Nước mắt của Nhan Hiểu Thần tuôn trào, giống như sông Hoàng Hà vỡ đê.
Bà Nhan nhìn cô một cái, nói: “Mày đừng khóc! Mẹ đang muốn nói chuyện nghiêm túc với mày, không phải chúng mày muốn mẹ bình tĩnh, nghiêm túc nói chuyện hay sao?”
Nhan Hiểu Thần dùng tay không ngừng lau đi nước mắt, nhưng không cách nào lau sạch được.
Bà Nhan cười khổ một tiếng, nói: “Vốn cảm thấy chính mình coi như có một chút phúc đức, có người tốt như Trình Trí Viễn hiếu thuận làm con rể, cũng có thể hưởng phước về sau, nhưng mày lại mang thai với người khác, vậy mà cùng Trình Trí Viễn giả vờ giả vịt làm vợ chồng, là như thế nào? Mẹ xấu hổ khi nghe Trình Trí Viễn gọi mẹ là ‘mẹ’, nên nghiêm chỉnh chấp nhận thêm chút lòng tốt của nó. Bác sĩ nói bệnh tình của mẹ đã ổn định, ngày mai, mẹ sẽ xuất viện, về nhà!”
Nhan Hiểu Thần khóc, nói: “Mẹ, con lập tức ly hôn với Trình Trí Viễn! Con không muốn sống ở Thượng Hải nữa! Con và mẹ sẽ cùng nhau về nhà, con có thể đến tiệm uống tóc làm việc, sẽ tập làm đầu, học cắt tóc, con sẽ cố gắng kiếm tiền, hiếu thuận thật tốt với mẹ!”
Bà Nhan rưng rưng nhìn Nhan Hiểu Thần, “Mày muốn cùng về với mẹ? Tốt! Chúng ta cùng nhau về nhà! Mẹ sẽ nghe lời mày không đánh bài nữa, không hút thuốc uống rượu nữa, mẹ còn trẻ, cũng có thể đi làm việc, mặc kệ mày làm gì, chúng ta đều có thể sống tốt! Nhưng trước khi về nhà, mày nhất định phải làm xong một việc!”
Nhan Hiểu Thần một bên khóc, một bên tùy tiện gật đầu, “Về sau con đều sẽ nghe lời mẹ!” Cả đời này, cô đã không ngừng đấu tranh cùng với số mệnh, cô muốn có một xuất thân giàu có, muốn học trường đại học tốt, muốn đi tìm hiểu thế giới bên ngoài; nghĩ đến một cuộc sống tốt đẹp hơn; muốn thay đổi sự quẫn bách sau cái chết của ba, muốn cho mẹ biết cô có thể cho bà cuộc sống tốt hơn, muốn chứng minh sự cố chấp bướng bỉnh của mình là không sai! Nhưng cô càng đấu tranh, lại càng nhận thấy số mệnh quá lớn ở trước mặt, giống như cái tổ kiến thật lớn chắn ngang đường. Cô đã sức cùng lực kiệt, không thể đấu tranh tiếp tục được nữa! Có lẽ ngay từ đầu, cô đã sai lầm, giống như lời nói của thân thích họ hàng, cô không có số mạng được hưởng điều tốt đẹp, cô nên thật tâm lưu lại ở thị trấn nhỏ, làm một cô gái gội đầu thuê, không cần phải suy nghĩ học đại học gì, đi đến thế giới rộng lớn thế nào, cuộc sống tốt đẹp ra sao, như vậy tất cả mọi chuyện đều đã không xảy ra.
Bà Nhan nói: “Tốt! Mày đi bỏ đứa nhỏ ngay!”
Nhan Hiểu Thần như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn chằm chằm mẹ, thân thể không kềm chế được, khẽ run lên.
“Mẹ biết mày muốn giữ lại đứa nhỏ, nhưng mẹ không có cách nào chấp nhận! Vừa nghĩ đến Thẩm Hầu cả nhà bọn chúng hại chết ba mày, mẹ liền hận không thể giết chết cả nhà bọn chúng! Mẹ không thể nào chấp nhận mày lại mang một đứa nhỏ có cùng huyết thống với bọn chúng, Hiểu Thần, không phải mẹ tàn nhẫn độc ác, là mẹ không thể nào chấp nhận được!” Bà Nhan nghẹn ngào nói: “Mày trưởng thành rồi, mẹ cũng đã già, mẹ không còn khả năng giống như lúc nhỏ dẫn mày đến bệnh viện chích ngừa, nên chỉ có thể cố gắng khuyên bảo mày, khiến mày phải tự đến bệnh viện bỏ đứa bé đi. Nhưng nếu mày muốn giữ lại nó, đời này kiếp này mày cứ vĩnh viễn ở lại Thượng Hải, mãi mãi đừng về quê nữa! Ngày mai mẹ sẽ về quê, từ nay về sau, mặc kệ mẹ sống hay chết, mẹ biến thành cái dạng gì, cũng vĩnh viễn không muốn thấy mày, mày cũng đừng bao giờ tới gặp mẹ, mẹ coi như không sinh ra mày, mày cũng nên coi mẹ như đã chết! Chúng ta ai cũng chẳng muốn nhìn thấy ai, ai cũng không muốn ép buộc ai. Có được không?” Nhan Hiểu Thần lập tức quỳ trước mặt mẹ, nước mắt tuôn như mưa, đau xót kêu lên: “Mẹ ơi! Con van xin mẹ…”
Mẹ cô cũng đã khóc ròng, “Mẹ rất hiểu, đây là quyết định mẹ đã nghĩ mấy đêm rồi! Mày cũng phải cẩn thận suy xét lại, ngày mai mẹ sẽ xử lý thủ tục xuất viện.” Bà Nhan nói xong, đứng lên, cước bộ lảo đảo về phòng bệnh.
Nhan Hiểu Thần khóc đến không thành tiếng, tê liệt ngồi trên mặt đất.
Cô giống như kẻ không hồn rời khỏi bệnh viện, trở về trường đại học.
Trình Trí Viễn và Thẩm Hầu đang ở dưới lầu phòng ký túc xá của Ngụy Đồng nói chuyện, Trình Trí Viễn biết Nhan Hiểu Thần không thể về nhà, nên sắp xếp một vài bộ quần áo cùng một ít đồ dùng cá nhân, mang đến cho cô. Anh ta giao rương hành lý cho Thẩm Hầu, vừa muốn đi, liền nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, nên không khỏi dừng bước.
Nhan Hiểu Thần liếc nhìn Trình Trí Viễn, lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy, chẳng có bất kỳ phản ứng gì, trực tiếp đi qua người anh ta, hướng vào ký túc xá.
Thẩm Hầu cho rằng chính mình cũng sẽ bị không đếm xỉa tới, cũng sẽ bị đi ngang qua, nhưng hoàn toàn không ngờ, Nhan Hiểu Thần thế nhưng lại đi thẳng đến trước người hắn, ôm lấy hắn, đem mặt vùi vào ngực hắn. Trong phút chốc, tâm trạng của Thẩm Hầu giống như cái bugi, thay đổi rất nhanh, trước là kinh ngạc, sau là vui mừng, sau lại sợ hãi, thế nhưng không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn thận trọng hỏi: “Hiểu Thần, đã xảy ra chuyện gì? Có phải mẹ em đã biết chuyện của Trình Trí Viễn?”
Nhan Hiểu Thần không nói lời nào, chỉ là nhắm mắt lại, im lặng tựa vào lòng hắn, ấm áp đến mức giống như mộng đẹp giữa đêm hè.
Ngày hè tươi đẹp, ánh nắng chói chang, cây ngô đồng cao cao, dưới tầng lầu của ký túc xá nữ, túm năm tụm ba sinh viên đang chuyện trò, Thẩm Hầu cảm thấy thời gian giống như đảo ngược, bọn họ lại trở về ngôi trường đại học khi vẫn còn là sinh viên. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Hiểu Thần, nhắm hai mắt lại. Thời khắc này, ôm nhau trong lòng ấm áp, tất cả đau xót đều mơ hồ, chỉ có tốt đẹp còn tồn tại.
Nhan Hiểu Thần nhẹ giọng nói: “Dù nguyên nhân có thế nào, hậu quả có ra sao, được gặp anh, yêu anh, là điều tươi đẹp
nhất trong cuộc đời này. Em sẽ cẩn thận cất giấu những ký ức tốt đẹp của chúng ta, tiếp tục sống tốt, anh đã cho em ký ức, những ký ức đó sẽ trở thành viên bảo thạch sáng chói cuối cùng trong cuộc đời em. Anh không nên hận em! Nghĩ rằng anh sẽ hận em, dù là hiện tại hay tương lai, em đều sẽ rất đau khổ.”
“Em nói gì vậy?”
Nhan Hiểu Thần dịu dàng nhưng kiên quyết đẩy Thẩm Hầu ra, cách xa lồng ngực của hắn, cô nhìn hắn mỉm cười, lôi kéo rương hành lý, không quay đầu lại, đi vào ký túc xá.
Thẩm Hầu cùng Trình Trí Viễn nhíu mày, kinh ngạc nghi ngờ nhìn vào bóng lưng bất định của cô.
Sáng sớm, Ngụy Đồng còn chưa rời giường, Nhan Hiểu Thần đã lặng lẽ rời khỏi ký túc xá.
Theo yêu cầu của bác sĩ, cô không được ăn điểm tâm, mang bụng rỗng đi đến bệnh viện.
Trong lúc chờ làm phẫu thuật, Nhan Hiểu Thần trông thấy một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, đang ngồi xổm tại góc tường khóc đến nôn mửa, nhưng không có ai quan tâm đến cô, để mặc cô gào khóc ở đó. Bệnh viện là chỗ phức tạp nhất thế giới, là nơi giao nhau giữa âm dương, từng giờ từng phút diễn ra sự sống và cái chết, vui mừng hay buồn khổ là điều không hiếm gặp.
Nhan Hiểu Thần mặc y phục của bệnh nhân, ngồi trên giường bệnh, vẫn nhìn cô gái kia cách cái cửa sổ, có lẽ tiếng khóc tuyệt vọng bi thương của cô gái đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Nhan Hiểu Thần, khiến cho cô giống như một kẻ không quan tâm đến chuyện bên ngoài, vẫn bình tĩnh ngồi chờ.
Bà Nhan đi đến bên giường của Nhan Hiểu Thần, ngồi lên giường bệnh, theo tầm mắt của cô, cũng nhìn cô gái cách cái cửa sổ đang gào khóc thảm thiết.
Vẻ cứng rắn lạnh lùng của bà Nhan cũng dần dần biến đổi, trong mắt dường như có nước, toàn bộ cơ mặt giống như đang run lên, bà chậm chạp vươn cánh tay, đặt lên vai của Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần quay đầu, nhìn thấy mẹ như sắp khóc, trong mắt đã ngân ngấn nước, nhưng cô vẫn tươi cười nhìn mẹ, vỗ vỗ vào tay của bà, ra ý bảo rằng cô rất ổn, “Mẹ đừng lo lắng, chỉ là một ca phẫu thật nhỏ thôi.”
Bà Nhan nói: “Khi nào giải phẫu xong, chúng ta sẽ lập tức về nhà.”
Nhan Hiểu Thần gật đầu, bà Nhan quay sang ngồi trên ghế ở bên cạnh giường bệnh.
Bởi vì đứa bé đã hơn ba tháng, đã qua thời gian tốt nhất có thể phá thai nhẹ nhàng, không thể làm những tiểu phẫu thông thường được, mà thật sự phải làm ca phẫu thuật lớn, bác sĩ cố ý đến thăm bệnh, giảng giải quá trình và thủ tục giải phẫu cho Nhan Hiểu Thần nghe, yêu cầu cô trước khi tiến hành phẫu thuật phải ký tên vào giấy cam kết không truy cứu trách nhiệm, để bản thân cô nhận thấy tất cả nguy hiểm, mà sẵn sàng đồng ý tiến hành phẫu thuật.
“Sau khi phẫu thuật, tử cung có thể có hiện tượng xuất huyết, nếu trong một thời gian ngắn mà xuất huyết quá nhiều, sẽ dẫn đến choáng váng, rất nguy hiểm đến tính mạng. Trong quá trình giải phẫu, bởi vì thai quá to hoặc dụng cụ phẫu thuật quá lớn, rất có thể gây tổn tương đến tử cung, thậm chí làm tử cung bị vỡ. Nếu trong quá trình giải phẫu hay sau khi giải phẫu xong, bệnh nhân bị sốt trên 38 độ C, liên tục 24 giờ sau, có nghĩa là đã bị nhiễm trùng, rất có khả năng nguy hiểm đến tính mạng…”
Bà Nhan càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, bác sĩ đem giấy cam kết đến cho Nhan Hiểu Thần, lúc Nhan Hiểu Thần muốn kí tên thì bà kêu lên một tiếng, “Hiểu Thần!”
Nhan Hiểu Thần nhìn mẹ, bà Nhan trên mặt luống cuống mờ mịt, lại chẳng nói gì.
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Mẹ đừng quá lo lắng, cái này phải làm theo nguyên tắc, nếu là phẫu thuật viêm ruột thừa, thì bệnh viện cũng làm vậy thôi.”
Nhan Hiểu Thần rồng bay phượng múa ký tên của mình, đưa giấy cam kết trả lại cho bác sĩ. Bác sĩ nhìn qua, xem ra tất cả thủ tục đều đã đầy đủ, liền quay người rời khỏi phòng bệnh, “Một giờ sau sẽ phẫu thuật, đừng ăn uống gì cả.” Bà Nhan sững sờ nhìn theo hướng của bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, thần kinh khẩn trương cao độ, vô thức xoa xoa bàn tay.
Một y tá đẩy một chiếc xe chứa dụng cụ phẫu thuật đi đến trước giường bệnh của Nhan Hiểu Thần, bà Nhan đột nhiên nhảy dựng lên, vô cùng lo lắng hỏi: “Đến lúc phẫu thuật rồi sao?”
Y tá vừa đeo vào găng tay cao su, vừa nói: “Còn chưa tới giờ đâu, đến lúc làm phẫu thuật sẽ có y tá đến đẩy cô ấy đến phòng giải phẫu.
Bà Nhan nhẹ nhàng thở ra, lắp bắp hỏi: “Vừa rồi bác sĩ nói cái gì là tử cung bị vỡ, lần phẫu thuật này chắc không ảnh hưởng đến việc có thai về sau chứ?”
Y tá liếc mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, bình thản nói: “Cũng tùy người, có người bình phục rất tốt, sau mấy tháng có thể mang thai lại, cũng có người cả đời vô sinh.”
Sắc mặt của bà Nhan lập tức trở nên hết sức khó coi, Nhan Hiểu Thần thấp giọng trấn an bà: “Mẹ à, sức khỏe của con chịu được, không có gì đâu.”
“Roẹt” một tiếng, y tá đến kéo rèm, nói với bà Nhan: “Xin bà tránh ra một chút được không? Tôi muốn giúp cô ấy sát trùng thân thể, để chuẩn bị phẫu thật.”