Nguyện nắm chặt tay, bên nhau trọn đời.
Bất tri bất giác, hốc mắt của Trình Trí Viễn đã ngân ngấn nước, anh nghĩ đến ngày hôn lễ, anh nắm tay cô, ngưng mắt nhìn vào ánh mắt của cô, đồng ý nguyện thề: “Tôi, Trình Trí Viễn, đồng ý cưới Nhan Hiểu Thần làm vợ. Từ nay về sau, bất luận giàu có hay nghèo hèn, bất luận khỏe mạnh hay bệnh tật, bất luận khó khăn hay thuận lợi, bất luận gặp gỡ hay biệt ly, anh đều không rời xa em, vĩnh viễn chăm sóc bảo vệ em.”
Người chủ trì hôn lễ nghe thấy anh tự ý sửa lại lời thề nguyện, liền giật mình, không ngừng nháy mắt ra dấu với anh. Anh không phải cố ý, cũng không phải quên mất lời thề, chỉ là xuất phát từ tâm tư mà thành. Một khắc đó anh đã hiểu được, cô không thuộc về anh, hạnh phúc và những thứ tốt đẹp ở trước mắt chỉ là lén lút có được, cho nên anh không dám khẩn cầu được vĩnh viễn, chỉ nói “bất luận gặp gỡ hay biệt ly”; cũng không dám khẩn cầu được làm bạn, chỉ nói “chăm sóc bảo vệ”. Từ đầu, anh đã không có ý muốn xa vời tham lam đến hạnh phúc cùng với cô, chỉ hi vọng có thể lẳng lặng chăm sóc bảo vệ cô ở bên ngoài hạnh phúc đó. Trình Trí Viễn lấy ví tiền ra, kéo khóa kéo, bỏ chiếc nhẫn ở trong lòng bàn tay vào ngăn thứ hai của ví tiền, ngón tay vô tình chạm vào một khối giấy cứng, là một mảnh giấy được xếp ngay ngắn chỉnh tề, tờ tiền 5 đồng đã cũ. Anh im lặng nhìn nó một lúc lâu, sau đó nhét tờ tiền 5 đồng cẩn thận ở bên dưới chiếc nhẫn, kéo khóa kéo, khép lại ví tiền.
Hiểu Thần, không xa cách biệt ly, bởi vì anh không muốn phải rời xa em! Cho dù em ở nơi nào, cho dù giàu có hay nghèo hèn, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, cho dù khó khăn hay thuận lợi, cho dù gặp gỡ hay biệt ly, anh đều sẽ ở đây đợi em!
Nhà ga.
Đám đông náo nhiệt ồn ào, âm thanh xôn xao không dứt.
Nhan Hiểu Thần và mẹ ngồi trên hàng ghế đợi, chờ đến chuyến xe lửa về nhà tiến vào sân ga.
Nhan Hiểu Thần nhìn đến thời gian trên bảng điện tử, những con số màu đỏ không ngừng nhảy nhót biến hóa, mỗi một lần thay đổi, cuộc đời lại thêm một phút để chạy trốn. Cô và Thẩm Hầu ở bên nhau rốt cuộc là bao lâu? Có bao nhiêu ký ức vui vẻ? Có bao nhiêu ký ức đau thương? Rốt cuộc là vui vẻ nhiều hơn, hay đau thương nhiều hơn?
Đột nhiên, mẹ cô khẩn trương hỏi: “Mày có nói cho Thẩm Hầu biết chúng ta sắp đi không?”
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Con nói rồi.” Chính là vừa rồi, cô đã gửi tin nhắn nói cho Thẩm Hầu biết, cô và mẹ muốn rời khỏi Thượng Hải.
Mẹ cô chua xót nói: “Vậy thì tốt! Mấy hôm nay mày hoạt động bất tiện, mẹ thì lại có chút không quen chăm sóc người bệnh, may mắn có nó chạy tới chạy lui hỗ trợ, đi mà không nói có vẻ không tốt lắm!”
Nhan Hiểu Thần kiên nhẫn trấn an bà: “Mẹ yên tâm đi, con và anh ấy đã nói nhiều lắm.”
Mẹ cô do dự cẩn thận quan sát cô, “Mày và Thẩm Hầu… Mày đã suy nghĩ kỹ?”
Nhan Hiểu Thần khẽ cười nói: “Mẹ à, con đã hai mươi bốn tuổi rồi, chuyện của con, con biết nên làm gì mà.”
Mẹ cô vội vàng lấy lòng nói: “Được, tốt! Mẹ không quan tâm nữa! Về sau tất cả đều nghe theo mày!”
Nhan Hiểu Thần biết mẹ rối rắm bất an, nhưng kỳ thật bà cũng không muốn lại tiếp xúc với Thẩm Hầu, vì quan tâm đến cô, không thể không cố ý đè nén tâm tư, ngoài miệng nói có thể chấp nhận Thẩm Hầu, hành động thực tế lại là không nhịn được cứ muốn lảng tránh hắn.
Thẩm Hầu vừa nhận được tin nhắn của Nhan Hiểu Thần, lập tức liều mạng chạy đến nhà ga.
