Ăn xong mì, Nhan Hiểu Thần đi rửa nồi và bát, Thẩm Hầu đến chổ bàn học của cô, xem qua kệ sách. Nhan Hiểu Thần gọt táo và chuối, bày lên khay có nắp đậy, mang ra cho hắn.
Thẩm Hầu tùy tiện lấy ra một quyển sách trong góc kệ, là cuốn “Đối diện với nỗi sợ hãi” của Lý Mạn, “Cậu đọc sách tâm lý à?”
“Xem qua cho biết thôi.”
Hắn nhét quyển sách trở lại, “Sách này có thể dạy người ta đối diện sợ hãi được sao?”
“Không thể.”
Thẩm Hầu ăn mấy miếng chuối, đột nhiên hỏi: “Cậu sợ hãi cái gì?”
Nhan Hiểu Thần có chút sững sốt, cô phát hiện ra hắn cố tình làm cho cô không chú tâm mà để lộ ra vấn đề của mình, nếu như không sợ hãi thì làm sao biết bộ sách đó không thể giải quyết nỗi sợ hãi?
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Được! Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ bàn đến việc giúp cậu ôn thi môn Pháp luật kinh tế nhé, mình đảm bảo cậu sẽ được 90 điểm.”
Thẩm Hầu biết cô lảng tránh vấn đề, cũng không hỏi nữa, cười nói: “Đáng tiếc người đó không phải là cậu, không phải dạng thông minh tài giỏi!”
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Nghe nói cậu muốn thi IELTS? Cậu định đi nước ngoài à?”
“Sao vậy? Không nỡ để mình đi à?”
“Không phải. Chỉ là tự nhiên nghĩ tới, muốn hỏi cậu sau khi tốt nghiệp định làm gì thôi.”
Thẩm Hầu nhìn cô chằm chằm, “Cậu nghiêm túc đấy chứ? Mình đi hay không đi, cậu cũng không nghĩ gì?”
“Mỗi người đều có con đường riêng của mình.” Cho dù Thẩm Hầu không đi nước ngoài, Nhan Hiểu Thần cũng không có hy vọng xa vời là cô và hắn có thể ở bên nhau, cho nên, chỉ cần hắn lựa chọn ra đi, cô cũng sẽ chân thành chúc phúc cho hắn.
Thẩm Hầu cúi đầu, ăn mấy miếng trái cây, thản nhiên nói: “Mẹ mình rất gia trưởng, muốn mình lúc nào cũng phải làm nở mày nở mặt gia đình, mình chán thấy cảnh bà ấy khóc lắm rồi, cho nên trước hết đi thi cái đã, sau đó từ từ mà tính.” Thẩm Hầu quay đầu lại, nhìn qua cánh cửa phòng ký túc xá đã khóa, cười nói: “Cậu biết rõ mà, mình học đại học không được tốt cho lắm, vì vậy bốn năm này đành phải dựa vào cậu thôi.”
Năm thứ nhất đại học, Nhan Hiểu Thần lần đầu tiên đến thành phố lớn, không quen với mọi thứ, chỉ biết đi dạy kèm để kiếm chút tiền sinh hoạt. Có lần cần gấp một số tiền lớn, không còn cách nào khác cô đã phải đi bán máu của mình, nhưng vẫn còn thiếu hơn 3000 đồng. Trong khi đó, Thẩm Hầu thì đang mê chơi World Of Warcraft, lười làm bài tập, lười viết luận văn. Một bên thì có nhu cầu cấp bách cần hổ trợ, một bên thì cần tiền gấp, cơ duyên hảo hợp, Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu đã hình thành thỏa thuận, cô giúp hắn làm bài tập, viết luận văn, hắn sẽ trả cho cô một học kỳ là 4000 đồng.
Thẩm Hầu biết Nhan Hiểu Thần lấy giá hơi cao, yêu cầu đến 3500 đồng thì có hơi quá, nhưng khi thấy cô bạn ít nói này, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đồng ý, không những vậy, còn chủ động trả 4000. Thẩm Hầu đã nói với Nhan Hiểu Thần một cách thờ ơ rằng: “Dù sao mình cũng muốn trả cho cậu, thêm có 500 đồng thôi, đỡ phải áy náy.” Hắn đưa 4000 đồng cho cô, cô lại xấu hổ đỏ mặt bừng bừng, không dám nhận. Hắn làm như không thấy, đem hết mớ tiền nhét vào tay cô, cố ý trêu chọc nói: “Cậu tên Nhan Hiểu Thần phải không? Đứng nhất ngành tài chính? Mình thật kiếm không lầm người!”
Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu tuy rằng học cùng một khoa nhưng lại khác ngành. Cô là sinh viên học tự do, hắn cũng là sinh viên học tự do, hai người hoàn toàn không cùng xuất hiện, cho dù là phải đi học môn bắt buộc với cả khoa, nhưng toàn khoa đến hơn hai trăm người, làm sao có thể nhớ hết, thậm chí đến lúc tốt nghiệp có nhiều người còn chẳng nhớ tên nhau. Vốn dĩ, cuộc sống
của hai người bọn họ là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau, nhưng do viết giùm bài tập, làm giùm luận văn mà Nhan Hiểu Thần dần dần bước vào tầm mắt của Thẩm Hầu. Khi hắn muốn làm bài tập, muốn nộp luận văn, muốn thi cuối kỳ, thì mượn tập chép, lấy tài liệu, ôn bài chung… Thẩm Hầu đều sẽ tìm đến Nhan Hiểu Thần, mà Nhan Hiểu Thần cũng chưa bao giờ từ chối. Cô chỉ lấy 4000 đồng của hắn lần đầu tiên thôi, sau này, dù là gì đi nữa cô cũng không muốn lấy tiền. Bởi vì Nhan Hiểu Thần không đòi tiền, Thẩm Hầu mới nghiêm túc tìm cô viết bài dùm, nghiêm túc học hành, nghiêm túc mượn bài tập, nghiêm túc qua lại, vô tình hay cố ý, biến thành Nhan Hiểu Thần giúp hắn nghiêm túc phụ đạo, Thẩm Hầu cũng dần dần nghiêm túc bỏ chơi game.
Thẩm Hầu nhìn Nhan Hiểu Thần: “Lần đó, cậu đã dùng công phu sư tử ngoạm hết của mình không ít tiền! Cậu nói đi, nếu lúc đó mình muốn làm quen với cậu thì cậu sẽ miễn phí chứ?
Nhan Hiểu Thần cười nhạt lắc đầu, số tiền kia thật sự là cần gấp để cứu mạng!
Hắn cầm lấy một cuốn sách, gõ lên đầu Nhan Hiểu Thần, “Cậu quả thật rất nhàm chán! Lời ngon ngọt sẽ không bao giờ nói ra!”
Nhan Hiểu Thần xoa xoa đầu vẫn chưa bị gì, không hiểu hỏi: “Mẹ cậu luôn hy vọng cậu ra nước ngoài học, vì sao không đơn giản khi cậu vừa tốt nghiệp phổ thông là cho đi luôn? Dể chọn ngành học, lại dể thi tuyển?”
Thẩm Hầu không chút do dự nói: “Có hai nguyên nhân. Mẹ mình chỉ có một đứa con là mình, khi sinh mình ra mẹ đã lớn tuổi, đã chịu không ít vất vả mới có được mình, cho nên lúc nào cũng lo lắng, không an tâm khi mình mới 19 tuổi mà cho ra nước ngoài. Còn một nguyên nhân cũng không kém phần quan trọng nữa đó là, lúc mình học cấp ba chỉ thích đi chơi game, có chút mê muội, trên tin tức lại đưa tin có đứa nhỏ kia, vì quá nhỏ mà đã đưa ra nước ngoài, nó liền học theo cái xấu, trở thành người xấu. Mẹ mình sợ mình tính tình chưa hình thành, cũng giống như đứa nhỏ kia, cũng học theo cái xấu, cũng trở thành người xấu, nên không dám cho đi.”
Điện thoại của Thẩm Hầu đột nhiên vang lên, hắn bắt máy nghe xong sau đó quay lại nói: “Mình phải đi rồi.”
Nhan Hiểu Thần đưa hắn đến dưới lầu, “Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu.”
“Được rồi! Hôm nay cậu đã nói mấy lần rồi? Cậu không mệt nhưng mình mệt lắm!”Hắn không kiên nhẫn, phất phất tay, bước nhanh rời khỏi.
Nhan Hiểu Thần trở lại ký túc xá, ngồi trên ghế hắn vừa ngồi, cầm cái nĩa hắn vừa ăn, cảm thấy có những dư vị ngọt ngào ấm áp từng chút một quanh quẩn trái tim, một giây sau đó, nghĩ đến hắn phải đi ra nước ngoài, dư vị ấm áp ngọt ngào dường như vơi đi một nửa, rồi lại nghĩ đến, sau khi tốt nghiệp hắn sẽ dần dần đi ra khỏi thế giới của cô, sẽ không còn gặp nhau nữa, chút ấm áp ngọt ngào còn lại đều biến thành chua xót.
Nhan Hiểu Thần khẽ thở dài, lý trí tuy rằng biết rất rõ, nhưng cảm xúc lại là thứ không thể kiểm soát.