đứa quái thai thích độc lai độc vãng,
kẻ khác biệt bị kính nhi viễn chi
Tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, Trì Đường có chút phản ứng không kịp. Nàng cứ nằm đó không nhúc nhích trừng mắt nhìn trần nhà trong chốc lát, mới nhớ ra, đây là chỗ ở mới.
Ngoài cửa sổ, hình như trời đang mưa, thành phố Nam Lâm này thích đổ mưa quá mức, mới tới nơi này một tuần ngắn ngủi mà gần như ngày nào cũng mưa. Trì Đường không thích trời mưa, mỗi khi mưa rơi, tâm tình của nàng liền rất không tốt.
Tai nghe nhét vào lỗ tai trước khi ngủ vẫn còn đeo, chỉ là không có thanh âm, nàng một tay kéo tai nghe xuống, xoa tai vì đau đớn, lại ngồi ở mép giường thật lâu không động đậy. Cho tới khi cửa phòng bị đập ầm ầm ầm rền vang, ba của nàng muốn mở cửa mà không được, ở bên ngoài nổi điên la lên: "Khoá cửa làm cái gì đấy, chạy nhanh lên, lát mày tự mà đi học, tao có việc đi trước."
"Trì Đường, mày có nghe hay không?" Khóa cửa bị vặn run lên lạch cạch, cánh cửa kia như bị tông vào bèn phát ra tiếng động làm người bực bội.
Trì Đường nằm xuống, một câu cũng chưa trả lời, một lần nữa đeo lên tai nghe, click mở âm nhạc từ di động. Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, che khuất tiếng động bên ngoài, cũng như vô số lần nàng dùng tai nghe che đi những khắc khẩu cãi vã vô tận giữa cha mẹ trước đây.
Tiếng nói đã ngừng, mưa còn chưa ngớt, trong phòng không ai, đặc biệt thanh tĩnh.
Trì Đường xách cặp ra cửa, nàng không thích bung dù, bên ngoài mưa không lớn, nàng ra cửa chỉ là kéo mũ áo lên trên đầu, lầm lũi đi vào mưa gió.
Một vài lớp khối 10 ở Nam Lâm khai giảng đã được một tháng, lớp học tầm 50 người cơ bản đều nhận thức nhau, nam nữ một nửa, gần như đều có bạn để chơi, tạo thành những nhóm nhỏ. Nhưng một lớp nhiều người đến thế, khó tránh khỏi có đứa quái thai thích độc lai độc vãng, hay kẻ khác biệt được người khác kính nể đồng thời lánh xa.
Trì Đường là loại trước, nàng chuyển trường vào đây một tuần, không có hứng thú giao lưu bè bạn, một thân lạnh nhạt xa cách ngồi ở phía sau. Nàng thuộc về dạng nữ sinh xinh đẹp, mi mắt hơi mỏng, môi cũng mỏng, mũi rất cao, khi rũ mi luôn có cảm giác lười nhác chán đời.
Học sinh lớp hai này phần lớn vẫn là bé ngoan, lão sư không cho mang di động là không dám mang, nhưng Trì Đường mỗi ngày đều mang, nàng còn thường thường đeo tai nghe nghe nhạc, bộ dáng chẳng có việc gì, đi học đến trễ là chuyện bình thường.
Đều là học sinh thành tích không tốt không như ý, nhưng kiểm tra tháng đầu tiên, nàng vào nhóm mười người điểm cao nhất lớp, top 50 của khối, so sánh với nàng thì đám cà lơ phất phơ khác kém xa.
Ngoài nàng, lớp hai này còn có một vị nữa, được nể nhưng không ai lại gần, người kia tên Du Dư.
Khi nhập học thành tích đứng thứ hai toàn trường, lần kiểm tra tháng này biến thành đệ nhất. Thành tích tuy thật loá mắt, nhưng nàng nghèo.
Học sinh trong lớp đương nhiên không phải ai cũng dư dả, cũng có người khá nghèo, nhưng túng thiếu tới mức như Du Dư, quả thực khó ai tin nổi. Đến người không thèm quan tâm chút nào tới xung quanh như Trì Đường, nghe đứa cùng bàn bà tám nhiệt tình, cũng nghe được không ít lời đồn đãi tào lao.
Du Dư đến từ một thôn xóm xa xôi núp trong núi, đậu được Nam Lâm quả là kỳ tích, nghe nói khi nhập học được miễn học phí, còn được miễn cả tiền ở nội trú.
