Nửa Thời Gian Ấm Áp

Yêu và hận (3)


trước sau

Trong một thoáng, cảm xúc của Nhan Hiểu Thần như sụp đổ, cô vừa đẩy vừa đánh, chỉ muốn thoát khỏi anh ta, trốn chạy về thế giới âm u lạnh lẽo vốn thuộc về mình, “Không thể nào! Tôi sai rồi! Tôi và Thẩm Hầu ở bên nhau, chỉ làm hại anh ấy thôi! Mẹ nói đúng, tôi là con quỷ đòi nợ, là người xấu, tôi chỉ biết gây họa cho người thân, nên chết đi…”

Trình Trí Viễn sợ gây tổn thương cho Nhan Hiểu Thần, không dám dùng sức, nhưng lại bị cô trốn tránh. Dưới tình thế cấp bách, anh ta ôm cô, dùng hai tay chặt chẽ giam cầm cô ở trong lồng ngực của mình, “Hiểu Thần, Hiểu Thần…Em không phải là quỷ đòi nợ! Không phải là người xấu! Hãy tin tôi, em tuyệt đối không phải là người xấu… Sự việc sẽ có cách giải quyết, nhất định có thể giải quyết… Hiện tại tiền lương sau thuế mỗi tháng của em là 8600 đồng, cuối năm, tiền thưởng của công ty khoảng 100 ngàn, nếu thuận lợi có thể lấy được 150 ngàn. Một năm sau, chắc chắn em sẽ được tăng lương, tiền thưởng cuối năm cũng sẽ cao hơn, 160 ngàn không phải là con số lớn…”

Không biết có phải cô đã dùng hết sức để đẩy anh ta ra, hay mấy lời lải nhải kia có tác dụng, mà Nhan Hiểu Thần dần dần bình tĩnh lại. Nhưng nếu bây giờ có được 160 ngàn, vậy thì sao? Mẹ cô sẽ vẫn tiếp tục đi đánh bài, hôm nay cô có thể kiếm 160 ngàn, ngày mai cũng có thể kiếm 360 ngàn, mẹ sẽ không để cho cô yên, nhưng cô không thể hận mẹ, chỉ có thể hận chính mình.

Nhan Hiểu Thần cảm thấy mệt mỏi! Cảm giác như đang trôi nổi trong đầm băng lạnh giá, từng nghĩ rằng cô sẽ cố gắng bơi được vào bờ, nơi đó sẽ có đường thoát ra, nhưng căn bản là cái đầm này không có bờ, cô không muốn phải đấu tranh cố gắng nữa!

Giống như một con rối đã hết pin, cô vô lực tựa vào vai của anh ta, “Anh không hiểu đâu, không có ích! Chắc chắn không có ích! Cho dù tôi có cố gắng bao nhiêu đi nữa, cũng đều vô dụng…”

Trình Trí Viễn nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, dịu dàng và kiên định nói: “Tôi rất rõ ràng, rất hiểu! Nhất định sẽ có biện pháp! Chúng ta trước hết đem tiền trả nợ, em đưa mẹ đến Thượng Hải, thay đổi hoàn cảnh, bác sẽ không có người chơi bài nữa, từ từ sẽ không còn mê chơi mạt chược. Chúng ta có thể giúp bác tham gia một số hoạt động của hội người già, làm cho bác ấy thay đổi tâm trạng, quen biết thêm một ít bạn mới, tất cả sẽ bắt đầu lại thôi!”

Tất cả có thể một lần nữa lại bắt đầu sao? Nhan Hiểu Thần giống như đã không còn niềm tin vào cái gì nữa rồi.

“Nhất định có thể một lần nữa bắt đầu lại! Hiểu Thần, nhất định sẽ tốt đẹp hơn! Nhất định!” Hai má của Trình Trí Viễn dán sát đỉnh đầu của Nhan Hiểu Thần, lần này đến lần khác dán sát vào, như là muốn làm cho mình tin tưởng, cũng là khiến cho cô tin tưởng.

Nhan Hiểu Thần ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ nói: “Được rồi! Một lần nữa làm lại từ đầu!”

Trình Trí Viễn rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cười cười nhìn cô.

Nhan Hiểu Thần đột nhiên ý thức được, tư thế của bọn họ bây giờ có chút thân mật, lập tức cảm thấy như vậy là không tốt, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Trình Trí Viễn, lui về phía sau một bước lớn, lúng túng nói: “Thật là mất mặt! Trước mặt anh như vậy thật là xấu hổ!”

Trình Trí Viễn không khiến cho cô khó xử thêm chút nào nữa, “160 ngàn tôi cho em mượn, em còn bao nhiêu?” Nhan Hiểu Thần nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Đưa mẹ lên Thượng Hải, tôi không biết chi phí sinh hoạt sẽ là bao nhiêu, tôi dùng vào tiền thưởng cuối năm, có được không?”

“Được, tôi lấy lãi 5%. Còn nữa, sau khi làm việc, tuyệt đối không được đầu quân cho công ty khác! Lời nói của tôi ý là em đương nhiên phải làm trâu làm ngựa, vì tôi mà cố gắng kiếm tiền!”

Lời nói của anh ta toát ra tiền đồ sáng sủa phía trước, tâm trạng của Nhan Hiểu Thần dễ chịu một chút, “Căn bản là không ai đến mời tôi đi nơi khác, nếu có muốn đầu quân cho công ty khác, cũng chẳng có chỗ mà đi.”

“Chúng ta cá cược đi, không cần đến hai năm, nhất định sẽ có người đến mời em đi.”

“Vậy cho tôi mượn lời chúc tốt lành đó nhé!”

“Đi thôi, tôi đưa em về.” Trình Trí Viễn đem nửa túi bánh mì và đồ uống đưa cho cô.

Hai tên tóc vàng và đầu trọc đang dẫn người đứng ở bên ngoài nhà của Nhan Hiểu Thần lắc lư, nhìn thấy cô, một đám nghênh ngang vây quanh lại.

Trình Trí Viễn hỏi: “Là mấy người này sao?”

“Vâng.” Nhan Hiểu Thần gật đầu.

Trình Trí Viễn khẽ cười nói với hai tên tóc vàng và đầu trọc: “Muốn lấy tiền thì đi tìm người kia. “ Anh ta chỉ ra phía sau. Hai gã hoài nghi nhìn ra đầu ngõ thì thấy Lý tài xế, bọn chúng quay ra nói với Nhan Hiểu Thần: “Cảnh cáo cô, đừng có mà bày trò gì! Nếu lừa gạt bọn tôi thì coi chừng!”

Bọn họ đi tìm Lý tài xế, ông ta cùng với bọn họ nói vài câu, sau đó dẫn một đám người rời khỏi.

Trình Trí Viễn đưa Nhan Hiểu Thần đến bên ngoài nhà, nhìn thấy cửa đầy màu máu, anh ta nhíu mày nói: “Nhà tôi vừa đúng lúc còn thừa một chút sơn, ngày mai tôi sẽ gọi Lý tài xế mang qua cho em, sơn lần nữa sẽ đẹp lại thôi.”

Nhan Hiểu Thần không biết có thể nói với anh ta thêm cái gì nữa, cảm ơn sao? Thật không đủ. Cô lắp bắp nói: “Tôi, tôi sẽ làm thật tốt công việc, tuyệt đối sẽ không đến công ty khác.” Thời khắc này, cô vô cùng kỳ vọng chính mình có thể làm việc thật xuất sắc, để báo đáp Trình Trí Viễn.

Trình Trí Viễn cười gật đầu, “Được, em vào nhà đi, tôi phải đi rồi!” Bóng dáng của anh ta ở trong con hẻm nhỏ dần dần rời xa.

Nhan Hiểu Thần về đến nhà thì nhìn thấy mẹ cô đang say khướt nằm trên sô pha ngủ, dưới đất là một bình rượu rỗng. Cô nhặt bình rượu lên, bỏ vào thùng rác, cầm lấy chăn đắp lên người bà.

Nhan Hiểu Thần điện thoại cho Thẩm Hầu, nhưng vẫn không có ai bắt máy, chỉ có thể đăng blog cho hắn: “Không cần vay tiền nữa, em đã có tiền rồi.”

Nhan Hiểu Thần ăn vài miếng bánh mì, uống một hơi hết chai nước trái cây, lại bắt đầu quét dọn vệ sinh nhà cửa, đến khi dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi ở trong sân thì trời đã tối đen.

Cô nhìn điện thoại, Thẩm Hầu vẫn chưa trả lời, đang muốn gọi cho hắn thì có tiếng gõ cửa truyền đến.

Cô vội vàng chạy đến bên cửa, “Ai đó?”

“Là anh!”

Thì ra là Thẩm Hầu, cô mở cửa. Thẩm Hầu nhìn cô từ trên xuống dưới một chút, thân thiết hỏi: “Không có chuyện gì xảy ra chứ? Bọn họ có đến quậy nữa không?”

“Đã không sao nữa rồi.” Nhan Hiểu Thần đóng cửa lại thật kỹ.

Thẩm Hầu đưa một cái ba
lô hai quai cho cô, “Tiền ở bên trong. Ngân hàng không mở cửa, hỏi mấy người bạn mới có được, cho nên anh về hơi trễ.”

Nhan Hiểu Thần không nhận lấy, “Anh không nhận được tin nhắn của em sao?”

“Anh vội vàng trở về, không có để ý đến điện thoại.” Hắn vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại ra.

Xem xong blog, sắc mặt của hắn thay đổi, “Em hỏi ai mượn tiền?”

“Trình Trí Viễn.”

Thẩm Hầu nén lửa giận hỏi: “Em có ý gì đây? Biết rõ anh đi mượn tiền, tại sao còn muốn mượn của hắn?”

“Em không muốn dùng tiền anh mượn.”

“Nhan Hiểu Thần!” Thẩm Hầu nổi giận hét to, lập tức ném ba lô đang cầm trên tay xuống đất, “Em không muốn dùng tiền của anh, lại chạy đi hỏi một gã đàn ông khác mượn tiền?”

“Anh nghe em giải thích đi, em chỉ không muốn liên quan gì đến ba mẹ anh thôi.”

“Anh biết! Cho nên rõ ràng Thẩm Lâm, Thẩm Chu có tiền, anh không mở miệng hỏi đến bọn nó! Người anh nhờ là bạn bè, không họ Thẩm, cũng chẳng phải họ Hầu! Em còn muốn anh như thế nào…”

Bà Nhan đứng ở cửa, cảnh giác hỏi: “Mấy người ồn ào cái gì? Hiểu Thần, đã trả nợ hết rồi sao? Tiền ở đâu thế?”

Thẩm Hầu nổi giận đùng đùng nói: “Dì đi hỏi Nhan Hiểu Thần ấy!” Hắn đi ra cửa, muốn rời khỏi.

Nhan Hiểu Thần cố gắng không trả lời mẹ, vội vàng chạy theo Thẩm Hầu, Thẩm Hầu đẩy cô ra, phẫn nộ chê cười: “Em đã có kẻ bảo vệ tài giỏi rồi, có cần đến anh đâu!”

Nhan Hiểu Thần còn muốn chạy theo giải thích, bà Nhan đã cầm cây sào trúc, hung hăng đánh lên lưng của cô, “Con nha đầu chết tiệt kia, mày lấy tiền ở đâu?”

Nhan Hiểu Thần nhịn đau nói: “Của một người bạn, có nói mẹ cũng không biết.”

Thẩm Hầu đã đặt một chân ra ngoài cửa, nghe bên trong có chuyện xảy ra, quay đầu nhìn lại.

“Bạn sao? Bạn mày ở đâu ra mà có tiền? Đó là 160 ngàn đồng, không phải mà 16 đồng, đứa nào có thể cho mày mượn dễ dàng như vậy? Đồ con quỷ đòi nợ, tại sao lại độc ác như vậy? Mày lại dám dùng mạng của ba mày để đổi tiền …” Bà Nhan vung cây sào trúc, hung hăng quật xuống, Nhan Hiểu Thần muốn né tránh, nhưng cây gậy quá dài, không thể nào thoát được, cô chỉ còn cách ôm đầu, ngồi xổm dưới đất, giống như một con dê con yếu ớt, mặc cho mẹ đánh.

Thẩm Hầu cố gắng không nổi giận nữa, vội vàng chạy trở lại, muốn bảo vệ Nhan Hiểu Thần, nhưng sức đánh của bà Nhan thật mạnh, mỗi một gậy quật thật đau lên người của Nhan Hiểu Thần, Thẩm Hầu nóng nảy, túm lấy cây sào trúc, hung hăng giật đi.

