Nửa Thời Gian Ấm Áp

Sự thật (4)


trước sau

Nhan Hiểu Thần ngồi ngây ngốc trong chốc lát, lại cầm tấm ảnh đầu tiên lên xem. Tầm mắt của cô đảo qua từng thiếu niên có nụ cười tươi sáng ở trong ảnh chụp, cuối cùng nhìn đến góc của tấm ảnh mà cô đã không để ý tới. Tưởng như một người bình thường, đang lẳng lặng ngồi chờ trên ghế điều khiển của chiếc xe ở một góc tấm ảnh, khuôn mặt rất trẻ, nhưng nhìn kỹ một chút, có thể nhận ra đó là hình ảnh lúc trẻ của Trịnh Kiến Quốc.

Đầu nổ “ầm” một tiếng, Nhan Hiểu Thần rốt cuộc hiểu ra vì sao ảnh của Trịnh Kiến Quốc lại cùng một chỗ với ảnh của Trình Trí Viễn, chân tay của cô rét lạnh, tâm trí hoảng loạn, Trình Trí Viễn có quen biết với Trịnh Kiến Quốc?!

Xét đến thời gian trên tấm ảnh cũ này, phải nói rằng tuyệt đối không chỉ là quen biết!

Dường như không cần thiết đến bất kỳ chứng cứ nào, Nhan Hiểu Thần có thể khẳng định, Thẩm Hầu đưa cho Trình Trí Viễn túi văn kiện thì bên trong nhất định là hai tấm ảnh này, khẳng định hắn đã biết bí mật Trình Trí Viễn có quen biết với Trịnh Kiến Quốc, nhưng không biết vì lý do gì, Thẩm Hầu lại đồng ý với Trình Trí Viễn giúp anh ta giữ kín bí mật. Trình Trí Viễn tuyệt đối không ngờ, vận mệnh éo le đến cỡ nào, văn kiện bị anh ta tiêu hủy, thế nhưng lại xuất hiện trước mặt cô theo một cách khác.

Tại sao Trình Trí Viễn muốn dối gạt cô?

Tại sao Trình Trí Viễn lại sợ cô biết anh ta có quen biết với Trịnh Kiến Quốc đến như vậy?

Nhìn căn phòng tuy xa lạ nhưng quen thuộc ở trước mắt, Nhan Hiểu Thần tim đập nhanh sợ hãi, cảm thấy như có một cái mạng nhện thật lớn bủa vây, cô giống như một con bướm bị mắc kẹt vào cái mạng nhện đó, đột nhiên cảm thấy không thể lưu lại căn phòng này thêm giây phút nào nữa, cô lấy túi xách, lập tức xông ra khỏi phòng.

Cô mờ mịt đi xuống lầu, lảo đảo ra khỏi khu chung cư, càng không ngừng suy nghĩ vì cái gì mà Trình Trí Viễn lại muốn giấu đi sự thật có quen biết với Trịnh Kiến Quốc? Trịnh Kiến Quốc quả thật có gây ra tội lỗi đối với nhà cô, nhưng đây không phải thời xưa, không có chế độ liên lụy người nhà, cô không thể nào bởi vì Trịnh Kiến Quốc là người thân của Trình Trí Viễn, liền thù hận lây sang Trình Trí Viễn.

Có lẽ Trình Trí Viễn sợ cô và mẹ thù hận lây sang anh ta, nên mới cố ý giấu diếm. Nhưng nếu chỉ là bởi vì điều này, thì tại sao Thẩm Hầu là thần bí như vậy? Vì sao sau khi giao mấy thứ này cho Trình Trí Viễn, hắn lại có vẻ mặt đau khổ như vậy?

Muốn biết tất cả sự thật, nhất định phải đi hỏi người trong cuộc!

Nhan Hiểu Thần lấy điện thoại di động ra, do dự một lúc, liền bấm gọi cho Thẩm Hầu.

Điện thoại vang lên vài tiếng, sau đó có người bắt máy, giọng nói của Thẩm Hầu truyền đến, vui mừng không thể tin được, thanh âm êm dịu chỉ e sợ làm kinh động đến cô, “Hiểu Thần? Là em sao?”

“Em muốn gặp anh!”

“Khi nào?”

“Ngay bây giờ, ngay lập tức, càng sớm càng tốt! Anh nói cho em biết anh đang ở đâu, em sẽ lập tức đến!” Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện, vừa không ngừng ngoắc gọi taxi.

Một chiếc xe taxi dừng lại, Nhan Hiểu Thần kéo cửa ra, vừa định muốn lên xe, thì nghe được tiếng của Thẩm Hầu ở trong di động: “Xoay người, hướng ra phía sau.”

Xoay người, nhìn thấy Thẩm Hầu đang cầm điện thoại, cô liền đứng lại dưới ánh đèn neon. Một chiếc BMW thời thượng đang đậu cách đó không xa, bỗng nhiên quay đầu, người đó lại đứng tại nơi có ánh đèn đường leo lét.

Nhan Hiểu Thần trợn mắt há hốc mồm, im lặng nhìn Thẩm Hầu.

Thẩm Hầu đi đến gần cô, sau khi nhận lỗi với tài xế taxi, hắn giúp cô đóng cửa xe lại, để taxi rời khỏi.

Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng phục hồi tâm trạng, liền hỏi: “Hôm nay anh vẫn đi theo em? Lại đến khu chung cư nhà em?”

Thẩm Hầu nhìn chằm chằm điện thoại mới của Nhan Hiểu Thần, không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại: “Sao em thay điện thoại?”

“Không phải là thay, mà là vứt!” Nhan Hiểu Thần đem điện thoại mới nhét lại vào túi.

Thẩm Hầu ánh mắt buồn rầu, “Anh có gửi tin nhắn blog, em có nhận được không?”

“Không có!” Nhan Hiểu Thần lạnh lùng nói: “Em tìm anh, là muốn hỏi anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Nhan Hiểu Thần cầm ra hai tấm ảnh chụp, đưa cho Thẩm Hầu.

Thẩm Hầu nhìn thoáng qua, sắc mặt biến đổi, kinh ngạc hỏi: “Em, em…ở đâu mà em có?”

“Anh không cần quan tâm, anh chỉ cần nói cho em biết, Trình Trí Viễn và Trịnh Kiến Quốc quan hệ như thế nào?”

Thẩm Hầu im lặng một thoáng, nói: “Trịnh Kiến Quốc đã từng là tài xế của nhà Trình Trí Viễn, phụ trách đưa đón Trình Trí Viễn đến trường về nhà, coi như ông ta là một nửa bảo mẫu của Trình Trí Viễn lúc còn nhỏ! Sau khi Trình Trí Viễn tốt nghiệp trung học, thì ra nước ngoài du học, Trịnh Kiến Quốc đến làm việc cho công ty của ba Trình Trí Viễn trong một thời gian. Sau này, ông ta mượn được một ít tiền, liền xin từ chức, tự mở một showroom bán xe hơi. Ông ta và nhà của Trình Trí Viễn vẫn duy trì quan hệ tốt, Trình Trí Viễn có lẽ sợ em và mẹ thù hận lây sang hắn, nên vẫn không dám nói chuyện này cho mọi người biết.”

“Thẩm Hầu, anh nói dối! Khẳng định không chỉ có vậy!”

Thẩm Hầu rũ mắt xuống, nói: “Chỉ có như vậy, không thì, em còn muốn biết gì nữa?”

Nhan Hiểu Thần lập tức cảm thấy khổ sở, nước mắt đã trào ra, “Em không đi hỏi Trình Trí Viễn, mà chạy tới hỏi anh, bởi vì em cho rằng chỉ cần em mở miệng, anh nhất định sẽ nói cho em biết! Không ngờ anh lại giống như anh ấy, cũng xem em là kẻ ngốc đi dối gạt! Em đã sai! Em đi đây!” Nhan Hiểu Thần xoay người, muốn rời khỏi.

Thẩm Hầu nắm được tay cô, “Anh chưa bao giờ muốn dối gạt em!”

“Buông ra!” Nhan Hiểu Thần dùng sức giãy dụa, muốn hất tay hắn ra, Thẩm Hầu luyến tiếc không rời, đơn giản dùng hay bàn tay nắm chặt một bàn tay của cô, chặt chẽ nắm lấy.

“Thẩm Hầu, anh
buông em ra! Buông ra…”

Hai người dùng sức giằng co, đột nhiên Nhan Hiểu Thần dừng lại tất cả mọi động tác, há hốc mồm, mặt ngây dại, dường như đang chú tâm cảm nhận điều gì.

Thẩm Hầu bị dọa sợ, “Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, em sao vậy?”

Nhan Hiểu Thần sững sờ nhìn Thẩm Hầu, “Nó, nó động đậy!”

“Ai, cái gì động đậy?”

Đã lâu không cảm nhận được thai máy, đột nhiên có, Nhan Hiểu Thần vừa khẩn trương, vừa kích động, căn bản không giải thích được rõ ràng, trực tiếp nắm lấy tay của Thẩm Hầu, đặt vào bụng của mình. Thẩm Hầu rõ ràng cảm nhận được, một đứa bé cách cái bụng, đang hung hăng đá hắn một cước, hắn kinh ngạc thiếu chút nữa hét lên một tiếng. “Sao nó lại động đậy? Anh đã làm đau em sao? Chúng ta đến bệnh viện…” Thẩm Hầu vẻ mặt bối rối, nói năng lộn xộn.

Nhan Hiểu Thần thấy có người còn khẩn trương hơn mình, ngược lại lấy lại bình tĩnh, “Là thai máy thôi, chuyện bình thường.” Thẩm Hầu nghĩ đến mấy lời nói trên sách hướng dẫn, cảm thấy yên tâm, hắn lập tức mừng như điên, “Nó động đậy rồi! Nó sẽ động đậy nữa!”