Số của hắn rất tốt, không bị kẹt xe, đèn xanh đèn đỏ cũng cực kỳ phối hợp, đi một đường nhanh như điện xẹt, không thể tin được chỉ có hai mươi phút đã đến nhà ga.
Thẩm Hầu đã cùng Nhan Hiểu Thần đi chuyến xe lửa về quê một lần, hắn còn nhớ sơ sơ nơi nào là cửa soát vé, hắn vừa vội vã hướng về phía cửa soát vé chạy đến, vừa tìm kiếm bóng dáng của Nhan Hiểu Thần trong đám người nhốn nháo đông đúc. Đã bắt đầu soát vé, trước cửa kiểm vé có rất nhiều người xếp thành một hàng dài. Từ xa xa Thẩm Hầu nhìn thấy Hiểu Thần và bà Nhan, hắn lớn tiếng gọi: “Hiểu Thần, Hiểu Thần…”
Trong nhà ga tiếng nói chuyện la hét, cùng với tiếng loa phát thanh hòa lẫn hỗn tạp, cực kỳ nhốn nháo ầm ĩ, cả hai người đều không nghe được tiếng gọi của hắn. Còn mười phút nữa, chuyến xe lửa sẽ xuất phát, mọi người đều cước bộ thật nhanh, tốc độ tăng dần. Hiểu Thần đã qua cửa soát vé, bước nhanh về phía trước, bóng dáng sắp đi đến đường hầm tiến vào sân ga để hoàn toàn biến mất.
Đột nhiên, một túi hành lý nhỏ của cô rơi xuống đất, cô không thể không dừng lại, đi nhặt hành lý, sau đó treo hành lý lên tay cầm của cái vali có tay kéo.
Thẩm Hầu rốt cuộc cũng thở hồng hộc chạy đến cửa soát vé, vui sướng phát hiện Hiểu Thần ở cách đó không xa, chỉ cần hắn hét to một tiếng, cô có thể nghe được.
“Hiểu Thần —“
Là tiếng gọi của bà Nhan, bà đang chen lấn vào đám đông đi được vài bước, mới phát hiện con gái không theo kịp, bà vừa dừng lại chờ cô, vừa lớn tiếng thúc giục: “Hiểu Thần, nhanh lên!”
Thẩm Hầu há miệng, hai chữ “Hiểu Thần” liền dính tại đầu lưỡi, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, hắn đột nhiên như bị ma ám, biến thành một pho tượng, vẫn đứng đó không nhúc nhích, không chớp mắt nhìn Hiểu Thần ——
Cô cúi thấp người, kiểm tra qua hành lý một chút, biết chắc hành lý sẽ không rơi được nữa, cô vừa nói chuyện với mẹ, vừa kéo hành lý, vội vàng đi về phía trước. Cô đi đến chiếc thang cuốn tự động, theo thang cuốn từ từ đi xuống đường hầm vào sân ga, từng chút một biến mất trong tầm mắt của Thẩm Hầu.
Nhan Hiểu Thần cùng mẹ lên xe lửa, tìm đến chỗ ngồi của hai người, sau khi cất xong hành lý, liền ngồi xuống. Có lẽ rốt cuộc có thể được trở về nhà, bà Nhan khẩn trương bất an bấy lâu, nay cũng đã thoải mái hơn một chút, khi xe lửa vừa khởi động, bà liền tựa vào lưng ghế, ngủ thiếp đi.
Nhan Hiểu Thần ngồi
thẳng trên ghế, không nhúc nhích ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe. Cho đến khi nhìn thấy những cảnh vật này đều lùi về phía sau, Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng khẳng định, cô thật sự rất muốn rời khỏi Thượng Hải!
Cô gắt gao cắn chặt môi, một bàn tay vô thức sờ đến sợi dây chuyền đang đeo ở cổ. Một sợi dây chuyền làm bằng bạc đơn giản, mặt trên của nó là hai chiếc nhẫn lớn nhỏ bất đồng, không thể nói là có đẹp hay không, nhưng khá đặc biệt, là do chính cô tạo ra, từ hai chiếc nhẫn mà Thẩm Hầu đã ném đi, cùng với sợi dây bằng bạc có trị giá hơn 100 đồng.
Nhan Hiểu Thần nhìn những tòa nhà cao tầng đang dần dần biến mất, dòng xe cộ ồn ào đông đúc, cảm thấy vận mệnh thật sự rất khó lường. 5 năm trước, cô kéo hành lý, đi vào thành phố này, khát vọng có được cuộc sống mới; 5 năm sau, cô lại kéo hành lý, rời khỏi thành phố này, cũng khát vọng có được cuộc sống mới.
Nhan Hiểu Thần nhìn về phía mẹ đang nhắm mắt ngủ ở bên cạnh, 5 năm qua đi, đã có rất nhiều thay đổi, nhưng thay đổi lớn nhất chính là: trước kia, mẹ không đi cùng với cô; nhưng lúc này, bà đã ở bên cạnh cô.
Cô tin rằng, chính lúc này đây, tất cả mọi chuyện thật sự sẽ tốt đẹp hơn!
Bên trong nhà ga, đám đông vẫn xôn xao nhốn nháo, âm thanh vẫn huyên náo ồn ào.
Loa phát không ngừng thông báo chuyến xe lửa nào đang dừng ở sân ga, xe lửa nào sẽ rời khỏi, Thẩm Hầu nghe được rất rõ ràng, chuyến xe về quê nhà của Nhan Hiểu Thần đã rời khỏi sân ga.
Cửa soát vé đã sớm trống rỗng, không còn một bóng người, hắn lại giống như bị cơn ác mộng làm ngẩn người, vẫn đứng không nhúc nhích tại cửa soát vé, vẫn im lặng nhìn về hướng bóng dáng của Nhan Hiểu Thần đã dần dần biến mất.
Một khắc kia, rõ ràng hắn có thể gọi cô trở lại!
Một khắc đó, rõ ràng hắn có thể giữ cô ở lại!
Tại sao không thể mở miệng gọi cô?
Tại sao lại để mặc cô đi ra khỏi tầm mắt?
Thẩm Hầu không trả lời được câu hỏi của chính mình, chỉ là bên tai vẫn vang lên những lời cuối cùng mà Nhan Hiểu Thần đã gửi cho hắn:
Hôm nay, em cùng mẹ đến ga xe lửa để rời khỏi Thượng Hải. Em không muốn nói cho anh biết, bởi vì không nghĩ rằng anh sẽ đến tiễn em. Em không biết nên chào từ biệt anh thế nào, em nghĩ chắc anh cũng không biết nên tiễn biệt em ra sao. Em biết anh vẫn còn rất yêu em, và anh cũng biết em vẫn còn rất yêu anh, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người yêu nhau thì có thể được ở bên nhau. Trong cuộc sống này, chúng ta hẳn là có thể làm cho cả hai vui vẻ hạnh phúc, nhưng bởi vì em và anh quá xem trọng nhiều thứ, nên đã mất đi tất cả.
Chúng ta có rất nhiều ký ức hạnh phúc, nhưng chúng ta cũng có rất nhiều ký ức đau khổ. Chúng ta có thể buông bỏ hận thù, nhưng chúng ta không có cách nào thoát khỏi bi thương, anh và em đều hiểu rõ, nếu chúng ta ở bên nhau, chính là bắt buộc chính mình, bắt buộc những người thân của chúng ta từng ngày từng giờ phải đối mặt với tất cả bi thương.
Em và anh, chúng ta có tình yêu, cho nên chúng ta có thể chống chọi và xem nhẹ tất cả thương tổn, có thể đối xử tử tế quý trọng lẫn nhau, nhưng em không yêu mẹ của anh, anh cũng không yêu mẹ của em. Anh có thể giống như đứa con rể bình thường tôn kính hiếu thuận đối với mẹ em không? Hay em cũng có thể giống như một đứa con dâu bình thường tôn kính hiếu thuận đối với mẹ anh không?
Chúng ta không có cách nào làm trái với lương tâm để trả lời những câu hỏi đó, ít ra bây giờ là không thể. Cho nên, ngay tại nơi đây, ngay chính lúc này hãy nói lời chia tay!
Không cần lo lắng cho em, trong khoảng thời gian nằm trên giường bệnh, không thể làm được gì, em đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ bởi vì thế giới này có ban ngày, cũng có đêm tối, có mùa đông, cũng có mùa xuân, cho nên ánh sáng luôn cùng bóng đêm tương tác, giá rét luôn cùng ấm áp giao hòa. Giữa ánh sáng và bóng tối, giữa ấm lạnh trong cuộc đời dài đằng đẳng này, không phải hoàn toàn là hạnh phúc, cũng chẳng mãi mãi là đau khổ, bên cạnh niềm vui, chắc chắn sẽ có nỗi buồn.
Gặp phải hạnh phúc hay buồn khổ, chúng ta không có quyền lựa chọn, cho dù đang cười vui mà gặp phải đau thương, cũng giống như vầng dương đang rực rỡ mà lại bị bóng tối bao trùm; nhưng không phải là không còn lối thoát, em sẽ vĩnh viễn lựa chọn hướng tới ánh sáng thái dương, sẽ bỏ lại bóng ma đêm tối ở phía sau lưng mình. Gặp phải chuyện gì, chúng ta không thể nào quyết định được; nhưng thái độ đối mặt, chúng ta hoàn toàn có thể tự quyết định được.
Em sẽ sống thật tốt, sẽ cố gắng làm cho mình thật hạnh phúc, bởi vì em biết, mẹ và mọi người đều hi vọng em có một cuộc sống vui vẻ bình an.
Anh cũng phải sống thật tốt, cũng phải khiến cho mình thật hạnh phúc, bởi vì em và ba mẹ anh cũng đều hi vọng anh có một cuộc sống vui vẻ bình an. Em xin lỗi, em không thể cùng anh chung hưởng cuộc đời tươi đẹp ấy, nhưng hãy luôn nhớ rằng, bên ngoài sự tươi đẹp đó, sẽ có một người mãi mãi chúc phúc cho anh!
HOÀN