“Tao đánh chết mày! Con quỷ đòi nợ! Tao đánh chết mày!” Bà Nhan lại cầm lấy cây chổi to, giống như người điên xông tới, tiếp tục hung hăng đánh Nhan Hiểu Thần, Thẩm Hầu cũng bị liên lụy vài cái.

Tư thế của bà Nhan tuyệt đối không phải là cha mẹ bình thường đang đánh con mình, mà là thật sự muốn đánh chết Nhan Hiểu Thần, vài lần đều là nhắm trực tiếp vào đầu của cô ác tâm mà đánh, Thẩm Hầu kinh hãi toàn thân phát lạnh, kéo Nhan Hiểu Thần đứng lên, chạy ra khỏi nhà. Bà Nhan bên khóc bên chửi, đuổi theo bọn họ tiếp tục đánh, Thẩm Hầu không dám dừng lại, vẫn lôi Nhan Hiểu Thần chạy thật nhanh.

Chạy ra con hẻm nhỏ, chạy qua ngã tư đường, chạy tới bờ sông, cho đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng của bà Nhan, Thẩm Hầu mới chịu dừng lại. Hắn thở hồng hộc nhìn Nhan Hiểu Thần, trên mặt tràn đầy sợ hãi, cảm giác vừa rồi thật sự là thoát chết trong gang tấc.

Nhan Hiểu Thần thân thiết hỏi: “Anh bị đánh ở đâu? Có đau lắm không?”

“Anh không sao! Em, em…đau không?” Thẩm Hầu đau lòng chạm vào mặt của cô, lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mặt cho cô.

Nhìn thấy vết máu trên khăn tay, Nhan Hiểu Thần mới ý thức được mình bị chảy máu, bởi vì khắp nơi trên cơ thể đều đau rát, nên không cảm thấy trên mặt cũng đau.

Thẩm Hầu cầm tay của cô lên, đã sưng to, từng gậy đánh vào bầm đỏ, có chỗ còn bị rách da, chảy máu. Thẩm Hầu bực tức lải nhải: “Mẹ em ác quá! Em không phải là con gái ruột của dì ấy sao?”

Thẩm Hầu sờ lưng của cô, “Còn đau chỗ nào khác nữa không? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!”

Nhan Hiểu Thần lắc đầu, “Không đau, em mặc áo dày, thật ra không như anh nghĩ đâu, nhìn bên ngoài có vẻ nghiêm trọng vậy thôi.”

Thẩm Hầu nhìn mặt và tay cô bị sưng đỏ, nói: “Tiểu Tiểu, tinh thần của mẹ em không được bình thường, em không thể cùng dì ấy ở chung được. Dì ấy không thể như vậy mãi được, anh có một người bạn thời phổ thông đang làm việc tại bệnh viện tâm thần, chúng ta có thể tìm cậu ấy hỏi thăm một chút, em phải đem mẹ vào bệnh viện tâm thần.”

“Mẹ em không có bệnh, em đáng bị như vậy!”

Thẩm Hầu nóng nảy, “Mẹ em còn chưa có bệnh? Em giúp dì ấy trả nợ, dì ấy còn đánh em như vậy? Không được! Đêm nay chúng ta tìm một nhà trọ ở đi, ngày mai về Thượng Hải, quá nguy hiểm, em tuyệt đối không được ở lại đây một mình cùng với dì ấy…”

“Thẩm Hầu, anh có biết ba em chết như thế nào không?”

Bởi vì sợ Nhan Hiểu Thần đau lòng, trước nay Thẩm Hầu không hỏi tới, chỉ nghe Hiểu Thần ngẫu nhiên nhắc qua một hai lần, hắn cẩn thận nói: “Qua đời do tai nạn giao thông.”

“Tai nạn giao thông chỉ là kết quả cuối cùng, thật ra, ba là do em hại chết.”

“Cái gì?” Thẩm Hầu thần sắc thất kinh nhìn Nhan Hiểu Thần, sờ trán của cô, lo lắng cô bị mẹ đánh đến hồ đồ.

Nhan Hiểu Thần dẫn Thẩm Hầu tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện