối xử tốt với mình một chút.”

Nhan Hiểu Thần không cự tuyệt nữa, nhận lấy di động, tươi cười nói: “Ai là bạn trai của mình?”

Thẩm Hầu suy nghĩ, đúng vậy, tối nay thân mật cũng đã thân mật rồi, tỏ tình cũng đã tỏ tình rồi, nhưng mà vẫn chưa xác nhận chính xác thân phận của nhau! Hắn liếc nhìn Nhan Hiểu Thần, “Cậu nói đi?”

“Mình không biết!”

Thẩm Hầu giận nghiến răng nghiến lợi, vỗ hai má của Nhan Hiểu Thần một cái, làm bộ đi đến trước mặt cô, “Hay là hôn thêm lần nữa? Có lẽ cậu sẽ biết đáp án.”

Nhan Hiểu Thần sợ tới mức vội vàng nhảy bước lớn tránh xa, quay đầu lại nhìn bọn Ngụy Đồng vẫn đứng quay lưng hướng về phía họ thì cảm thấy yên tâm. Thẩm Hầu nhất quyết không tha, kéo cô vào ngực, Nhan Hiểu Thần vội vàng cầu khẩn xin tha, “Biết rồi, mình biết rồi!”

Thẩm Hầu ôm eo cô hỏi: “Ai là bạn trai của cậu?”

“Là cậu.”

Thẩm Hầu hài lòng nhưng còn muốn trừng phạt Nhan Hiểu Thần thêm một lúc, mấy cô gái “Không nể mặt ai, sẳn sàng nghe lén” không nhịn được cười, Vương Thanh Nghiên lanh mồm lanh miệng, ỷ vào mối quan hệ tốt của bạn trai và Thẩm Hầu đùa cợt nói: “Yên tâm đi! Tối nay có một cảnh quá nóng bỏng ai cũng đều thấy, Nhan Hiểu Thần không muốn thừa nhận cũng phải chịu thừa nhận thôi.”

Mặt của Nhan Hiểu Thần lập tức bị nóng đến đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Hầu ra một chút, nhỏ giọng nói: “Muộn rồi, mình về đây.”

Thẩm Hầu rất là luyến tiếc, muốn thân mật với Nhan Hiểu Thần thêm một lát, nhưng bên cạnh có bốn người đang xem, thái độ cũng nghiêm chỉnh lại, chỉ có thể quyến luyến ôm cô thêm một lúc mới buông ra, “Có muốn mình giúp các cậu nói với dì gác cổng một tiếng không?” Ngụy Đồng vội nói: “Đừng làm vậy, dì ấy mà nhìn thấy nam sinh sẽ nổi giận, tự bọn mình đi gọi là được rồi, cậu mau chóng về đi!”

Ngô Thiến Thiến đi gõ cửa, dì gác cổng khoác áo ấm đi ra, vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa mắng mấy câu: “Đừng có ỷ sắp tốt nghiệp mà làm bừa…”

Bốn nữ sinh xếp thành một hàng, làm ra bộ dáng “tiểu bạch thỏ”, ngoan ngoãn nghe dạy. Dì gác cổng dạy dỗ vài câu, xem các cô có thái độ rất tốt, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, lười cằn nhằn thêm, cho các cô đi vào. Nhan Hiểu Thần vào cửa thì quay đầu lại nhìn quanh, trông thấy Thẩm Hầu đang đứng bên chiếc xe đạp nhìn vào, cô không nhịn được cười nhìn hắn phất phất tay, ý bảo hắn cũng nhanh chóng đi về nghỉ ngơi.

Trở lại phòng ký túc xá, ba người khẩn trương mở đèn của mình, phòng lập tức sáng trưng.

Ngô Thiến Thiến cầm bình nước nóng và chậu nước, trước tiên đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, Ngụy Đồng đem ra một cái ba lô hai quai đưa cho Nhan Hiểu Thần, Nhan Hiểu Thần bây giờ mới nhớ, cô lúc ấy cùng với Thẩm Hầu vội vàng đi khỏi, quên mất là có để lại quán đồ dùng cá nhân.

“Cảm ơn cậu!”

“Đừng cảm ơn mình, cảm ơn người kia đi!”

“Hả? Người nào?”

“Thì cái người chọc tức Thẩm Hầu nổ trận xung thiên lên đấy! các cậu ồn ào xong liền đi luôn, bạn bè của Thẩm Hầu giúp thanh toán, bồi thường tiền sau, bọn mình cũng định đi về thì người đó lặng lẽ gọi mình lại, đem đồ của cậu đưa cho mình, bảo mình đem về giùm. Cậu nói đi, anh ta làm sao nhìn ra mình và cậu là bạn thân với nhau?”. “Anh ta chính là người đồng hương mà cuối tuần nào mình cũng đi gặp, có lúc mình đã nói một chút về các bạn ở ký túc xá, chắc anh ta đoán được cậu là Ngụy Đồng!”

Ngụy Đồng nhìn vào cửa toilet đang đóng chặt, câu cổ Nhan Hiểu Thần nhỏ giọng nói: “Nói thật, mình ngược lại là thích người kia hơn, tuy tuổi lớn hơn bọn mình nhiều, nhưng lớn hơn cũng tốt chứ sao, kinh tế ổn định, làm việc nghiêm túc, cũng từng trải hiểu chuyện.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện