quà sinh nhật
Thanh minh qua đi, thời gian trôi đến tháng năm.
Nam Lâm tháng năm vẫn mưa dầm liên miên như trước, nhưng độ ấm đã tăng lên cao, kể cả khi mưa rơi cũng không có cảm giác lạnh lẽo đuổi mãi không tan, ấm áp vừa phải. Cửa sổ mở ra, vừa lúc có gió thổi vào phòng.
Giấy tờ Du Dư vừa điền xong bị cơn gió này thổi đến mặt bàn Trì Đường, nàng đang nằm dài trên bàn điền phần của mình, theo bản năng đè lại nhìn lên.
"Ồ? Cậu sinh vào ngày mười tháng năm à, nông lịch hay dương lịch?" Trì Đường thuận miệng hỏi.
Du Dư: "Dương lịch."
Trì Đường: "Vậy không phải sắp tới rồi à?"
Lớp trưởng thúc giục nộp lại, Trì Đường nộp giấy của cả hai cùng một lúc, trong lòng tự hỏi, mấy ngày nữa mình có nên đưa gì làm quà sinh nhật cho Du Dư không?
Sinh nhật Trì Đường vào tháng tám, nàng cũng không ăn sinh nhật gì, ba mẹ trong nhà cũng không nhớ rõ sinh nhật nàng là lúc nào, tháng tám vừa vặn nghỉ hè, sinh nhật rơi vào nghỉ đông nghỉ hè không ở trường, bạn cùng lớp sẽ rất ít khi nào nhớ đến tặng quà cho nàng. Nàng cũng hiếm khi tặng quà cho người khác, đúng là không biết tặng cái gì cho Du Dư mới tốt.
Tặng điện thoại?
... Không được, quá đắt, Du Dư chắc chắn sẽ không nhận.
Tặng một bộ quần áo?
... Lại giống như đang chê đồ nàng ấy mặc thường ngày.
Vậy tặng đồ dùng sinh hoạt?
Suy xét một lúc không có kết quả, Trì Đường không khỏi nhìn sang bạn cùng bàn, nghĩ thầm, cũng tại nàng để ý nhiều, tặng quà cái này không hợp cái kia không hợp. Cảm nhận được ánh mắt rát bỏng của Trì Đường, Du Dư ngẩng đầu, mang theo rất nhiều dấu chấm hỏi nhìn nàng.
Trì Đường ấn đầu nàng xuống lại biển khơi tri thức, ý bảo nàng tiếp tục khắc khổ học tập đi.
Nàng lại suy nghĩ về việc tặng quà sinh nhật tiếp, móc di động ra nhìn lịch, ngày mốt là cuối tuần được nghỉ, đến lúc đó ra cửa đi dạo, cứ thấy cái gì thì mua cái đó vậy.
Cuối tuần đến rồi, Trì Đường dạo một vòng những con phố bán buôn mình vẫn hay đi, cuối cùng mua hai đôi giày, để bớt việc nên chọn hai đôi kiểu dáng như nhau. Một đôi tặng sinh nhật Du Dư, một đôi thuận tiện mua cho mình, vì cỡ giày của hai người không khác biệt lắm, số đo cũng tương đồng. Cả hai đôi đều màu trắng, chẳng qua là một đôi dây giày màu xanh nhạt, một đôi dây giày màu xanh lục.
Nhiệm vụ hoàn thành, Trì Đường vốn dĩ định quay về lại thấy một tiệm sách, quảng cáo sách ôn tập dán đầy, vừa to vừa đập vào mắt.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới trước đây, Du Dư hay mượn sách luyện tập từ Quách Dật Đàn, chỉ vì thua cuộc mà sau đó nàng không mượn được sách toán, Quách Dật Đàn về sau không bao giờ vui vẻ cho Du Dư mượn sách luyên tập chép đề nữa.
Du Dư thật thích làm đề, thường xuyên tự mình tìm thêm đề bên ngoài, sách của thầy cô cũng sắp bị nàng làm hết rồi. Trong lớp hai, một đám làm xong phần bài tập thầy cô giao về xong ném bút, thậm chí có người còn làm không xong, bạn cùng bàn của nàng chính là một luồng gió mới.
Nghĩ thế, Trì Đường đi vào hiệu sách. Nàng thật sự không nghĩ tới mình sẽ có một ngày chủ động vào tiệm sách mua sách phụ đạo và sách luyên tập, nhưng rồi nghĩ đến chuyện chỉ là mua cho người khác, không phải mua cho mình, thần kinh căng như dây đàn vẫn là thả lỏng chút.
Sách ôn tập hay dở ra sao Trì Đường không rõ lắm, được chủ tiệm đề cử mua nguyên một bộ sách phụ đạo, lại chọn thêm một chút, cuối cùng bất tri bất giác xếp thành một đống trên quầy.
Chủ tiệm cười tủm tỉm khen nàng: "Học hành gian khổ như vậy, thành tích chắc chắn rất tốt, bạn nhỏ học giỏi quá ta!"
Trì Đường: "..." Nàng có chút hối hận.
Xách hai túi lớn sách vở, đến mức cổ tay đau nhức, hối hận của Trì Đường lại tăng lên lần nữa... Sao lại nặng thế chứ!
Không muốn mang đống sách này về nhà, Trì Đường dứt khoát gọi taxi đến trường, đưa hết những kiến thức nặng nề này giao cho chủ nhân tương lai của chúng.
"Đây là...?" Du Dư mở cửa cho nàng xong, nhìn thấy hai túi đầy sách, lộ ra chút kinh hỉ.
Trì Đường lắc lắc cổ tay, nhìn nàng ấy mặt mày vui vẻ, hối hận trong lòng lập tức biến mất rồi, có chút đắc ý mà nói: "Không sai, chính là như cậu nghĩ đấy."
Du Dư: "Mua nhiều sách ôn tập về như vậy, cậu chịu làm học sinh ngoan học tập tốt?"
Trì Đường sửng sốt, nhận ra nàng hiểu lầm, suýt nữa là nhảy dựng lên, "Không phải! Mình không có, không phải mua cho mình mà! Là quà sinh nhật cho cậu!"
Du Dư: "... Ồ." Không phải thì không phải, sao lại bị doạ thành như vậy, mình cũng sẽ không ép nàng ấy làm nhiều đề như vậy.
Trì Đường lại đưa ra đôi giày mua cho Du Dư, "Còn có cái này nữa."
Du Dư: "Cảm ơn quà tặng rồi, cái này lại là cái gì?"
Trì Đường: "Đồ tặng kèm."
Du Dư: "Cái gì?"
Trì Đường: "Mua sách tặng kèm."
Du Dư: "Mua sách tặng giày?"
Trì Đường: "Vì chủ tiệm sách kia trước đó bán giày, xong bán không được mới đổi nghề bán sách, giày dư lại xem như tặng kèm."
Nàng nói nghe rất giống đang nói thật, Du Dư ôm hộp giày, trong lòng muốn cười
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Btw hong hiểu sao nghe bài này hợp với hai đứa ghê mọi người ơi ; _ ;