Đồng phục tuy như nhau, nhưng bên dưới đồng phục kia, Du Dư mặc một chiếc áo thun cổ tròn đã xù bông, bị giặt tới mức phai màu, nhìn bằng mắt thường cũng biết đã mặc nhiều năm, chân mang giày vải —— trong hoàn cảnh ai ai cũng mang giày thể thao giày da các kiểu, đôi giày kia khiến nàng càng xa rời tập thể.
Du Dư ngồi ở bàn thứ ba kề bên cửa sổ, vóc dáng không lùn, mà chính vì không lùn nên mới càng thấy gầy, mái tóc đen nhánh quy quy củ củ bện thành bím tóc phía sau —— là loại bím tóc đuôi sam quê mùa.
"Trời ơi, tui chịu không nổi cảnh cùng ở một cái ký túc xá với nó, cả ngày không nói không rằng, mấy người ở ký túc xá khác nhìn đến nó là hết cả hứng nói chuyện. Quần áo nó mặc mòn tới vậy còn không chịu vứt, còn một đôi giày vải mang lâu như vậy cũng không giặt. Cậu biết không dầu gội đầu rồi sữa tắm nó đều không mua, có mỗi một khối xà bông, còn dùng luôn để gội đầu!"
"Không phải chứ, thật là nghèo tới vậy? Mua cái quần cái áo, mua bình sữa tắm, mua đôi giày có tốn bao nhiêu tiền đâu, tui đây không tin bây giờ còn có người thật sự nghèo tới mức đó, không phải nghe nói trường học cho nó trợ cấp à."
"Nó còn mua cháo với bánh bao ở ký túc xá, để cạnh giường ăn trong hai ngày, giỏi thật đấy không sợ đồ thiu. Tui sợ sau này nó cứ vậy, cơm thiu để ký túc xá, chúng mình sao ở nổi."
Nữ sinh lải nhải oán giận vang ở bên tai, Trì Đường cảm thấy có chút ồn ào, nhấc mí mắt liếc hai nữ sinh gần đấy một cái, đứng dậy ra ngoài đi WC.
WC tầng này quá đông, nàng không thích xếp hàng chờ, chấp nhận thà đi một đoạn đường về phía WC của khu dạy học phía nam, nơi đó ít người.
Vừa mới vào, nàng liền thấy ngay Du Dư, người giỏi nhất khối vừa rồi bị bạn cùng phòng ghét bỏ, nàng đang rửa tay. Trì Đường cùng nàng không chút giao thoa, cũng chưa từng cẩn thận đánh giá, bỗng nhiên gặp được ở chỗ này, có lẽ vì vừa rồi nghe phải những lời kia, bèn nhìn nàng kỹ hơn bình thường.
Đúng lúc Du Dư cũng ngước mắt lên, hai người nhìn nhau một chút.
Trì Đường lúc này mới lần đầu tiên nhìn rõ diện mạo của Du Dư.
Du Dư có một đôi mắt thật xinh đẹp, đen láy, hình dạng xinh bất ngờ, chỉ là nàng gầy quá, khí sắc cũng không tốt, khiến nhìn qua không có cảm giác tươi tắn hoa lệ của thiếu nữ. Nàng luôn là trầm mặc, trầm mặc nhưng không rúm ró, chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình, yên ắng làm việc của bản thân.
Hai người không chào không hỏi, lướt qua nhau.
Trì Đường là học sinh ngoại trú, mỗi ngày tối đến về nhà. Trường học bỗng nhiên cúp điện, học sinh lớp 12 đốt nến hay mở đèn bàn tự học, lớp 10 trực tiếp nghỉ. Trì Đường ôm cặp ngồi xe công cộng về nhà, nàng kỳ thật có chút say xe, ngửa ra ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần.
Một bác gái mạnh mẽ chen lên xe, đứng kế bên nàng, không lâu sau ho khan hai tiếng, chỉ cây dâu mắng cây hoè: "Bây giờ thanh niên không biết sao lại thế này, chả biết lễ phép, thấy người già cũng không cho ngồi."
Trì Đường giương mắt nhìn bác ta một cái, không nhúc nhích, tới nơi nàng nên xuống rồi cũng không thèm cử động, chờ đến khi bác gái kia xuống rồi, nàng mới xuống chung, sau đó quăng cặp lên vai chậm rì rì trở về, đi ngược lại hai trạm.
Đối với nàng, nhà mới vẫn có chút xa lạ, tại nơi phòng ốc tương tự trùng trùng với nhau, nàng tìm trong chốc lát mới chính xác, lấy chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa.
Chìa cắm vào cửa, nàng chợt nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng cười kèm rên rỉ của một nữ nhân xa lạ, còn có cả ngôn từ tục tĩu vừa cười vừa mắng của ba ruột mình.
Ba