“Đến tháng này rồi, đương nhiên sẽ động đậy! Không động đậy mới là không bình thường! Lúc trước nó vẫn chưa máy, em thật sự rất lo lắng, không ngờ nó vừa thấy anh…” Lời nói của Nhan Hiểu Thần đứt đoạn ở trong miệng.

Thẩm Hầu còn chưa phát hiện, vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng kích động, cúi người, tay khoát lên bụng của Nhan Hiểu Thần, rất nghiêm túc nói: “Tiểu tử, đến đây nào, đá ba thêm một cước nữa nào!”

Tiểu tử ở trong bụng thế nhưng thật sự rất phối hợp, lại đá thêm một cước, Thẩm Hầu mừng như điên nói: “Tiểu Tiểu, nó nghe được, nó nghe được…”

Nhan Hiểu Thần im lặng lui về sau hai bước, kéo dài khoảng cách so với Thẩm Hầu. Thẩm Hầu nhìn đến biểu hiện của cô, rốt cuộc cũng ý thức được bọn họ không phải là vợ chồng bình thường. Trên thực tế, hắn và cô căn bản không phải là vợ chồng, trên luật pháp, cô là vợ của một gã đàn ông khác. Hiện tại, bọn họ cách nhau hai bước chân, lại giống như cách nhau một trời một vực, Thẩm Hầu hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới có thể vượt qua khoảng cách này, vừa rồi có bao nhiêu kích động vui sướng, lúc này liền có bấy nhiêu thống khổ bi thương.

Nhan Hiểu Thần đặt tay lên bụng, nhìn về phía ánh đèn nê ông ở đằng xa, nhẹ giọng nói: “Trình Trí Viễn muốn đưa em rời khỏi Thượng Hải, ra nước ngoài định cư.”

“Cái gì?” Thẩm Hầu kêu lên một tiếng sợ hãi.

“Anh ấy đang giúp em giải quyết thị thực, hai tuần lễ nữa chúng em sẽ rời khỏi đây.”

Thẩm Hầu vội vàng nói: “Không được, tuyệt đối không được!”

“Đi đâu định cư, là việc của em, không liên quan gì đến anh! Nhưng em không muốn sớm tối phải đối mặt với một người luôn có bí mật dối gạt em, đặc biệt bí mật đó có liên quan đến em, cho dù bây giờ anh không nói cho em biết, em cũng sẽ nghĩ cách đi điều tra rõ ràng. Anh đừng tưởng rằng anh có tiền, em không có tiền, thì không thể điều tra được! Các anh không thể lừa gạt em cả đời!”

“Hiểu Thần, em hãy nghe anh nói, không phải là anh muốn dối gạt em, mà là…” Thẩm Hầu không nói được.

“Mà là cái gì?”

Thẩm Hầu không lên tiếng, Nhan Hiểu Thần xoay người rời đi, Thẩm Hầu vội vàng nắm lấy cổ tay của cô, “Em để anh suy nghĩ một chút.” Thẩm Hầu cấp tốc suy nghĩ, Hiểu Thần không phải kẻ ngốc, sự việc đã đến nước này, khẳng định là không giấu được, chỉ là nói cho cô biết sự thật sớm hay muộn thôi, nhưng mà…

Điện thoại của Nhan Hiểu Thần đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại ra, người gọi là Trình Trí Viễn, cái tên này đã từng đại diện cho ấm áp và chỗ dựa, hiện tại lại giống như bóng ma và âm ti. Nhan Hiểu Thần chua xót mỉm cười, bấm vào nút từ chối cuộc gọi.

Điện thoại im lặng một thoáng, lại vội vàng vang lên, Nhan Hiểu Thần trực tiếp bấm nút.

Chẳng bao lâu sau, di động của Thẩm Hầu vang lên, hắn lấy di động ra, nhìn lên màn hình hiển thị là tên “Trình Trí Viễn”, liền nhận điện thoại. Hắn một tay cầm di động, một tay chặt chẽ nắm Nhan Hiểu Thần lại, đề phòng cô chạy trốn.

Thẩm Hầu nhìn Nhan Hiểu Thần nói: “Tôi biết cô ấy không có ở nhà, bởi vì hiện tại cô ấy đang ở trước mặt tôi.”

“…”

“Xế chiều này anh nói số của tôi rất không tốt, xem ra số của anh cũng rất không tốt, khiến cho mọi người tin tưởng, nhưng người tính không bằng trời tính.”

“…”

“Hiểu Thần đã nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp.”

“…”

“Anh muốn tôi nói cho cô ấy nghe sự thật, hay tự anh đi nói với cô ấy sự thật?”

“…”

Thẩm Hầu cúp điện thoại, quay sang nói với Nhan Hiểu Thần: “Đi gặp Trình Trí Viễn, hắn sẽ chính miệng nói cho em biết tất cả.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện