Sắp xếp gọn gàng vừa xong thì Judy bước ra, gọi người mang quần áo đi. Cô ta chỉ vào một đống lộn xộn sách báo, tạp chí và tài liệu ở gần cửa sổ nói: “Trước hết đọc mấy quyển sách đó đi, Lưu tổng nói tiếng Anh của em rất khá, nhưng chúng ta làm việc về may mặc, có rất nhiều từ chuyên ngành cần biết, học thuộc trước để thuận tiện trao đổi công việc.” Nhan Hiểu Thần tùy tay cầm lấy một quyển tạp chí thời trang lên xem, có một cô người mẫu đang mặc một bộ trang phục công sở, Nhan Hiểu Thần nhìn thấy quen quen, lật thêm vài trang mới nhớ tới, bộ này không phải là bộ đồ công sở lúc trước cô đã mua để dành đi phỏng vấn hay sao? Là Thẩm Hầu dẫn cô đi mua. Nhan Hiểu Thần nhỏ giọng hỏi một nhân viên gần đó, “Công ty chúng ta làm về cái gì?” Biểu hiện của người nhân viên kia như bị thiên lôi giáng cho một búa, khinh thường liếc nhìn Nhan Hiểu Thần, không kiên nhẫn nói: “Là thời trang may mặc!” Nhan Hiểu Thần chỉ mấy quyển tạp chí thời trang, “Đó là trang phục của công ty chúng ta à?” “Đúng vậy!” Vị nhân viên kia nhỏ giọng than thở: “Cái gì cũng không biết mà cũng đi làm?” Nhan Hiểu Thần cầm mấy quyển tạp chí, ngây ngẩn suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao lúc đó thái độ của hai nhân viên bán hàng lại lạ lùng như vậy, căn bản không phải cô may mắn đúng lúc gặp ngay dịp giảm giá, là do Thẩm Hầu đã vì cô cố ý sắp xếp. Không thể tượng tượng được một người đắc ý kêu ngạo như Thẩm Hầu, mà lại tỉ mỉ dùng tiểu xảo sắp xếp kế hoạch tế nhị như vậy, chỉ là vì để ý đến lòng tự ái của cô. Nhan Hiểu Thần nhìn đống sách báo, nhịn không được khẽ mỉm cười. Nghiên cứu sinh của Giáo sư Vương đã nói “Hi vọng mười năm sau, bạn sẽ không hối hận quyết định của mình hôm nay”, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, cô có thể khẳng định, cô sẽ không hối hận! Buổi tối vừa về đến nhà, Nhan Hiểu Thần buông túi xách, lập lức ôm lấy Thẩm Hầu, tình cảm với hắn một chút. Thẩm Hầu cảm thấy hành động của Nhan Hiểu Thần có chút khác thường, quan tâm hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào? Judy có làm khó gì em không?” “Không có, Judy tuy rằng nghiêm khắc, nhưng là người vì công việc, làm sao để ý mấy chuyện nhỏ nhặt?” Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện, vừa vào bếp. Thẩm Hầu đi bán hàng, không cần xác định địa điểm đi làm, ngày đầu tiên không có việc gì nhiều nên đã sớm về nhà, tắm rửa đã xong, đồ ăn cũng đã nấu rồi. Nhan Hiểu Thần rửa tay, mở nồi cơm ra nhìn vào, phát hiện cơm đổ nước hơi nhiều, đã thành cháo. Buổi chiều hắn có đăng blog hỏi cô, nếu nấu cơm thì đổ bao nhiêu nước là đủ, cô giải thích một lúc lâu, cũng không thể khẳng định hắn có hiểu hay không, nên đành kết luận “Nếu sợ lường nước không chuẩn, anh cứ cho nhiều một chút, đừng để thiếu.”, Thẩm Hầu quả nhiên nghe lời. Nhan Hiểu Thần cười híp mắt nói: “Đúng rồi, lần đầu tiên nấu cơm là nấu chín luôn, không sợ phải ăn sống.” Thẩm Hầu mặt cũng thật dày, cười nói: “Chuyện đương nhiên, em xem anh là ai?” Nhan Hiểu Thần mặc tạp dề vào, động tác nhanh nhẹn cắt mấy miếng thịt gà, dự tính làm hai món ăn, “Lát nữa khói bếp bay mù mịt, anh ra ngoài đợi đi, một chút là xong.” Thẩm Hầu đứng tại cửa bếp, ra dáng quan sát học tập, nói: “Không sao hết, để anh xem, làm cho chuẩn vào, lần sau em về nhà là có thể ăn cơm.” Nhan Hiểu Thần cảm thấy bối rối mặt nóng bừng, cho một ít dầu ăn vào nồi, nhanh chóng đi đến cửa phòng bếp, nhón chân hôn nhẹ lên môi Thẩm Hầu một cái, “Không cần anh phải học, em sẽ nấu cho anh ăn!”, sau đó đẩy hắn ra khỏi phòng, đóng cửa bếp lại. Thẩm Hầu đứng nhìn cửa bếp một lát, sờ lên môi mình, mỉm cười đi ra ngoài. Khi hai người cơm nước xong, dọn dẹp gọn gàng bát đũa, ngã lên ghế sô pha nghỉ ngơi thì Nhan Hiểu Thần nói: “Hôm nay em xem rất nhiều tạp chí thời trang, thì ra ba mẹ anh làm ngành may mặc.” Thẩm Hầu cười hì hì nói: “Công ty bây giờ chủ yếu chia làm hai bộ phận, thời trang nữ và thời trang trẻ em, trang phục nữ em đã mặc qua rồi, thời trang trẻ em bao gồm tất cả lứa tuổi từ 0 đến 16, chính xác phải nói là trang phục sơ sinh, trang phục trẻ em, trang phục thanh thiếu niên. Thị trường nước ngoài tập trung vào các nước Australia, New Zealand và một số nước nhỏ của Châu Âu, anh đang làm cho bộ phận bán hàng trang phục trẻ em trong nước.” “Hèn gì anh đã đến NE muốn làm vị trí bán hàng, chắc chắn anh rất có hứng thú với ngành nghề của ba mẹ mình?” “Đúng vậy.” Thẩm Hầu nhìn thấy Nhan Hiểu Thần cũng tỏ ra có hứng thú, hắn bắt đầu thấy phấn khởi, hứng trí kể cho Nhan Hiểu Thần nghe câu truyện của ba mẹ. Gia đình bên ngoại của Thẩm Hầu là nông dân chính gốc, bà Thẩm không được học đại học, mười bảy tuổi đã phải đi giúp việc cho một nhà máy sản xuất tơ lụa, hai mươi tuổi thì qua Quảng Đông làm công, bởi vì đầu óc linh hoạt, lại cố gắng làm việc, nến rất được ông chủ bên Hong Kong quan tâm, sau đó đã đề bạt lên làm quản lý. Thời gian như dòng nước trôi xuôi, thoáng một cái mẹ của Thẩm Hầu đã phiêu bạt ở bên ngoài hết 6 năm, được hai mươi sáu tuổi. Là người làm công ở bên ngoài, sự nghiệp của bà xem như rất tốt, nhưng trong mắt của ba mẹ bà, thì bà là phụ nữ ế chồng, đã 26 tuổi mà không ai thèm lấy, so với mấy cô gái cùng quê đã tay ẵm tay bồng vài đứa thật sự là không bằng chị bằng em. Cũng không biết có phải do ông bà ngoại vái lạy thần thánh linh nghiệm hay là do cơ duyên hảo hợp, mà tại bữa tiệc cưới của cô bạn thời trung học, “gái lỡ thì” đã gặp được một anh công an địa phương là ông Thẩm bây giờ, ông có xuất thân từ một gia đình thành thị, là một sinh viên “có tiếng cũng có miếng”. Mọi người đều phản đối hôn sự này, ngay cả ông bà ngoại cũng chột dạ nghĩ con gái của mình có số quá cao, nhưng ông Thẩm lại kiên quyết muốn lấy bà Thẩm làm vợ. Một năm kia, ông Thẩm và bà Thẩm không để ý đến cha mẹ hai bên phản đối, đăng ký kết hôn, tiệc rượu lễ mừng đám cưới đều không có. Bà Thẩm đã từ bỏ là “thành phần trí thức làm việc” ở Quảng Đông để về quê hương, bắt đầu làm lại “công nhân làm công” như trước. Dần dần bà có được mấy căn nhà trệt, rồi hơn mười cái máy may, mở được một xưởng gia công may mặc, từ đó nhận các đơn đặt hàng nhỏ mà làm nên. Bởi vì làm tốt, vài năm sau, nhà trệt nhỏ biến thành toà nhà lớn, có thêm cơ hội làm các nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới. Thẩm Hầu nói ra hai nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng Nhan Hiểu Thần đối với mấy thứ xa xỉ phẩm hoàn toàn không hiểu biết, nên cũng chỉ nghe qua, cảm nhận được chắc là hàng hiệu thật. Việc làm ăn của bà Thẩm càng làm càng lớn, càng sinh càng nhiều, mẹ của Thẩm Hầu bắt đầu thuyết phục ba của hắn từ chức, ông liền bỏ chức vụ ở cục công an, theo bà Thẩm bắt đầu làm ăn. Hai vợ chồng thảo luận, quyết định điều chỉnh chiến lược, chuyển hướng sang làm thời trang phụ nữ và trẻ em. Ba năm sau, bọn họ thành lập được thương hiệu thời trang nữ độc quyền, 5 năm sau, tiếp tục là thương hiệu thời trang trẻ em độc quyền. Xu hướng của xã hội thời đó ngày càng trọng dụng “phát triển kinh tế”, mọi người không hề cảm thấy bà Thẩm là trèo cao ông Thẩm, mà ngược lại cảm thấy ông Thẩm làm sao có ánh mắt tinh tường như vậy, vận mệnh lại may mắn như vậy? Năm 2006, công ty thành công trên thị trường, trở thành thương hiệu may mặc nội địa nổi tiếng nhất Trung Quốc. Đến bây giờ, Thẩm gia có tổng cộng 12 nhà máy gia công, 5 công ty mậu dịch, toàn quốc có trên một trăm cửa hàng chuyên doanh, tổng tài sản vượt hơn con số bốn mươi tỷ. Nghe xong câu truyện của ba mẹ Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần đối với mẹ của Thẩm Hầu muôn phần kính phục, “Mẹ anh rất là lợi hại, quả thật có thể viết một câu chuyện truyền kỳ về sự phấn đấu nha.” Thẩm Hầu nói: “Hoàn cảnh nhìn qua đúng là rất tuyệt vời, nhưng mà khó tưởng tượng được phải trả giá đắt thế nào. Năm đó do gầy dựng sự nghiệp, không có thời gian nghỉ ngơi nên mẹ anh sinh non hai lần, thừa chết thiếu sống mới sinh được anh, cũng không thể có thêm đứa nào được nữa.” Nhan Hiểu Thần có thể tưởng tượng ra được những năm tháng cực khổ phải chịu đựng là như thế nào, cảm thán nói: “Mẹ anh đúng là không dễ chịu vui vẻ gì, nhưng dù sao bên cạnh sự nghiệp thành công còn có anh và ba của anh, đối với bà ấy đó là thứ quý giá nhất.” Mặt của Thẩm Hầu có chút ảm đạm, Nhan Hiểu Thần biết hắn nhớ tới chuyện bị trường học khai trừ, nhẹ giọng hỏi: “Ba mẹ anh đã hết giận chưa?” Thẩm Hầu nói: “Không biết nữa. Bọn họ bề bộn công việc, biết anh bên này mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, nên đã lập tức rời khỏi đây. Bởi vì mẹ anh không được học qua đại học, đã nếm qua không ít mệt mỏi, chịu qua không ít kỳ thị, từ nhỏ đến lớn, bà ấy đối với anh có yêu cầu duy nhất chính là học hành thật tốt, ba anh thì không quan trọng lắm, luôn nói rằng ‘Nhân phẩm đứng đầu, tính cách thứ hai, học vấn về chót’. Chuyện lần này anh vốn cho rằng chỉ có mẹ là nhất định không tha cho anh, ai ngờ ba so với mẹ còn tức giận hơn. Anh bị ba đánh cho hai bạt tay vào mặt, mẹ bắt anh quỳ gối một đêm, cho đến lúc đi khỏi đây, bọn họ cũng chẳng thèm nhìn mặt anh.” (Cho đáng đời anh nhé ) Nhan Hiểu Thần ôm lấy Thẩm Hầu, mấy ngày vừa rồi chỉ có thể nói chuyện điện thoại, không thể nhìn thấy được người, cảm giác trong điện thoại hắn lúc nào cũng sốt ruột lo lắng cho cô, không nghĩ đến là hắn phải chịu mấy điều đó. Thẩm Hầu thấp giọng hỏi: “Mẹ em có biết chuyện này chưa?” “Mẹ em…Kỳ thật cũng không trông mong em học đại học, sau này bà ấy có hỏi, chỉ cần nói với bà ấy một tiếng, không chừng bà ấy còn rất vui mừng.” Câu nói ngắn gọn của Nhan Hiểu Thần, lại có quá nhiều chua xót khó tả, Thẩm Hầu cảm thấy đau lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô một cái, “Bây giờ đã là tháng 6, đợi thêm mấy tháng nữa đến tết âm lịch, anh sẽ đưa em về, chính thức giới thiệu cho ba mẹ anh biết, khẳng định mẹ anh sẽ rất thích em.” Nhan Hiểu Thần cười nhạo, “Chưa gì đã khẳng định rồi sao?” “Không phải mới lạ! Anh biết rõ mẹ anh thích loại con gái nào, em hoàn toàn phù hợp yêu cầu. Hơn nữa, năm đó anh cảm thấy gia đình bên nội tỏ ra rất xem thường mẹ anh, khiến cho bà ấy không ít đau khổ, lúc đi học đại học thì ba mẹ của anh đã nói, trong nhà không thiếu ăn, cũng không thiếu mặc, mặc kệ tương lai anh chọn bạn gái như thế nào, chỉ cần nhân phẩm và tính cách không xấu, bọn họ sẽ đồng ý.” Nhan Hiểu Thần nhớ đến tết âm lịch năm trước, cô gọi điện thoại cho Thẩm Hầu thì nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt, không khỏi vui vẻ trong lòng, “Tết năm nay có đốt pháo hoa nữa không?” “Có chứ!” “Có nướng đồ ăn không?” “Có mặt thằng Thẩm Lâm Trư Bát Giới, em còn sợ không được ăn ngon sao?” Nhan Hiểu Thần nằm tựa vào ngực của Thẩm Hầu, tưởng tượng ra hình ảnh một gia đình vô cùng ồn ào náo nhiệt mà đón tết, cảm thấy vô cùng ấm áp, có lẽ cô cũng sẽ dẫn Thẩm Hầu về gặp mẹ một chút, mẹ cô sẽ nể mặt Thẩm Hầu, có lẽ sẽ đồng ý cùng bọn họ ăn bữa cơm. Hai Nhan Hiểu Thần vươn người ra cầm lấy di động, trên điện thoại hiện lên tên người gọi là “Trình Trí Viễn”, Thẩm Hầu cũng nhìn thấy, buồn bực nói: “Hắn không phải là doanh nhân tài chính thành đạt hay sao? Không lo tăng ca kiếm tiền cho tốt, lại đi nhiều chuyện gọi điện thoại cho em?” Nhan Hiểu Thần nhìn Thẩm Hầu, chần chừ không biết có nên nghe hay không. Thẩm Hầu bực thì có bực thật, nhưng lại không nghĩ là ngăn cản Nhan Hiểu Thần tiếp điện thoại, “Em nghe đi!” Hắn chủ động đứng lên, lảng tránh đi đến phòng mình, còn cố ý đóng cửa lại. Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn nói chuyện một lúc thì cúp điện thoại. Cô đi đến trước phòng của Thẩm Hầu gõ cửa. Thẩm Hầu mở cửa ra, “Nói chuyện xong rồi à?” “Ừ,” “Em nói gì với hắn?” “Anh ta biết em đến công ty nhà anh làm việc, hỏi thăm vài câu.” “Tầm phào! Biết là công ty của anh, còn bày đặt nhiều lời? Chẳng lẽ anh để cho người của công ty khó dễ em? Chồn chúc tết gà, không có gì tốt lành!” Nhan Hiểu Thần ôm lấy cánh tay của hắn kéo kéo vài cái, bĩu môi nói: “Anh ta là bạn bè tốt của em, anh có thể đối với anh ta tốt một chút được không?” Thẩm Hầu hôn nhẹ lên môi cô một cái, cười hì hì nói: “Được thôi! Nhưng anh vẫn sẽ luôn luôn cảnh giác, chờ cho đến lúc hắn lộ đuôi hồ ly ra!” Judy không phải là một cấp trên bình dị gần gũi, từ nghiêm khắc cho đến hà khắc, cũng có lúc mắc lỗi, đôi khi cô ta dùng loạn xạ tiếng Trung cùng với tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha chửi mắng mọi người, nhưng ưu điểm của cô ta là một người cuồng công việc, tất cả đều đặt công việc lên hàng đầu, chỉ cần chăm chỉ làm việc, những chuyện khác sẽ không để tâm. Lúc mới bắt đầu, cô ta cho rằng Nhan Hiểu Thần “dựa hơi quen biết”, năng lực khẳng định là có vấn đề, nên có chút lạnh nhạt, nhưng không bao lâu cô ta phát hiện ra Nhan Hiểu Thần tuyệt đối không phải là dạng “dựa hơi quen biết”, phân phó công việc, dù lớn hay nhỏ; Nhan Hiểu Thần đều sẽ tỉ mỉ hoàn thành. Năng lực lĩnh hội và học tập rất cao, có nhiều việc chỉ cần ở bên cạnh xem qua vài lần, cô đều có thể tự mình hoàn thành. Trong lòng của Judy mừng thầm, quyết định cứ quan sát thật kỹ một khoảng thời gian nữa, nếu thái độ và năng lực làm việc của Nhan Hiểu Thần đều tốt, cô ta sẽ quyết định hết sức đề bạt. Bởi vì ý muốn của mình như vậy, Judy luôn có “chiếu cố” đặc biệt đến Nhan Hiểu Thần, đi lấy đơn hàng của khách, đi nhà máy xem hàng mẫu, hay đi tìm người mẫu chụp tạp chí tuyên truyền…Rất nhiều việc đều dẫn cô đi theo. Mệt thì có mệt, nhưng Nhan Hiểu Thần biết khó có được cơ hội này, đi theo Judy có thể học tập được rất nhiều thứ, cho nên vô cùng quý trọng. Thái độ của Nhan Hiểu Thần, Judy có thể nhìn thấy toàn bộ, cô ta là một người kiên quyết dứt khoát, chỉ sau một tháng, cô ta liền tuyên bố chấm dứt thời gian thử việc đối với Nhan Hiểu Thần, đề bạt cô lên làm phụ tá, lương mỗi tháng tăng thêm 500 đồng, phí điện thoại đều được chi trả. Cứ như vậy, Nhan Hiểu Thần từ từ tiến vào ngành sản xuất mà trước giờ cô không nghĩ là mình sẽ có cơ hội được làm, tuy cô vốn cho rằng ngành tài chính và ngành sản xuất là hai ngành hoàn toàn khác nhau, nhưng không ngờ chúng lại khác nhau nhiều như vậy. Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu tuy làm cùng một toà nhà, chỉ là người trên lầu, kẻ dưới lầu, nhưng công việc của Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần là hoàn toàn khác nhau, cô thì kinh doanh hàng hóa ngoài nước, còn hắn là buôn bán sản phẩm trong nước, thị trường khác nhau, khách hàng khác nhau, cách thức bán hàng cũng khác nhau nốt. Nhan Hiểu Thần cùng lắm chỉ chạy ra nhà máy hay hải quan một chút, phần lớn thời gian là làm việc tại văn phòng, Thẩm Hầu thì lại ít có mặt tại văn phòng, phần lớn thời gian đều chạy tới chạy lui ở bên ngoài, từ Cáp Nhĩ Tân (9.5) cho đến cửa biển, chỉ cần có thể bán được quần áo, hắn đều sẽ đi. (9.5) Cáp Nhĩ Tân là một địa cấp thị và thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang ở phía đông bắc Trung Quốc. Đây là trung tâm chính trị, kinh tế, khoa học của đông bắc Trung Quốc và là một thành phố lớn của Trung Quốc và Đông Bắc Á. (wiki) Bởi vì thường xuyên dầm mưa dãi nắng, Thẩm Hầu trở nên đen sạm, rồi cũng bởi vì mỗi ngày phải giao tiếp với nhiều loại khách hàng, quan chức chính phủ, quản lý thương trường, lễ nghĩa gì cũng phải có, hắn càng lúc càng trở nên trầm tính, bá đạo kiêu căng trước kia rất ít khi biểu lộ trong lời nói, rồi từ từ cũng rất ít khi biểu lộ trong ánh mắt. Trước đây hay nghe các cụ nói, làm việc năm đầu tiên, tính cách bản chất vốn có đều còn giữ nguyên, rồi sẽ dần dần thay đổi qua từng tháng, đến khoảng hai ba năm, thì tính cách con người so với lúc còn đi học là hoàn toàn khác nhau. Lúc nghe được mấy lời này Nhan Hiểu Thần cảm thấy có nói quá hay không? Chỉ là làm việc thôi mà? Nhưng bây giờ thấy được những lời nói đó lại ứng nghiệm trên người của Thẩm Hầu, cô đã hiểu rõ mà thầm lặng nhìn hắn từng ngày từng giờ bị mất đi sự ngây ngô, từng giây từng phút dùng tốc độ nhanh nhất để trưởng thành. Nếu không xảy ra chuyện bị trường học khai trừ, có lẽ chỉ qua ba năm rưỡi, Thẩm Hầu cũng thành ra như vậy, nhưng bởi vì ngoài ý muốn, Thẩm Hầu lại nhanh chóng “lớn lên”, tranh thủ từng giây từng phút trở thành cây đại thụ, vì Nhan Hiểu Thần mà che chở cho cô một khoảng trời yên ổn. Nếu nghĩ lại trước đây, tuy Nhan Hiểu Thần có thể khẳng định tình cảm của mình đối với hắn, nhưng cũng không dám chắc tình cảm của hắn đối với mình, vậy mà bây giờ, cô đã hoàn toàn rõ ràng, cho dù sau khi gặp chuyện không may, hắn cũng không hứa hẹn bất cứ lời nào, nhưng lại dùng hành động thực tế mà thể hiện, cho thấy rằng hắn đối với cô là suốt đời suốt kiếp. Do tính chất công việc của Thẩm Hầu như vậy, nên thời gian ở bên Nhan Hiểu Thần rất ít, hai người tuy ở cùng một nhà, nhưng thời gian có thể gần nhau thật sự là rất hiếm.Chuyện này thật ra cũng không có gì, điều làm Nhan Hiểu Thần đau lòng là Thẩm Hầu luôn chiều lòng khách mà uống rượu, có đôi khi uống quá nhiều lại bị nôn ra, nôn xong còn phải uống tiếp. Nhưng Nhan Hiểu Thần biết, đối với một kẻ chân ướt chân ráo vào “chốn giang hồ”, mấy ly rượu này nhất định phải uống, chuyện duy nhất cô có thể giúp hắn là lên mạng tra cứu các loại canh giải rượu, canh dinh dưỡng, chỉ cần Thẩm Hầu không đi công tác xa, xoong nồi trong phòng bếp luôn luôn cắm điện, từ sớm cho đến tối, luôn luôn có đun nước sôi để nấu các loại canh. Thẩm Hầu là “thái tử” của công ty, theo lý thuyết hắn không cần phải tận tâm tận lực như vậy, ba của Thẩm Hầu vẫn là để ý đến tính khí của Thẩm Hầu, ý muốn làm tiêu tan nhuệ khí của hắn, bản thân Thẩm Hầu cũng nín nhịn lòng tự tôn của mình, muốn chứng minh cho mọi người thấy, không có bằng cấp, không dựa vào thân thế, cũng có thể làm nên việc. Thật may, Thẩm Hầu từ nhỏ thuộc dạng mưa dầm thấm lâu, kiên trì cố gắng, rất có khiếu làm ăn buôn bán, ý nghĩ rõ ràng, tính khí hài hước hào phóng, hơn nữa khuôn mặt lại điển trai dễ gây thiện cảm cho khách hàng, chỉ sau ba tháng, thành tích bán hàng của Thẩm Hầu phát triển rất tốt. Có một lần say rượu, đồng nghiệp của Thẩm Hầu gọi điện thoại cho cô, bảo cô đi đón hắn về. Nhan Hiểu Thần vội vàng chạy tới khách sạn, nhìn thấy Thẩm Hầu đang úp mặt vào thùng rác mà nôn, nôn xong hắn đứng lên, dường như không có sức lực lảo đảo trượt ngã kế bên cái thùng rác. Nhan Hiểu Thần vội vàng chạy tới, đỡ hắn dậy. Hắn lại không nhận ra Nhan Hiểu Thần, cho là đồng nghiệp, mơ hồ nói: “Sao cậu còn chưa đi? Tôi không sao, cậu đi trước đi! Một lát nữa tôi tỉnh một chút sẽ về sau, nếu không về, bà xã nhìn thấy tôi như vậy sẽ rất khó chịu.” Nhan Hiểu Thần rơm rớm nước mắt, vừa ngoắc tay đón taxi, vừa nói: “Lần sau có uống say thì lập tức về nhà.” Nhan Hiểu Thần đỡ lấy Thẩm Hầu, nghiêng ngã lảo đảo bước lên xe, Thẩm Hầu đột nhiên phát hiện người đang nâng cánh tay của mình là một phụ nữ, liền đẩy mạnh cô ra, lực rõ ràng không nhỏ, Nhan Hiểu Thần bị đẩy ngã qua một bên. Nhan Hiểu Thần đang không hiểu làm thế nào thì nghe được hắn hét lớn mấy lời quang minh chính đại: “Này, tôi đã có vợ rồi, cô đừng có làm bậy!” Hung dữ với Nhan Hiểu Thần, Thẩm Hầu giống như một thanh niên bị nữ nhân trêu ghẹo, dùng sức đẩy lui cửa xe, chui vào ngồi xuống ghế, hét lớn: “Dù là linh hồn hay thể xác, đều thuộc về bà xã của tôi!” Tài xề taxi nhịn không được cười ha ha, cười được vài tiếng, lại cảm thấy không đúng cho lắm, vội vàng im lặng, chỉ nhìn Nhan Hiểu Thần qua kính chiếu hậu, vẻ mặt khinh thường. Nhan Hiểu Thần dở khóc dở cười, giải thích với tài xế, “Tôi chính là…là bà xã của anh ấy, anh ấy uống say rồi.” Tài xế lại cười ha ha, giơ ngón tay cái lên: “Chồng cô nói không sai!” Nhan Hiểu Thần dịu dàng lo lắng nói, “Thẩm Hầu, em là Tiểu Tiểu đây!” Thẩm Hầu mắt say lờ đờ, mơ mơ màng màng nhìn cô. Cũng không biết là có nhận ra cô hay không, nhưng lại không còn từ chối cho cô đến gần. Nhan Hiểu Thần ôm đầu của hắn dựa lên vai của mình, “Anh ngủ một lát đi, đến nhà em sẽ gọi dậy.” Thẩm Hầu thì thào nói: “Tiểu Tiểu?” “Em đây?” “Sang năm, tôi muốn trở thành người bán hàng giỏi nhất, khi lấy được tiền thưởng chiết khấu bán hàng, tôi sẽ lập tức đi mua nhẫn để cầu hôn Tiểu Tiểu, này, đừng nói cho cô ấy biết nhé!” Nhan Hiểu Thần cảm thấy sống mũi hơi cay, trong hốc mắt đã hơi ướt, cô nghiêng đầu, hôn nhẹ vào trán của hắn, “Được, em sẽ không nói, để cho anh đích thân đi nói với cô ấy.” |